Ngày thứ hai, khi Bạch Sương tới chỗ làm, cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình dường như có chút không được bình thường lắm.

Là kiểu muốn nhìn cô, nhưng lại sợ bị cô phát hiện bọn họ đang nhìn cô, lúc nhìn cô, lại có cảm giác rằng họ còn thì thà thì thầm với người đứng bên cạnh.

Bạch Sương đi tới vị trí chỗ làm của mình ngồi xuống, theo thói quen mà mở máy tính lên.

Rất nhanh cô đã nhìn thấy trong hộp email nội bộ công ty, có một email vẫn chưa đọc.

Sau khi mở ra xem, cô mới hiểu tại sao mọi người lại có thái độ như vậy đối với mình.

"Lâm Bạch Sương, Giản tổng gọi cô tới phòng làm việc một chuyến." Thư ký đi tới chuyển lời.

Bạch Sương đứng dậy rời khỏi vị trí của mình, vào phòng làm việc.

Cô vừa đi, những đồng nghiệp khác liền bắt đầu sôi nổi nghị luận.

"Mọi người nói xem, Giản tổng liệu có đuổi Lâm Bạch Sương ra khỏi công ty không?"

"Tôi cảm thấy sẽ không, dù gì thì trên người cô ta cũng có nhiều đơn hàng đến thế."

"Có nhiều đơn hàng thì làm sao? Cô có tin chỉ cần cái tin xấu này truyền ra ngoài, thì những lão đại kia cũng tuyệt đối sẽ không để Lâm Bạch Sương tiếp tục chế tạo nước hoa cho họ nữa không?"

"Cũng phải, thứ mà những lão đại kia xem trọng nhất còn không phải là danh tiếng sao, nếu như bọn họ biết được Lâm Bạch Sương là một người như vậy, chắn chắn sẽ không dùng cô ta nữa."

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Giản Dật Mặc đang ngồi trên ghế ông chủ, quay tới quay lui không ngừng, rõ ràng là vô cùng bực bội.

"Lâm Bạch Sương, em có biết là ai ở sau lưng giở trò không?"

Bạch Sương nhàn nhạt đáp: "Có thể có tài khoản email nội bộ của công ty, mà lại không ở trong công ty, chỉ có một."

Giản Dật Mặc nhất thời sững ra, "Em đang nói Mặc Minh Huyền sao? Nhưng tại sao Mặc Minh Huyền lại biết chuyện đời tư của em?

Không đúng, những gì cô ta nói rốt cuộc có phải là thật không?"

Mặc Minh Huyền gửi email cho toàn thể người trong công ty một lá thư, trong thư nói Bạch Sương với người anh trai trong cùng một cuốn hộ khẩu với cô đang qua lại với nhau.

Loại quan hệ này của hai người là không đứng đắn, là dị thường, là biến thái.

Nếu như chỉ đơn thuần có văn tự, vậy có thể vẫn sẽ có người xem đó chỉ là một trò cười, hoặc là trò đùa ác ý.

Nhưng trong email lại có đính kèm thêm rất nhiều ảnh chụp.

Đều là những bức hình thân mật của Bạch Sương và Tần Vật.

Đây chính là bằng chứng thép.

"Cô ta nói không đúng." Bạch Sương không phản bác tính chân thật trong nội dung của email, chỉ phản đối một số quan điểm của Mặc Minh Huyền.

Ví dụ như, cô không cho rằng quan hệ của cô và Tần Vật là mối quan hệ không lành mạnh, dị thường, biến thái.

Về cơ bản bọn họ không có quan hệ huyết thống, là sau khi hai bên đều đã trưởng thành, ba mẹ của bọn họ mới tiến hành tái hôn.

Bọn họ đều có quyền lợi được lựa chọn tình cảm của mình.



Nhưng Giản Dật Mặc lại tưởng rằng cô đang phản bác tất cả những gì Mặc Minh Huyền nói.

Trong lòng hắn thở ra một hơi, an tâm.

Còn may, Lâm Bạch Sương và Tần Vật chỉ đơn thuần là quan hệ anh em, nếu không, muốn hắn tranh với Tần Vật, hắn thực sự không nắm chắc 100% phần thắng.

"Được, vậy chuyện này em đừng quản nữa, để tôi xử lý, em đi bận công việc của em đi." Giản Dật Mặc chỉnh đốn lại tâm tình, khí phách hiên ngang trở lại.

Mặc dù Bạch Sương cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng nếu Giản Dật Mặc đã nói cô không cần quản rồi, vậy cô cũng không tự mình kiếm thêm phiền phức nữa.

Phương án chế tạo còn chưa viết xong nữa đấy.

Sau khi Bạch Sương từ trong phòng làm việc ra, cả một buổi sáng đều bình yên vô sự, còn vô cùng nghiêm túc mà viết phương án.

Điều này khiến cho người trong cả công ty đều đang lén lút nghị luận.

Gần tới giờ ăn trưa, bầu không khí yên lặng kì lạ này cuối cùng cũng bị phá vỡ.

Bởi vì mấy vị lão đại kia đã tới.

"Lâm Bạch Sương, sao cô còn ngồi ở đây? Chúng tôi muốn hủy hợp đồng với cô!"

"Công ty các người sao tới giờ vẫn chưa tống cổ cô ra khỏi công ty? Cô, người phụ nữ này đúng là làm bại hoại không khí xã hội!"

"Trên thế giới này đàn ông nhiều như vậy, sao cô đến cả anh trai mình cũng không bỏ qua chứ!"

Cho dù có Viên Thanh ngăn chặn, nhưng mấy lão đại kia vẫn tức giận đùng đùng mà nhục mạ Bạch Sương.

Giản Dật Mặc vội vã xông ra từ trong phòng làm việc, với một khuôn mặt tươi cười nói: "Các vị, có phải các vị đã hiểu lầm điều gì rồi không?"

"Chúng tôi còn hiểu lầm cái gì? Nếu nhưng không phải có người tốt bụng gửi email nội bộ công ty của các người cho chúng tôi, thì chúng tôi tới tận bây giờ vẫn còn bị các người che mắt đấy!

Chúng tôi muốn hủy hợp đồng với Lâm Bạch Sương, về vấn đề bồi thường, nể mặt Viên Thanh, miễn cũng được."

Email nội bộ?

Nghe thấy bốn từ này, sắc mặt Giản Dật Mặc biến đổi.

Từ tên email nội bộ cho thấy, cái này chỉ được lưu hành trong nội bộ công ty.

Là ai đã gửi email nội bộ trong công ty cho mấy vị lão đại này chứ?

Là ai mà muốn nhắm vào Lâm Bạch Sương tới vậy, muốn đẩy cô vào chỗ chết?

Giản Dật Mặc cười ngượng ngùng, "Tôi nghĩ mọi người nhất định đã hiểu lầm rồi, chúng tôi không hề nhận được thứ gì được gọi là email nội bộ, chắc chắn rằng có người đang cố ý bôi nhọ Bạch Sương."

"Ý của cậu là, nhà chế tạo nước hoa hàng đầu của công ty cậu Tina, đang cố ý bôi nhọ Lâm Bạch Sương sao?" Lão đại dùng ngữ khí kinh ngạc.

Ánh mắt của mọi người lập tức nhìn về phía Tina đang đứng sau nhóm người.

Tina biết được sự việc đã bị vạch trần, liền ngẩng đầu ưỡn ngực, "Đúng, là tôi gửi đó.



Chuyện này là sự thật không thể chối cãi, vốn dĩ tôi còn cho rằng Giản tổng anh sẽ xử lý.

Nhưng tôi đợi cả một buổi sáng cũng không đợi được kết quả xử lý, lòng tôi rất nguội lạnh.

Giản tổng, tôi quyết định từ chức.

Nhưng trước khi tôi đi, tôi cảm thấy tôi vẫn nên có trách nhiệm cho bọn họ biết, Lâm Bạch Sương là loại người như thế nào.

Để cho bọn họ tự mình tới lựa chọn xem có còn muốn tiếp tục hợp tác với Lâm Bạch Sương nữa không."

Tina nhìn về Bạch Sương, "Lâm Bạch Sương, tôi không làm chuyện bôi nhọ cô, lần này tôi rất quang minh chính đại.

Nếu như cô có chứng cứ chứng minh cô và anh trai cô không có quan hệ tình lữ, thì tôi sẽ xin lỗi với cô, xin lỗi với công ty, xin lỗi với tất cả mọi người."

Mọi người ngay lập tức đổ dồn tầm nhìn về Bạch Sương.

Thấy Bạch Sương không nói gì, Giản Dật Mặc sốt ruột thúc dục, "Bạch Sương, em nhanh nói đi chứ!

Nói em và Tần Vật không phải loại quan hệ kia, quan hệ anh em của hai người chỉ là thân thiết hơn một chút mà thôi!"

Bạch Sương kì quái nhìn hắn, "Tôi với anh ấy đúng là đang qua lại, những điều được nói trong email không sai."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều náo động.

Giản Dật Mặc choáng váng tại chỗ.

Những người khác đều không ngờ rằng Bạch Sương ở dưới đại đình quảng chúng (nơi công cộng), vẫn có thể thắng thắn đến vậy mà thừa nhận cô cùng anh trai cô có quan hệ bất luân chi luyến (tình yêu sai luân thường).

"Thật đúng là không biết xấu hổ! Phi!"

"Sao cô có thể lẽ thẳng khí hùng đến vậy chứ, còn thực sự xem chuyện này là một chuyện tốt sao?"

"Oẹ, buồn nôn, quá buồn nôn, loại người như vậy sao có thể tiếp tục ở lại công ty chúng ta, đuổi ra! Giản tổng đuổi cô ta đi!"

Tiếng chỉ trích của đám nhân viên rất lớn, Bạch Sương tự động bật chế độ chặn (làm như không nghe thấy).

Cô nói với mấy lão đại kia: "Lúc đầu các người chọn hợp tác cùng với tôi, chẳng nhẽ không phải bởi vì nhìn trúng năng lực của tôi sao?

Tôi làm ra bản nước hoa mẫu, đều rất phù hợp với khí chất trên người của các người, các người cũng rất thích.

Nhưng bây giờ chỉ vì chuyện đời tư của tôi, mà các người lại muốn huỷ bỏ hợp tác với tôi, các người còn nói nguyên nhân xuất hiện trên người tôi.

Các người không cảm thấy bản thân rất quá đáng, rất không có tinh thần tuân thủ hợp tác sao?"

Đám lão đại bị mấy lời "ấu trĩ" của Bạch Sương làm cho tức giận tới bật cười.

"Chúng tôi không có tinh thần tuân thủ hợp tác? Ai biết được cô là loại người như vậy chứ, nhân phẩm không tốt, đạo đức cá nhân không tốt, cho dù cô có làm ra nước hoa tốt đến đâu đi chăng nữa, thì chúng tôi cũng sẽ không dùng nó!"

Vốn dĩ Viên Thanh còn đang ở giữa đám lão đại làm người hòa giải, sau khi nghe thấy câu nói này, tức khắc không làm nữa.

Cô ấy và Bạch Sương đứng cùng trên một chiến tuyến, "Bây giờ sự việc còn chưa được điều tra rõ ràng, mọi người chưa nghe lời giải thích của Bạch Sương, liền giáng xuống mộ búa định đạo đức cá nhân của Bạch Sương không tốt?

Tôi nói cho mọi người biết, Lâm Bạch Sương là người tôi chọn ra, mọi người nói nhân phẩm cô ấy không tốt, đạo đức cá nhân không tốt, chẳng khác nào đang nói tôi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play