Nước từ vòi chảy đã ngừng lại, Bạch Sương xé một tờ khăn giấy để lau tay, cười giễu một tiếng, nâng mắt lên nhìn vào cô ta, "Làm bẩn?

Cô cho rằng anh trai là đồ vật sao, còn có thể làm bẩn?"

Trì Châu Bạch tức giận tới ngực thở phập phồng, "Cô chẳng lẽ không biết thân phận của cô sao?

Tuy rằng hai người là gia đình tái hôn, nhưng tầng quan hệ này nói ra thì cũng là anh em!

Cô thân là em gái, có hành động và quan hệ như thế kia với anh trai, chẳng nhẽ không phải là đang bôi nhọ danh tiếng của đàn anh Tần sao?"

Bạch Sương ném khăn giấy vào trong thùng rác, lãnh đạm "Ồ" một tiếng, quay người muốn đi.

"Ồ? Cô chỉ ồ?"

Trì Châu Bạch chạy tới trước mặt của cô ngăn chặn đường đi của cô, sắp gấp gần chết rồi, "Cô thực sự một chút cũng không suy nghĩ cho đàn anh Tần sao?"

"Cô ngược lại đã suy nghĩ khá nhiều cho anh trai, nhưng mà, anh trai anh ấy có nhìn cô một lần không?" Bạch Sương chân thành nêu câu hỏi.

Trì Châu Bạch: "..."

Sắc mặt cô ta hết hồng rồi lại trắng, cảm thấy khí huyết đang cuồn cuộn trong ngực, suýt chút nữa đã phun ra một búng máu.

"Cô, cô thực sự đúng là quá biết giả vờ rồi." Trì Châu Bạch lùi ra sau hai bước, một tay chống trên bồn rửa tay, tay còn lại ôm lấy vị trí trái tim của mình.

"Cô ở trước mặt đàn anh Tần bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu đến thế, nhưng bây giờ cô hãy nhìn dáng vẻ của mình đi.

Lãnh khốc vô tình, nói chuyện nham hiểm, đâu còn hình tượng cô gái nhỏ ngoan ngoãn như lúc ở trước mặt đàn anh Tần chứ!"

Bạch Sương nói: "Cô xem điều này là giả vờ sao? Không, tôi nói cho cô biết, đây gọi là đối với người như thế nào, thì sẽ có thái độ như thế ấy."

Bạch Sương tránh khỏi người Trì Châu Bạch đi ra ngoài, Trì Châu Bạch vẫn còn đuổi theo cô muốn nói thêm cái gì nữa.

Không ngờ rằng vừa bước ra khỏi cánh cửa nhà vệ sinh nữ, liền nhìn thấy Tần Vật đang đứng tựa vào tường, không biết đã nghe được bao lâu.

Trì Châu Bạch một trận kinh hỷ, "Đàn anh Tần, sao anh lại ở đây?"

Cô ta nghĩ tới những lời mà Bạch Sương nói vừa nãy, không thể chờ đợi được, hỏi: "Đàn anh Tần, những lời Lâm Bạch Sương nói anh đã nghe hết rồi đi?

Cô ta đối xử với anh và với em không cùng một thái độ, điều này chứng tỏ rằng con người thật của cô ta không giống như những gì anh đã nhìn thấy.

Đàn anh Tần, hai người thực sự không thể ở bên nhau, ai cũng có thể làm bạn gái của anh, nhưng Lâm Bạch Sương thì không được.

Anh nhất định phải tỉnh táo lại một chút, đừng để bị bộ dạng giả tạo của Lâm Bạch Sương lừa gạt!"

Trì Châu Bạch nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu này, Bạch Sương đã nghe chán ngấy rồi.

Cô nhấc chân bước lên, lại bị Tần Vật đưa tay kéo lại.

"Anh trai?" Bạch Sương không hiểu cho nên chớp mắt nhìn anh, bày tỏ sự nghi hoặc.

Tần Vật không đếm xỉa tới mà nhìn qua một cái, kéo Bạch Sương vào trong vòng tay của mình.

Anh vốn dĩ đang dựa vào tường mà đứng, bây giờ hai người đã thay đổi vị trí.

Lưng Bạch Sương lúc này đang chống lên vách tường cứng rắn hơi lạnh, hàm dưới bị ngón tay thon dài của Tần Vật nhẹ nhàng nâng lên.

Khuôn mặt viên nhuận (tròn mềm) xinh xắn của Bạch Sương bị nâng lên, đôi mắt hạnh to tròn như quả nho của Bạch Sương nhìn người đàn ông trước mặt.

Đôi môi mỏng của Tần Vật nhếch lên một độ cong tà khí, một tay chống lên tường, còn một tay khác thì niết chiếc cằm tinh xảo của cô gái.

Anh hơi cong lưng, cúi người xuống.

Khuôn mặt anh tuấn tà tứ của anh được phóng to lên trong mắt của Bạch Sương.



Hai đôi môi chạm vào nhau, in dấu.

Có một cảm giác kỳ lạ trước nay chưa từng có ngay lập tức đóng chiếm trái tim Bạch Sương, dường như mọi cảm xúc đều biến mất hẳn, chỉ còn lại độ ấm lưu trên môi.

Một cảnh này làm cho Lãn Đản gào thét đến thất thanh.

Trời ơi!

Trời đất ơi!

Tần Vật hôn chủ nhân rồi!

Thần sa ngã hôn chủ nhân rồi

Hắn đang làm cái gì vậy! Sao hắn lại có thể hôn chủ nhân!

Chủ nhân là thần nữ duy nhất ở thần giới, thứ đang chảy trong xương cốt là máu huyết thần tộc tôn quý nhất, thuần khiết nhất, chủ nhân là thần linh bất khả xâm phạm.

Thần sa ngã sao hắn dám!

A a a bẩn rồi bẩn rồi, chủ nhân bẩn rồi!

Không đúng, chủ nhân là thần nữ đại nhân cao quý nhất, thuần khiết nhất, thiêng liêng nhất, làm sao có thể bẩn được?

Có bẩn cũng là thần sa ngã bẩn!

Không đúng, thần sa ngã vốn dĩ đã không sạch sẽ..

Aaaaaaaaaaaaa nói chung là sắp điên rồi!

Lãn Đản trong ý thức của Bạch Sương đang sụp đổ, hét loạn nhảy loạn cả lên, còn may Bạch Sương bây giờ không cảm nhận được sự tồn tại của nó.

Thực ra thời gian của nụ hôn này cũng không quá mấy giây, nhưng trong mắt của mấy người đương sự, thì giống như đã trải qua năm tháng dài dằng dẵng.

Sau khi Tần Vật tách ra khỏi người Bạch Sương, Trì Châu Bạch giống như là bị sét đánh trúng vậy.

Cô ta không dám tin vào mắt mình nữa.

Cô đã nhìn thấy gì?

Tần Vật chủ động hôn Lâm Bạch Sương?

Hơn nữa Lâm Bạch Sương còn có chút ngốc nghếch không hiểu chuyện gì, nhìn giống như đây còn là lần đầu tiên bọn họ hôn nhau?

"Các, các người.." Trì Châu Bạch nói với một giọng run rẩy.

"Giống như cô nhìn thấy đấy." Tần Vật ôm vai Bạch Sương, vô cùng thân mật, "Chúng tôi là người yêu."

Người yêu.

Hai từ này đã đả kích cực điểm Trì Châu Bạch.

Trong nháy mắt, nước mắt của cô ta tuôn ra, sau đó cô ta dường như không thể chịu nổi sỉ nhục mà cúi đầu chạy trốn.

"Sao còn ngẩn ra đó? Đi thôi, quay về phòng bao." Bàn tay ôm vai Bạch Sương của Tần Vật chuyển xuống, rất tự nhiên mà nắm lấy tay Bạch Sương, mười ngón tay đan vào nhau.

Bàn tay cứng rắn ấm áp, khô ráo bao bọc lấy bàn tay nhỏ mềm mại của Bạch Sương, rất có cảm giác an toàn.

Bạch Sương đem ánh mắt đang đặt ở nơi bàn tay hai người chuyển đi, ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Sao mặt của em có chút đỏ vậy? Có phải tim lại không thoải mái không?"



Tần Vật nhăn mặt, một tay khác nhanh chóng ấn trên vị trí trái tim của Bạch Sương để kiểm tra.

Vị trí kia, bộ phận mềm mại.

Trên mặt Bạch Sương ửng đỏ, dường như còn ẩn ẩn có dấu hiệu lan tỏa càng ngày càng đậm thêm.

Lúc này Tần Vật mới nhìn ra được.

Nhưng anh cũng không vội vàng thu tay lại.

Anh cúi đầu xuống, kề vào bên tai Bạch Sương, trong giọng nói chứa sự quyến rũ mơ hồ, "Em gái, thời gian lúc nãy quá ngắn, không bằng chúng ta, làm lại lần nữa."

Ánh sáng mờ tối của đèn hàng lang chiếu xuống, một đôi tuấn nam mỹ nữ đang ôm hôn nhau, dường như trong bầu không khí cũng chứa màu hồng ám muội, rất lâu không tan.

* * *

Trì Châu Bạch khóc lóc xông ra khỏi KTV, tùy tiện chặn một chiếc taxi rồi ngồi lên.

Cô ta khóc đến thương tâm đau lòng.

Cô nghĩ không ra, tại sao Tần Vật lại làm như vậy.

Cô thích Tần Vật thích lâu đến như vậy, thế mà lại không so được với một Lâm Bạch Sương sao?

Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, cuộc gọi đến hiển thị tên là Giản Dật Mặc.

Vốn dĩ Trì Châu Bạch không muốn nhận điện thoại đâu.

Nhưng cô ta rất nhanh suy nghĩ tới thân phận và tài lực của Giản Dật Mặc, bèn lau nước mắt, vẫn là nhận điện thoại.

"Alo." Âm mũi của Trì Châu Bạch rất nặng.

"Làm sao vậy? Em khóc sao?" Ngữ khí của Giản Dật Mặc vô cùng lo lắng.

Trì Châu Bạch hít hít cái mũi, mang theo chút ý cười, "Em không sao."

Giản Dật Mặc dứt khoát, "Em đang ở đâu, tôi tới tìm em."

Sau khi từ chối một phen, Trì Châu Bạch vẫn là báo một cái địa chỉ.

Đó là một quán bar.

Cô ta lau sạch nước mắt, từ trong túi lấy ra đồ trang điểm dặm lại lớp trang điểm.

Vẻ mặt của cô ta trong gương càng ngày càng trở nên hung dữ.

Tần Vật, anh thực sự tưởng rằng tôi không có người theo đuổi sao?

Tôi không!

Là anh không trân trọng tôi, sau này anh đừng có mà hối hận!

* * *

Một tuần sau.

Sau khi nhận đơn hàng của Viên Thanh, Viên Thanh lại giới thiệu cho Bạch Sương thêm những mấy người lão đại nữa.

Trong số những lão đại này nam có nữ có, bọn họ đều cho Bạch Sương cơ hội, để Bạch Sương chế tạo nước hoa cá nhân cho bọn họ.

Cho nên thời gian trong giờ làm việc của Bạch Sương đều rất bận, bận tới mức không có thời gian để uống nước.

Lúc Giản Dật Mặc tới phòng trà nước, đúng lúc gặp phải nhân viên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play