"Trong một tháng nay, người vẫn luôn tung tin đồn, là cô ta." Ngón tay mảnh
mai trắng nõn của Bạch Sương kiên định chỉ về phía Mặc Minh Huyền.
Mặc dù Mặc Minh Huyền có chút hoảng sợ, nhưng vừa nghĩ tới cô ta không để lại chút chứng cứ nào, thì lại an tâm trở lại.
Cô ta giả vờ àm bộ dạng kinh ngạc, vô tội mà nói: "Lâm Bạch Sương, cô đang nói cái gì vậy?
Tôi làm sao có thể tung tin đồn về các người được? Như vậy thì có gì tốt cho tôi?
Cô có chứng cứ không? Nếu nhưng không có chứng cứ thì đây chính là vu tội, tôi có quyền lợi bắt cô phải chịu trách nhiệm!"
Bạch Sương nhếch môi cười lạnh một tiếng, "Muốn có chứng cứ phải không?"
Cô từ trong túi lấy ra một cái USB, cắm vào máy tính rồi phát ra một cái video.
Video này rõ ràng chính là camera giám sát của quán net.
Sau khi tựa đầu vào gần có thể nhìn ra được, trừ Bạch Sương và Tina ra
thì Mặc Minh Huyền đều gửi email nặc danh cho mỗi một đồng nghiệp trong
công ty.
Mà nội dung của cái email này, chính là nói tới chuyện bất hòa giữa Bạch Sương và Tina.
"Thì ra là cô gửi? Sao cô lại ác độc như vậy chứ Mặc Minh Huyền!"
"Lần trước cô sao chép phương án của Lâm Bạch Sương, chuyện đó còn chưa
qua đâu, vậy mà cô lại tiếp tục hãm hại vu tội Lâm Bạch Sương? Cô có tim không vậy?"
"Tina của chúng ta thanh thanh bạch bạch (vô tội), vẫn luôn quang minh
lỗi lạc, thật không thể ngờ rằng danh tiếng của cô ấy lại bị loại tiểu
nhân như cô bôi nhọ!"
Vào lúc này, các đồng nghiệp lòng đầy căm phẫn sôi nổi khinh bỉ Mặc Minh Huyền.
"Xì, mấy người giả vờ làm sứ giả chính nghĩa cái gì chứ, sau khi nhận
được email nặc danh của tôi, mấy người không phải cũng thảo luận rất vui vẻ sao?"
Mặc Minh Huyền chẳng thèm để tâm mà cười chế nhạo một tiếng, "Các người
a, chẳng qua cũng chỉ là ngụy quân tử (giả vờ làm người đứng đắn) mà
thôi!"
Nhìn thấy thái độ không biết hối cải của Mặc Minh Huyền, mọi người đồng nghiệp đều thi nhau lắc đầu.
Mà Mặc Minh Huyền cũng tự hiểu rằng chuyện này lộ ra, thì công ty này cũng không thể tiếp tục ở lại được nữa.
"Các người đều gạt bỏ tôi, không muốn để tôi tiếp tục ở đây nữa phải không? Cái công ty rách này tôi cũng không muốn ở lại nữa!
Tôi có kinh nghiệm làm việc, có trình độ kĩ thuật, có rất nhiều công ty
muốn săn tôi nên đã liên hệ với tôi rất nhiều lần, tôi muốn nhảy việc
còn không phải là chuyện trong vài phút!"
Mặc Minh Huyền tháo thẻ nhân viên của mình xuống rồi xé nhỏ, ném mạnh lên bàn.
Cô ta giống như khiêu khích mà liếc nhìn Bạch Sương một cái, "Lâm Bạch Sương, cô có cái gì đáng để đắc ý chứ.
Cô cho rằng cô có thể quen biết được Viên Thanh là rất lợi hại sao? Cho
dù có là như vậy, nước hoa của cô không phải cũng không nhận được sự
thừa nhận của cô ấy sao?
Cô có cái gì mà đáng làm kiêu chứ?
Tôi lại muốn xem thử, cô ở trong công ty này phát triển tốt, hay là sau khi tôi nhảy việc phát triển tốt!"
Tiếng nói vừa rơi xuống, Giản Dật Mặc liền từ bên ngoài đi vào.
"Đây là làm sao vậy?" Hắn đối diện với bầu không khí kỳ lạ trong phòng tiếp khách, tò mò hỏi.
"Giản tổng, tôi từ chức, không cần tiền lương nữa!" Mặc Minh Huyền hống hách nói.
Giản Dật Mặc nhíu mày, "Sao đang êm đẹp lại đòi từ chức?
Lâm Bạch Sương vừa mới lấy được đơn hàng Viên nữ sĩ lớn như vậy, tôi
đang định mời mọi người ăn cơm, cô thực sự muốn từ chức vào thời điểm
này?"
"Đúng, tôi chính là muốn từ!" Lời mới nói được một nửa, Mặc Minh Huyền
đột nhiên nghẹn lại, đôi mắt trừng lớn, không dám tin mà nhìn về Giản
Dật Mặc.
"Anh nói cái gì?"
Giản Dật Mặc có lòng tốt nhắc lại một lần, "Tôi nói, Lâm Bạch Sương vừa
mới lấy được đơn hàng Viên nữ sĩ lớn như vậy, tôi muốn mời tất cả nhân
viên ăn một bữa."
Câu nói này không khác gì sấm sét giữa trời quang, đánh thẳng lên người Mặc Minh Huyền.
"Làm sao có thể.. làm sao có thể!"
Cô ta giống như một người điên mà bắt lấy áo của Giản Dật Mặc, vẻ mặt dữ tợn, "Lúc nãy thời điểm Viên Thanh đi ra không phải rất thất vọng sao?
Thái độ cô ấy đối xử với anh còn kém như vậy, tại sao lại chấp nhận Lâm Bạch Sương?"
Giản Dật Mặc không nói nên lời, giật khỏi tay cô ta, "Viên nữ sĩ đó là
không hài lòng đối với tôi, từ đầu đến cuối cũng không nhắc đến tên của
Lâm Bạch Sương."
Đúng là không nhắc tới, lúc đó Viên Thanh nói là 'người cấp dưới', không hề nói thẳng tên Bạch Sương.
Loại lời lẽ ba phải này, rất dễ gây ra hiểu lầm.
"Không thể nào!" Mặc Minh Huyền không có cách nào tiếp nhận được cái sự thật này.
Chuyện cô ta ở trong quán net gửi email nặc danh đã bị bại lộ, cô ta lúc nãy còn chủ động nhắc tới chuyện từ chức, nói muốn nhảy việc.
Nhưng đây đều được thiết lập trong tình huống Lâm Bạch Sương tiêu đời!
Nhưng hiện tại thì sao?
Lâm Bạch Sương không những không tiêu đời, mà còn nhận được sự thừa nhận của Viện Thanh!
Lâm Bạch Sương danh lợi song thu (được cả danh vọng và tài sản), còn cô ta lại phủi mông cuốn xéo?
Không đúng, không nên như vậy.
Rõ ràng một nguyên liệu trong mẫu thử nước hoa của Lâm Bạch Sương, đã bị cô ta đổi rồi mà!
Lúc này, ánh mắt của mọi người vô cùng ngạc nhiên mà nhìn vào Mặc Minh Huyền.
Bấy giờ, Mặc Minh Huyền mời nhận thức được rằng, lúc nãy suy nghĩ trong
lòng của cô ta quá mãnh liệt, mãnh liệt tới nỗi cô ta vô thức buột miệng nói ra.
"Không phải đâu, không phải.." Mặc Minh Huyền vội vàng muốn giải thích.
Bạch Sương lấy một ống nghiệm được phong kín mít từ trong ngăn tủ kéo
ra, đưa qua đưa lại trước mặt cô ta, "Nguyên liệu mà cô nói, là như vậy
sao?"
Chất lỏng có màu xanh lá nhạt đang dao động đung đưa trong ống nghiệm, nhìn nó không giống thứ gì có mùi dễ ngửi.
Đồng tử Mặc Minh Huyền đột nhiên co rút, cô ta nhìn Bạch Sương mà giống như đang nhìn một con ác quỷ.
"Thì ra cô đã biết từ sớm rồi, hơn nữa sớm đã đem nó đổi đi, chính là
bởi vì hôm nay muốn nhìn thấy tôi xấu mặt, đem tôi đuổi ra khỏi cửa?"
Bạch Sương cười, "Đến bây giờ cô mới nhận ra được điểm này, thật đúng là phản ứng chậm chạp đó."
Năm giác quan của Bạch Sương nhạy bén hơn so với người thường.
Khi Mặc Minh Huyền vừa mới thay đổi nguyên liệu, ngày thứ hai khi cô tới phòng thực nghiệm nước hoa đã phát hiện ra rồi.
Nhưng cô không truy cứu điều tra xem ai đã làm, bởi vì cô biết chắc chắn là Mặc Minh Huyền làm ra.
Nếu Mặc Minh Huyền đã có tâm tư ác độc như vậy, thì cô cũng không cần
lưu tình nữa, liền đem Mặc Minh Huyền đuổi ra khỏi công ty.
Sau khi Giản Dật Mặc, Bạch Sương và Viên Thanh lần lượt đi vào phòng
thực nghiệm, Bạch Sương liền mang hết tất cả mọi chuyện nói ra, nhờ Giản Dật Mặc và Viên Thanh cũng diễn với cô một vở kịch.
Căn cứ vào tính cách của Mặc Minh Huyền, cô ta nhất định sẽ chủ động để lộ.
Sự thật cũng không ngoài dự liệu của Bạch Sương, Mặc Minh Huyền có thể
rơi vào kết cục như ngày hôm nay, trên cơ bản đều do tự bản thân cô ta
làm ra.
Mặc Minh Huyền vội vã chạy tới ôm chân Giản Dật Mặc, "Giản tổng, tôi sai rồi, tôi thật sự đã sai rồi.
Cầu xin anh hãy cho tôi một cơ hội, tôi vẫn muốn ở lại công ty làm việc, cầu xin anh đừng sa thải tôi có được không?"
Giản Dật Mặc lùi về phía sau một bước, rất lạnh nhạt mà nói: "Thật ngại quá, không phải tôi sa thải cô, là tự cô muốn từ chức.
Tôi sa thải cô tôi còn phải mất một khoản phí bồi thường, nhưng là cô từ chức, giống như cô nói, tiền lương đến một phân cô cũng không cần."
Mặc Minh Huyền lụi bại mà ngồi xuống mặt đất.
Trận chiến này không có khói súng, ban đầu cô ta tưởng rằng mình là
người chiến thắng, lại không ngờ rằng đến cuối cùng lại thất bại thảm
hại đến vậy.
"Giản tán, làm việc."
Giản Dật Mặc vẫy tay giải tán nhóm người, để lại một mình Mặc Minh Huyền cô độc ngồi trên mặt đất, nhếch nhác biết bao.
* * *
Vốn là sau khi tan làm, Giản Dật Mặc muốn mời mọi người ăn một bữa.
Nhưng Bạch Sương đã từ chối đi liên hoan.
Cô đến bệnh viện Hòa Hiệp từ sớm, sau đó lén lút trốn ở ngoài cửa khoa hô hấp rồi nhìn trộm vào bên trong.
Nhân cách ban ngày của Tân Vật đang khám bệnh cho bệnh nhân.
Anh khó hiểu mà cảm thấy đỉnh đầu có chút ngứa, vô thức ngẩng đầu lên
xem, liền nhìn thấy một đôi mắt lấp lánh trên khuôn mặt trắng nõn.
"Hãy dựa theo cái này để lấy thuốc và trả tiền phí." Tần Vật đưa đơn thuốc cho bệnh nhân, bệnh nhân cảm ơn sau đó rời khỏi.
"Vào đi." Tần Vật đóng nắp bút lại, thờ ơ nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT