"Cô vì tôi suy nghĩ được cái gì rồi?" Bạch Sương vô cùng nghiêm túc mà hỏi ngược lại cô ta.

Dưới tình huống như vậy, người bình thường đều sẽ thuận theo lời của người kia nói, mà mơ hồ đáp "Đúng vậy đúng vậy", để tránh làm cho bầu không khí trong công ty trở nên lúng túng.

Nhưng Bạch Sương không phải là người bình thường.

Cô không phải loại người sợ lúng túng mà tùy tiện đáp hai câu để đối phó.

Cứ như vậy, người phải lúng túng ngược lại trở thành Mặc Minh Huyền.

"Cái kia, không phải cô không muốn mọi người cảm thấy cô là một người bệnh sao?

Tôi nhắc mọi người đừng quan tâm cô quá mức, đừng đối xử đặc biệt với cô, chẳng nhẽ không phải là suy nghĩ cho cô?" Mặc Minh Huyền kiên trì đến cùng mà nói.

Bạch Sương lắc đầu, "Không phải, tôi chưa từng nói 'không muốn mọi người cảm thấy tôi là một người bệnh' mà.

Tuy rằng bây giờ tim của tôi không có vấn đề, nhưng tôi vẫn chưa qua khỏi thời kỳ nguy hiểm, tôi cần sự che chở của mọi người.

Mọi người quan tâm tôi như vậy, tôi cũng rất biết ơn, tôi cũng thường xuyên mời mọi người đi ăn, chúng ta chung sống với nhau không phải vẫn rất vui vẻ sao?"

Cứ như vậy làm cho Mặc Minh Huyền càng thêm lung túng.

Cô ta nghĩ không ra, trước kia cô ta cũng từng nói những lời châm chọc như vậy, nhưng Lâm Bạch Sương của lúc đó chỉ cười rồi cho qua.

Sao Lâm Bạch Sương của hôm nay dường như biến thành một người khác, cứ bắt lấy điểm này không buông tha chứ?

Thực sự là quá đáng ghét rồi.

"Người đều đã tập trung đông đủ cả rồi chứ, tới đây tới đây." Giám đốc nhân sự bước nhanh tới, vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người, vẻ mặt nghiêm túc.

"Mọi người hãy chú ý, một lát nữa tổng giám đốc mới do tổng công ty phái xuống sẽ tới đây.

Hôm nay là ngày nhậm chức đầu tiên của giám đốc mới, mọi người ngàn vạn lần đừng để bị bắt được sai sót gì, nếu không đến lúc đó bị sa thải gì đó, tôi cứu không được mọi người đâu!"

Mọi người sôi nổi gật đầu, bày thế trận chờ nghênh địch.

Vị tổng giám đốc này, bọn họ đã mong chờ cả nửa tháng nay rồi, hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy mặt rồi, ngoài hồi hộp ra, thì còn có chút kích động.

8 giờ 15 phút, ngoài sảnh văn phòng truyền tới âm thanh lanh lảnh của tiếng giày da dẫm trên nền gạch mem.

Mọi người không khỏi nhìn ra ngoài cửa kính, vẻ mặt ai nấy cũng đều hứng thú lại nghiêm túc.

Sau khi đợi được người kia bước vào sảnh văn phòng, thì trong nội tâm của các nhân viên nữ bắt đầu gào thét.

Đây cũng quá đẹp trai rồi!

Tổng giám đốc mới trông có vẻ còn rất trẻ tuổi, chắc chắn còn chưa tới 30 tuổi, tuổi trẻ đầy hứa hẹn nha!

Hãy nhìn khuôn mặt anh tuấn đẹp trai đó của anh ta đi, hãy xem bộ vest của nhãn hiệu nổi tiếng mà anh ta đang mặc đi, hãy nhìn cái đồng hồ anh ta đang mang trên cổ tay đi, giống như là của một nhãn hiệu nào đó có giá hơn 50 vạn!

Yêu rồi yêu rồi, xem ra là một người cao phú soái (cao ráo, đẹp trai, giàu có) có năng lực nha!



"Chào mọi người, tôi là tổng giám đốc mới được bổ nhiệm, tôi tên là Giản Dật Mặc."

Ánh mắt của Giản Dật Mặc quét qua tất cả các nhân viên, đương nhiên cũng có thể nhìn thấy được một Bạch Sương đang miệt mài vùi đầu vào công việc.

Gần như toàn bộ nhân viên đều nhìn hắn ta, chỉ có mình Bạch Sương một chút cũng không quan tâm, cô đang cúi thấp đầu nhìn bản thảo chế tạo nước hoa trước mặt.

Giám đốc nhân sự chú ý thấy ánh mắt của Giản Dật Mặc, thuận thế nhìn theo, trong lòng lập tức kinh hoảng.

Ông vội vàng âm thầm di chuyển tới bên cạnh Bạch Sương, lấy tay gõ nhẹ lên bàn làm việc của Bạch Sương, chỉ mấp máy môi không lên tiếng mà nhắc nhở: "Lâm Bạch Sương, tổng giám đốc đang nhìn cô đó, cô nhanh ngẩng đầu lên!"

Bạch Sương ngẩng đầu lên, liền đối mặt với ánh mắt cười như không cười của Giản Dật Mặc.

Là hắn.

Bạch Sương chỉ nhìn qua Giản Dật Mặc một cái, rồi lại tiếp tục cúi đầu.

Giám đốc nhân sự không nói nên lời mà nhắm mắt lại.

Bỏ đi, bị sa thải thì bị sa thải, ai bảo cô bé Lâm Bạch Sương này một chút cũng không biết đối nhân xử thế cơ chứ.

"Thật ngại quá, là tôi làm trễ giờ làm của mọi người, mọi người tranh thủ bận việc của mình đi.

Giống như vị đồng nghiệp kia vậy, giành giật từng giây từng phút để làm việc, tương lai của công ty đều dựa cả vào mọi người rồi." Giản Dật Mặc nói.

Mọi người nhìn theo ánh mắt của Giản Dật Mặc liền nhìn thấy người mà hắn đang nói là ai, nhưng lại không thể nắm bắt được ý nghĩa giấu trong lời nói của hắn.

Sau khi Giản Dật Mặc vào phòng làm việc, các đồng nghiệp bắt đầu thảo luận.

"Ôi, cô nói xem tổng giám đốc rốt cuộc là đang khen Bạch Sương, hay là đang nói móc Bạch Sương?"

"Tôi nghe ngữ khí của anh ấy cũng khá chân thành, chắc là để chúng ta học theo Bạch Sương thôi!"

"Khó nói, không chừng là đang trào phúng, ý của lãnh đạo cô đừng đoán mò, đoán qua đoán lại cũng không thể nào đúng được."

Giám đốc nhân sự "Xùy" một tiếng, "Được rồi, đừng nói chuyện nữa, chăm chỉ làm việc, quan tâm cách nghĩ của lãnh đạo làm cái gì, làm tốt việc của mình là được rồi."

Thư ký của tổng giám đốc đi ra tuyên bố, mười phút sau mọi người tới phòng họp mở một cuộc họp.

Cuộc họp lần này, chủ yếu thảo luận về phương án chế tạo nước hoa gần đây.

"Đây là bản thảo chế tạo của tôi, tổng giám đốc anh xem thử." Mặc Minh Huyền đưa bản phương án của cô ta ra.

Bạch Sương cũng đưa phương án của nguyên chủ làm ra.

Thứ lúc nãy cô vẫn luôn nhìn chính là bản thảo chế tạo nước hoa này.

Mặc dù cô kế thừa ký ức của nguyên chủ, nhưng giữa ký ức và thực tế cũng có chút chệnh lệch.

Nhìn nhiều hai lần, giúp cho việc nhớ được rõ hơn.



Giản Dật Mặc nhìn những bản thảo chế tạo này, nhìn đến cuối cùng, mày của hắn không kìm được mà nhăn lại.

Nhìn thấy điều này Mặc Minh Huyền đắc ý mà nhìn Bạch Sương một cái.

"Hai bản thảo chế tạo này sao lại giống nhau?" Giản Dật Mặc để chung bản thảo của Bạch Sương và Mặc Minh Huyền lại với nhau, không hài lòng mà nói.

Thư ký nhìn tên, "Lâm Bạch Sương, Mặc Minh Huyền, hai người giải thích một chút."

Giản Dật Mặc không ngờ rằng trong đó có một bản là của Lâm Bạch Sương.

"Tổng giám đốc, bản thảo chế tạo của em sao lại giống với Lâm Bạch Sương được chứ? Cái này em đã phải thức mấy đêm liền mới viết ra được đó."

Cả khuôn mặt của Mặc Minh Huyền tỏ ra tràn đầy kinh ngạc, sau đó hướng về Bạch Sương uất ức mà nói: "Lâm Bạch Sương, xin lỗi, là vì những lời nói lúc sáng của tôi làm tổn thương cô sao?

Tôi xin lỗi cô, nhưng cô đừng lấy cái này ra để đùa giỡn có được không?"

"Ý của cô là, tôi ăn cắp ý tưởng của cô?" Bạch Sương rất bình tĩnh.

Đây không phải là tình cảnh mà Mặc Minh Huyền nghĩ.

Dựa vào những hiểu biết trước kia của cô ta đối với Lâm Bạch Sương, sau khi Lâm Bạch Sương bị vu khống không nên bình tĩnh như vậy.

Đáng lẽ Lâm Bạch Sương nên kích động, sau đó lại có bệnh tim, nói chừng còn kích động đến ngất đi.

Như vậy bản thảo tự nhiên sẽ thuộc về cô ta rồi!

Mặc Minh Huyền giữ bình tĩnh mà nói: "Bản thảo chế tạo này là do tôi làm, vậy cô đương nhiên là người là ăn cắp rồi."

"Ồ, nếu đã như vậy, vậy cô nói thử xem, trong phần danh sách chế tạo nước hoa này, thành phần thay thế của Long Diên hương chiếm bao nhiêu phần trăm?" Trong lòng Bạch Sương đã có dự tính, từng bước từng bước đánh tan sự tự tin của Mặc Minh Huyền.

(Chú thích: Long Diên hương là một chất màu sáp được tạo ra trong hệ tiêu hóa của cá nhà táng. Trước đây long diên hương được sử dụng trong ngành công nghiệp nước hoa, nhưng ngày nay nó đã được thay thế bằng vật liệu tổng hợp và chỉ còn được sử dụng một một số loại nước hoa đắt tiền)

"Thành phần thay thế của Long Diên hương?" Mặc Minh Huyền quýnh lên.

Cái thành phần thay thế kia có tên chuyên môn, tuy rằng lúc cô ta sao chép của Lâm Bạch Sương cũng có xem qua nội dung, nhưng chỉ đơn giản liếc qua một lần, cái thành phần kia là bao nhiêu ấy nhỉ?

Là bao nhiêu cô căn bản không hề nhớ mà!

"5%" Mặc Minh Huyền luống cuống không thôi, nói bừa ra một con số.

Bình thường thì loại tình huống này cũng có rất nhiều.

Bạch Sương chỉ cười nhạt, sự khinh thường ánh lên trong đôi mắt to tròn xinh đẹp dễ thương của cô, "Không, trong danh sách chế tạo không hề có cái này."

Thư ký lấy bản thảo lên kiểm tra, phát hiện đúng như lời Bạch Sương nói.

Mặc Minh Huyền bị Bạch Sương vả mặt ngay trước mắt ông chủ và nhiều nhân viên như vậy, cảm thấy vừa tức giận vừa mất mặt, không chịu đựng nổi mà bật khóc.

"Còn có mặt mũi mà khóc, người bị cô ăn cắp ý tưởng còn không khóc đâu đấy."

Giản Dật Mặc chán ghét mà nhăn mày, lúc nhìn về phía Bạch Sương lại là sự dịu dàng, "Cuộc họp tới đây là kết thúc, Lâm Bạch Sương, tới phòng làm việc của tôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play