Viện trưởng hận không thể giữ chặt lấy miệng của Bạch Sương.
Ai ai cũng biết, cho dù quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân có trở nên căng thẳng, thì bác sĩ cũng vẫn phải dùng thái độ tốt để đối xử với bệnh
nhân và người nhà bệnh nhân tới gây rối.
Nếu không với tốc độ truyền bá của mạng xã hội hiện nay, chỉ cần người
nhà bệnh nhân quay một đoạn video ngắn đăng lên mạng, rất nhanh sẽ có
các phương tiên truyền thông báo chí ngửi được mùi mà theo tới.
Đến lúc đó lớn chuyện rồi, cho dù có như thế nào thì danh tiếng của bệnh viện cũng sẽ bị bôi nhọ, cực kỳ phiền phức.
Cho nên không bằng từ lúc vừa bắt đầu liền tránh né cái rủi ro này, dùng thái độ thật tốt để đối xử với người nhà bệnh nhân, ngăn ngừa nảy sinh
xung đột.
Tần Vật là bác sĩ trưởng khoa trẻ tuổi nhất trong bệnh viện này, chuyện xảy ra ở chỗ này của anh cũng rất nhiều.
Từ trước tới nay, mỗi lần có chuyện xảy ra trong phòng làm việc của Tần Vật, viện trưởng đều sẽ tới cùng anh giải quyết.
Cũng luôn tuân thủ tốt nguyên tắc dùng thái độ tốt này để đối xử với người nhà bệnh nhân.
Nhưng mà hôm nay, tất cả đều bị em gái nhỏ này của Tần Vật hủy hết rồi!
Hãy nghe thử xem cô ấy nói đều là cái gì?
Dọa nạt?
Đúng, mặc dù rõ ràng người phụ nữ này đang muốn bệnh viện phải bồi
thường, chính xác mà nói thì cũng là đang dọa nạt ở một mức độ nào đó,
nhưng người em gái này của Tần Vật cũng không nên nói thẳng ra như vậy!
Như vậy thì làm sao mà kết thúc? Như vậy lúng túng biết bao!
Viện trưởng cười như không cười mà nói: "Vậy đi, cháu tên là Lâm Bạch
Sương đúng không, cháu ra ngoài với chú trước, anh trai của cháu còn có
việc cần xử lý."
"Tôi không." Bạch Sương đứng ỳ bên người Tần Vật, trong đôi mắt vừa to vừa tròn của cô chứa đầy sự kháng cự.
"Cháu muốn ở đây bảo vệ anh trai, cháu sẽ không để anh trai bị một người phụ nữ kỳ lạ đánh, chú không đau lòng cháu đau lòng!"
Lời nói này của Bạch Sương, làm cho con ngươi lạnh nhạt của Tần Vật hơi
lóe lên, một ánh sáng không rõ âm thầm lướt qua nơi đáy mắt.
Cái đứa nhỏ này!
Viện trưởng mặt ủ mày chau, ông vừa nãy mới nghe thấy cái gì, Lâm Bạch
Sương vừa mới thay tim, ông cũng không thể nói nặng lời với cô để tránh
việc kích thích tới cô.
Phải làm sao mới tốt đây!
"Các người coi tôi như không tồn tại sao? Chồng của tôi phải làm sao!
Các người thực sự tin lời nói của một con nhóc, nói trong đường hô hấp của chồng tôi có đồ vật là có đồ vật?"
Người phụ nữ thấy viện trưởng và Tần Vật đều không tin lời của Bạch Sương, lại lấy lại dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
"Tần Vật, chồng của tôi là do cậu chữa, cậu phải bồi thường!" Người phụ
nữ lại tiếp tục dùng ngón tay chỉ thẳng vào mũi của Tần Vật, cả khuôn
mặt đều mang vẻ tiểu nhân (kẻ bỉ ổi) đắc ý.
Khuôn mặt mềm mại dễ thương của Bạch Sương lạnh xuống, "Bỏ cái tay của
bà xuống, mẹ của bà chưa từng dạy bà, dùng ngón tay chỉ vào người khác
nói chuyện là rất không lễ phép sao?"
Người phụ nữ hết lần này tới lần khác bị một đứa nhóc như Bạch Sương
giáo huấn, thực sự là tức tới chịu không nổi, "Tần Vật, cậu còn không
nhanh chóng dạy dỗ lại em gái cậu sao?
Luận về tuổi tác thì tôi là bậc trưởng bối của cô ta, cô ta ăn nói với
trưởng bối như vậy? Đúng thật là cái thứ có mẹ sinh không có mẹ dạy!"
Căn cứ vào cốt truyện mà Bạch Sương nhận được, mẹ của Tần Vật rời bỏ anh từ khi anh còn rất nhỏ.
"Có mẹ sinh không có mẹ dạy", có thể tưởng tượng được sự khó chịu của anh đối với câu nói này.
Bạch Sương không nói lời nào, bước tới bên cạnh người đàn ông đang nằm
trên sôfa, vất vả kéo hắn dậy, cái tay nhỏ của cô vỗ mạnh một cái vào
cái huyệt vị nào đó sau lưng hắn ta.
"Khụ khụ, khụ khụ khụ khụ!" Người đàn ông ngay lập tức nôn ra một ít mảnh vụn và nước.
Chỉ cần phân biệt một chút, là có thể nhìn ra được đúng là mạnh vụn đậu phộng.
Bạch Sương thả người đàn ông ra, người đàn ông nằm lại trên sôfa, lúc
này trên khuôn mặt của hắn đã khôi phục lại một chút hồng hào, biểu cảm
cũng không còn đau đớn như lúc trước nữa.
"Thoải mái rồi." Người đàn ông nhắm mắt lại, vẻ mặt thoải mái nói.
"Cô!" Người phụ nữ tưởng rằng Bạch Sương lại đi tới đánh bà ta lần nữa, nên đã bày xong tư thế phòng ngự, sẵn sàng nghênh đón.
Nhưng bà ta không ngờ rằng Bạch Sương lại đi qua người bà ta tới vỗ lưng chồng bà, còn vỗ cho mảnh vụn đậu phụng rơi ra.
Bạch Sương liên tiếp vung tay tát người phụ nữ, rồi lại kéo người đàn
ông lên vỗ lưng cho hắn, những hành động này đã làm tiêu hao rất nhiều
thể lực của cô.
Trước mắt thì cơ thể này của cô rất yếu ớt, nó cũng chỉ có thể chống đỡ được những hành vi này của cô.
Thế là cô nhất thời đứng không vững, cơ thể nặng nề lung lay muốn ngã xuống.
Vào thời điểm mà cô sắp ngã xuống đất, thì sau lưng lại có một lòng ngực rộng rãi ôm lấy cô.
Bạch Sương quay đầu ngẩng lên nhìn, liền nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn lạnh nhạt kia của Tần Vật.
"Tiểu Tần nhanh chóng ôm lấy em gái của cậu đi, cô ấy mới vừa mới thay tim, đừng để xảy ra phản ứng gì!"
Viện trưởng dặn dò một câu, sau đó tươi cười đi tới chỗ người phụ nữ để nói về vấn đề khám bệnh.
Người đàn ông cũng đã nôn mảnh vụn đậu phộng ra rồi, người phụ nữ không
còn cái gì dựa dẫm để gây chuyện nữa, liền mặt mày xám xịt mà đồng ý với viện trưởng ra ngoài khám bệnh.
"Đợi đã." Bạch Sương đang được Tần Vật ôm trong lòng yếu ớt lên tiếng.
Viện trưởng và người phụ nữ đồng thời nhìn lại.
"Bà sớm đã biết rằng, chồng của bà không có vấn đề gì, chỉ là bị mảnh vụn đậu phộng mắt kẹt trong đường hô hấp."
Bạch Sương nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, môi của cô có chút tái nhợt, nhìn có vẻ giống như một em gái Lâm mong manh yếu đuối.
Nhưng những lời cô nói ra lại giống như những mũi tên sắc bén, mỗi một câu nói đều đâm vào trái tim người phụ nữ.
"Nếu không thì lựa chọn đầu tiên của bà phải là đưa ông ấy đi khám chữa
bệnh trước, chứ không phải là chậm rì rì mà để ông ta ở trong phòng làm
của anh trai.
Bà một chút cũng không sợ ông ta xảy ra chuyện, bởi vì bà biết, ông ta căn bản sẽ không xảy ra vấn đề gì."
Bạch Sương bởi vì cơ thể yếu ớt, dẫn tới nói chuyện cũng rất tốn sức, cứ nói chuyện như vậy, viện trưởng cũng sợ rằng cơ thể cô chịu không nổi
mà ngất đi.
"Được rồi cô bé, cháu đừng nói nữa, chúng ta đều biết cháu là người thông minh." Viện trưởng miễn cưỡng trả lời hai câu.
Ông ta tưởng rằng đứa nhóc này muốn khoe khoang sự thông minh của mình, ông đã nhìn thấu hết tất cả.
Bạch Sương lắc đầu, kiên quyết nhìn vào người phụ nữ, "Cho nên, anh trai có gì sai chứ?
Anh ấy giúp bà chữa khỏi bệnh cho chồng bà, chồng bà cũng hồi phục rất rốt, anh ấy không nên bị bà nhằm vào như vậy.
Bà cần phải nhận lỗi với anh trai, hơn nữa còn phải cảm ơn anh ấy!"
Viện trưởng ngây ra.
Cái gì? Đứa nhóc này tốn sức nói bô lô ba la nửa ngày, mục đích cuối
cũng là muốn khiến cho người nhà bệnh nhân phải nhận lỗi, cảm ơn?
Tần Vật cũng không ngờ rằng Bạch Sương sẽ nói như vậy.
Làm bác sĩ đã được mấy năm, anh đã quen với việc bị nghi ngờ, bị nhắm vào, bị hiểu lầm, bị gây chuyện.
Mỗi lần anh đều phải dùng vẻ mặt mỉm cười dịu dàng để ứng đối, cho dù là có bị người nhà bệnh nhân đánh mắng, không thể đánh trả cũng không thể
cãi lại.
Ngay cả sau khi đã giải trừ hiểu lầm, anh cũng sẽ không nhận được dù chỉ một câu xin lỗi.
Còn về cảm ơn? Càng không thể nào có được.
Bọn họ không gây chuyện đã không tệ rồi.
Người phụ nữ cảm thấy nhận lỗi với Tần Vật rất mất mặt, liền chơi xấu:
"Tôi không nhận lỗi cũng không cảm ơn đấy, cô có thể làm gì được tôi?"
Viện trưởng vội vã giở thói ba phải: "Bỏ đi bỏ đi, không sao là được
rồi. Mặc dù Tiểu Tần bị đánh một tát, nhưng không phải cháu cũng đã đánh trả rồi sao, hòa rồi."
"Tôi có thể làm cho chồng bà khỏe, cũng có thể làm cho chồng bà không khỏe, bà có muốn thử không?" Bạch Sương lãnh đạm nói.
Người phụ nữ sững sờ mấy giây, sau đó trợn to mắt, "Cô đây là đang uy hiếp tôi sao?"
"Không được đâu, Lâm Bạch Sương cháu không được làm như vậy." Viện
trưởng cũng liên tục xua tay, nháy lông mày ra hiệu cho Tần Vật dạy bảo
Bạch Sương.
"Sao lại không được? Tôi có bệnh tim, tôi là bệnh nhân, tôi cũng có đặc quyền."
Bạch Sương cong môi cười, "Làm người thì phải chịu trách nhiệm với hành
vi của mình, bà bắt nạt anh trai, thì phải nghĩ tới hậu quả."
Cô lại nhìn về phía viện trưởng, "Trước đây anh trai bị ức hiếp, đó là
bởi vì tôi không nhìn thấy, cho nên mới miễn cưỡng cho qua.
Nhưng từ hôm nay trở đi, anh trai có tôi, tôi sẽ không để cho anh trai vô duyên vô cớ bị khi (ức hiếp) nhục (nhục nhã), bọn họ không được phép, ông cũng không được phép."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT