Cậu ta chính là nam chủ của thế giới này, Cố Hàn.

Cố Hàn chính là một học bá đúng quy đúng củ, xếp hạng thứ nhì quanh năm.

Nhất Trung Ổ Thành cũng có không ít nữ sinh yêu thích cậu ta, nếu như không có Bạc Ngịch, thì cậu ta xứng đáng là một nam sinh vườn trường (đứng nhất trường về mọi mặt).

Cậu ta rất lương thiện.

Nhưng lương thiện một cách không dùng não, nếu là nữ thì là Thánh mẫu, giống như bộ dạng cậu ta thì chính là Thánh phụ.

"Hứa Bạch Sương là vãn bối, cô Lâm là trưởng bối, cho dù thế nào đi nữa thì cậu ta không nên động thủ với trưởng bối."

Cố Hàn nói to rõ ràng mạch lạc, "Giữa học sinh với nhau nên có tình, chứ không giống cậu ta chọc thủng tâm sự của người khác như vậy, làm tổn thương bọn họ."

Trong mắt cậu ta lộ ra vẻ thương hại, "Cô Lâm và các bạn học thực sự quá đáng thương rồi, bọn vốn dĩ không cần phải tiếp nhận tai vạ như vậy."

Những người khác nghe thấy lời nói của Cố Hàn, đều cảm thấy đúng mà gật đầu.

Nhưng vị Tôn sát thần Bạc Ngịch còn ở đây, bọn họ nhanh chóng dừng lại, chỉ có thể âm thầm ở trong lòng khen ngợi Cố Hàn.

"Tôi không biết chân tướng?" Bạc Ngịch bỗng nhiên cong môi cười.

Cậu ta nở một nụ cười vừa lạnh lẽo vừa tà ác, vậy mà lại làm cho mọi người say mê.

"Vậy tôi sẽ cho cậu nhìn xem, cái gì gọi là chân tướng." Bạc Nghịch đi đến bên bục giảng, lấy ra một cái Usb cắm vào máy tính.

Cậu ta bật máy chiếu lên, màn hình được đồng bộ với máy tính.

"Hứa Bạch Sương, em còn đứng đó làm cái gì? Không biết kích thước cơ thể phát triển tốt của em sẽ ảnh hưởng đến các bạn học khác sao? Nhanh đi xuống!"

Trong hình ảnh của camera giám sát, cô giáo Lâm rõ ràng đã dùng những từ ngữ khinh bỉ, và tiếng cười chế giễu của học sinh cả lớp đều thông qua loa truyền ra ngoài.

Khi đó mọi người đều bị bao vây trong không khí cảnh tượng lúc đó, nên không cảm thấy có điều gì đặc biệt.

Nhưng lúc này đứng ở góc nhìn thứ ba nhìn lại cảnh tượng lúc đó, mới biết được rằng tiếng cười của cô Lâm và bọn họ có bao nhiêu ác ý, bao nhiêu sỉ nhục.

"Đây.." Cố Hàn như chết lặng, giải thích: "Buổi sáng tớ ở chỗ giáo viên dạy vật lý chuẩn bị cho việc thi đấu, không ở trong lớp, tớ không biết sự việc lại có thể như vậy."

"Ồ? Hiện giờ biết tìm lý do rồi? Không nói đến trưởng bối vãn bối nữa?" Bạc Nghịch nhướng lông mày lưỡi mác của mình (kiểu lông mày với đầu to, phía đuôi hất xuống giống như lưỡi mác), cong môi, cười một cách vừa cương nghị vừa quái đảng.

Cố Hàn bị nghẹn đến mặt đỏ bừng, rất là lúng lúng.

Cậu ta có lúc nào từng bị ngước khác chọc thủng mặt như thế bao giờ?

Mỗi lần cậu ta nói chuyện đều: Không phải được người khác phụ họa tán đồng, thì là vỗ tay hoan nghênh.

Nhưng khi đứng trước mặt Bạc Nghịch, cậu ta luôn luôn bị dồn vào thế yếu.

"Không phải nói camera giám sát lớp chúng ta hỏng rồi sao? Làm sao mà Bạc Nghịch lại có được?"

"Bạc Nghịch lợi hại như vậy, thủ đoạn cũng có rất nhiều, tìm một cái camera giám sát không phải chỉ là chuyện nhỏ thôi sao."

"Ài, đừng nói nữa, cận thận kẻo Bạc Ngịch nghe thấy chúng ta nghị luận về cậu ta."

"Hứa Bạch Sương kiếp trước có phải đã giải cứu cả hệ ngân hà không vậy? Làm sao Bạc Nghịch có thể giúp đỡ cậu ta như vậy, thật là vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ hận.."

Nghe được những lời này, Ôn Đại Nhi âm thầm cắn chặt răng, nắm chặt nắm tay.

Chính cô ta để hệ thống học bá phá hủy camera giám sát trong lớp đi.

Ai bảo Hứa Bạch Sương không trả lời câu hỏi của cô ta, còn dám chửi cô là chó nữa.

Nhưng cô ta nghìn vạn lần cũng không nghĩ tới, trong tay Bạc Nghịch vậy mà lại có đoạn hoàn chỉnh của camera giám sát, còn phát ra để chứng minh cho Hứa Bạch Sương.

Cố Hàn cũng xấu hổ đến vậy rồi, Bạc Nghịch cũng không nói tha cho cậu ta, còn từng bước chèn ép.

Đây là còn muốn để Cố Hàn xin lỗi Hứa Bạch Sương?

"Bạn học Bạc Nghịch, camera nói lên chân tướng, nhưng cô Lâm nhập viện cũng là sự thật, bạn học Cố Hàn cũng không phải cố ý, chuyện này vẫn là đừng tính toán nữa." Ôn Đại Nhi bất chấp khó khăn nói.

Cô ta cũng sợ Bạc Nghịch, cho nên lúc nói chuyện không dám ngẩng đầu lên nhìn vào cậu ta.

Nhưng vì để tranh thủ giành một chút tình cảm tốt của Cố Hàn, vào lúc này cô ta bắt buộc phải đứng ra.

"Các người đúng thật vẫn chưa chết tâm." Bạc Nghịch cười lạnh lên tiếng.

Cậu ta vỗ tay nhẹ, tiểu đệ đứng canh ngoài cửa lập lức tiến vào, đối mặt với tất cả mọi người nâng điện thoại lên.

"Thật xin lỗi, là bà ta ép tôi, bảo tôi khai giả chứng minh cho bà ta bị thương để nhập viện, tôi cũng không còn cách nào khác, tất đều lỗi của bà ta!"

Trong video, bác sĩ chỉ vào người phụ nữ đang nằm trên giường, tận lực đùn đẩy trách nhiệm ra khỏi bản thân.

"Hiện tại ông đều trách tôi? Lúc đó là ai nói với tôi chỉ chút chuyện nhỏ cứ để ông lo hết, cho dù có bị phát hiện thì tất cả đều do ông gánh vác? Ông đúng là thứ đàn ông vô dụng!"

Cô giáo Lâm thẹn quá hóa giận, vớ được cái gối liền đánh tới.

Hiện trường vô cùng hỗn loạn, nhưng chân tướng của sự việc chỉ cần nhìn qua là hiểu được.

"Xem đi, tô đã nói là bà ta giả vờ rồi." Bạch Sương không sợ lớn chuyện, chăm chú xem nào nhiệt nói thêm.

"Thì ra chính là như vậy." Cố Hàn biết sai liền sửa, "Thật xin lỗi, bạn học Hứa Bạch Sương, là tôi hiểu lầm cậu, hi vọng cậu có thể chấp nhận lời xin lỗi của tôi."

Dù gì cũng là nam chủ của thế giới này, Cố Hàn tuy có khuyết điểm, nhưng ưu điểm lại càng chiếm nhiều hơn.

Bạch Sương cười nhạt, "Tôi tiếp nhận."

"Cái đó, bạn học Hứa, tôi cũng xin lỗi em." Trần chủ nhiệm miễn cưỡng cười nói.

Nếu như không có Bạc Nghịch ở đây, ông cùng lắm sẽ chỉ thu hồi trừng phạt, chứ không thèm xin lỗi đâu.

Bạch Sương: "Tôi không chấp nhận."

Bạc Nghịch: "Không cần"

Hai người đồng thanh đáp.

Bạc Nghịch nhìn vào cô, rồi mới nhìn đến chủ nhiệm Trần nói: "Nhất Trung Ổ Thành cần một người chủ nhiệm giáo dục công bằng, công chính hơn, mỗi quyết định đưa ra đối với học sinh đều cần dựa vào bằng chứng để chứng minh sự thật."

Trần chủ nhiệm cuống lên, vội vã nói: "Bạc Nghịch, xin em hãy cho thầy một cơ hội, thầy.."

"Không có cơ hội nữa, ông không thích hợp." Bạc Nghịch lãnh khốc vô tình đáp.

Rất nhanh bảo vệ của trường học chạy đến, mang Trần chủ nhiệm đang liều mạng vùng vẫy không muốn đi kéo ra ngoài.

Trong khuôn viên trường, lâu lâu lại vang lên tiếng ai oán không can tâm của Trần chủ nhiệm.

Bạc Nghịch đứng bên bục giảng, toàn thân toát ra khí chất bất phàm, "Lâm Tĩnh làm giả để nhập viện, sự việc này có sức ảnh hưởng rất ác liệt, cho nên bà ta cũng bị khai trừ."

Ánh mắt băng lãnh của cậu ta chầm chậm lướt qua tất cả học sinh, "Trường học là nơi để học tập, mọi người đều bình đẳng. Nếu còn để tôi nhìn thấy các cậu chế nhạo thêm một ai nữa, tôi cũng không ngại để các cậu biến thành bộ dạng tương tự như vậy đâu."

Toàn bộ học sinh cúi đầu, trong lòng phát run lên.

Bạc Nghịch từ trước tới nay chưa bao giờ uy hiếp bọn họ một cách trắng trợn tới vậy.

Thật đáng sợ!

Ôn Đại Nhi cúi thấp đầu, nắm chặt nắm đấm tay, móng tay đều đâm hẳn vào trong da thịt.

Tại vì sao?

Dựa vào cái gì?

Hứa Bạch Sương có tài đức gì mà có thể làm cho Bạc Nghịch che chở cô ta đến như vậy?

Các người từ lúc nào mà trở nên thân nhau như vậy!

Cả lớp chỉ có mình Bạch Sương ngẩng đầu.

Tầm nhìn của cô và Bạc Nghịch giao nhau, cô nhẹ nhàng cười một cái, không lên tiếng nói: Cảm ơn.

Khí thế lạnh lẽo ác liệt của Bạc Nghịch ngay lập tức tiêu tán, có chút ngốc ngếch gãi gãi đầu, cũng cười lên.

* * *

Sau giờ tan học, Bạch Sương coi nhẹ ánh mắt nóng bỏng của mọi người xung quanh, xách cặp sách lên đi tới sân vận động trường.

Cô ném cặp sách vào trung tâm bãi cỏ, sau khi hoàn thành xong động tác làm nóng người, rồi dựa vào cẩm nang giảm béo mà Lãn Đản soạn, bắt đầu chạy bộ.

Còn chưa chạy xong một vòng, toàn thân cô ấy đã ướt đẫm mồ hôi.

Tố chất của kiện thân thể này thật sự là quá kém.

Nhưng vẫn tốt ở chỗ trong thân thể này có một linh hồn dũng cảm.

Dậy thì cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Mới chạy xong vòng thứ ba, thì Bạch Sương nhìn thấy một thân ảnh mang theo ánh hoàng hôn mà tới.

"Tôi ở cổng trường đợi cậu nửa ngày." Âm thanh của Bạc Nghịch vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng trong ngữ khí giống như có chút oán giận.

"Có việc gì?" Bạch Sương lau đi mồ hôi trên tay, thở hổn hển.

Bạc Nghịch nhìn nhìn cô, thay đổi chủ đề, "Cậu đang chạy bộ?".

Bạch Sương rất có khí thế đáp lại, "Không thì sao? Tôi đang bơi lội?"

Toàn bộ cơ thể của cô đều bị mồ hôi làm cho ướt sũng, bộ dạng thật sự rất giống người vừa mới từ dưới hồ bơi bước lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play