Regulus lúc ấy hoàn toàn không có cách nào hoạt động, cả người hắn ngửa mặt đè xuống đất, động tác của Đặng Khải Văn cực kỳ nhanh chóng chuyên nghiệp, trong nháy mắt ngã xuống đất liền dùng hai tay bảo vệ gáy hắn, đồng thời ngăn trở đầu, lồng ngực và các bộ vị trí mạng khác. Tay chân của hắn hẳn là bị mảnh thủy tinh cắt đứt mấy chỗ, nhưng đầu và thân thể đều được bảo vệ nghiêm ngặt, trước mắt chỉ nhìn thấy đầu vai áo sơ mi trắng của Đặng Khải Văn.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó cửa phòng bị phá mở, vệ sĩ xông vào: "Ngài Cerci, ngài không sao chứ, ngài Cerci Bảo vệ hiện trường, bảo vệ hiện trường!"
Đặng Khải Văn nhanh chóng đứng dậy từ mặt đất, một tay ôm cổ, một tay thuận tiện kéo Regulus. Mấy vệ sĩ lập tức xông lên vây quanh bọn họ, khẩn trương kiểm tra bọn họ có bị thương hay không.
Regulus rất muốn xông lên xem lưng Đặng Khải Văn có bị thủy tinh cắt đứt hay không, nhưng hắn bị vệ sĩ ngăn lại, mấy lần cũng không thể đi qua.
Đặng Khải Văn buông tay ôm cổ ra, rõ ràng chỉ thấy lòng bàn tay một mảnh máu tươi đầm đìa.
Trên cổ cậu bị mảnh thủy tinh vạch ra một vết máu nông cạn, vị trí gần xương quai xanh. Tuy rằng vết thương cũng không sâu, nhưng chảy máu rất nhanh, vết máu nhanh chóng thẩm thấu vào áo sơ mi trắng, nhìn qua có chút cảm giác giật mình.
Regulus thấp giọng kêu Kevin, còn chưa nói ra lời, đã bị vệ sĩ khẩn trương cắt ngang: "Ngài Cerci, thế nào rồi? Có bị thương không?"
“...... Không, không. Kevin......”
Đặng Khải Văn tiện tay kéo một miếng khăn ăn che vết thương, chỉ vào một tòa nhà đối diện đường phố bên ngoài cửa sổ: "Tay súng bắn tỉa ở ngay đó, hẳn là ở tầng trên cùng. Bây giờ báo cảnh sát ngay lập tức, mấy anh đi với tôi!"
Vệ sĩ do dự: "Ngài Cerci?"
Regulus lạnh lùng: "Làm theo lời cậu ấy nói!"
Đối diện nhà hàng là một khách sạn cao cấp với tòa nhà ba tầng, vị trí bắn lén tuyệt vời.
Bởi vì xảy ra vụ ám sát, hai tòa nhà này lập tức bị cảnh sát phong tỏa, toàn bộ đường phố bị chặn ngang, ngay cả xe cộ cũng phải tạm thời đi đường vòng.
Trước hết đoàn người của Đặng Khải Văn và Regulus leo lên mái nhà khách sạn. Khi họ đến, tầng trên cùng hoàn toàn trống rỗng, gió thổi qua vào buổi sáng sớm ở Los Angeles, chỉ thấy lan can của tay vịn sân thượng với một viên gạch đè lên một cái thẻ.
Đó là một tấm thiệp chúc mừng bình thường, phía trên dùng bút nước màu xanh rồng bay phượng múa viết một dòng chữ: "-Bye bye, lần sau gặp lại!"
Đặng Khải Văn giơ tấm thiệp lên trước mặt Regulus: "Anh có biết đây là gì không?"
Regulus sắc mặt âm trầm, không nói một lời.
"Sát thủ tiền thưởng giá cao nhất miền Tây, cảnh sát truy đuổi năm năm nhưng không thu hoạch được gì, chỉ có người nghe nói không ai từng thấy qua hắn ta, sát thủ truyền kỳ "Nanh Sói". Đây là thông báo giết người mà hắn ta để lại cho anh." Đặng Khải Văn thuận tay nhét thẻ vào trong ngực vệ sĩ, "Regulus, Nanh Sói được giao nhiệm vụ không phải giết tôi, tám chín phần mười là giết anh!"
Regulus sắc mặt có chút khó coi: "Nhưng chúng ta vừa rồi ở cùng một chỗ, cũng có thể..."
"Vị trí vừa rồi có thể là giết tôi sao? Viên đạn đến từ phía sau anh! Nếu không phải tôi... anh đã mất mạng!"
"Nhưng mà đó cũng có thể không phải là Nanh Sói..."
"Ngoại trừ thằng oắt kia ra còn có ai lưu lại thẻ ở hiện trường? Đó là thói quen của hắn ta, sở cảnh sát Los Angeles có kho lưu trữ thẻ mà hắn ta để lại sau hơn mười vụ ám sát trước đây, nếu anh có hứng thú, tôi sẽ mang đến cho anh thưởng thức!"
Cảnh sát đã nghe tin chạy tới, vây quanh bên cạnh ngơ ngác nhìn hai người bọn họ cãi nhau.
Cảnh sát Mike dẫn đầu đã là cộng sự cũ trong công việc của Đặng Khải Văn, vụ cướp căn hộ sinh viên lần trước chính là do hắn chỉ huy tại hiện trường. Mặc dù vụ ám sát không gây ra bất kỳ thương vong nào, nhưng Regulus Cerci có thân phận đặc biệt, hắn gặp phải vụ ám sát là một sự kiện có tính chất tương đối nghiêm trọng, bởi vậy hắn trước tiên liền mang theo một lượng lớn cảnh sát đến hiện trường.
Trong số những cảnh sát này có rất nhiều người quen biết Đặng Khải Văn, cũng ít nhiều nghe qua lời đồn, biết đội trưởng đặc cảnh tuổi còn trẻ đã ở vị trí cao này có chống lưng quá mạnh mẽ, mà chống lưng tám chín phần mười chính là Regulus Cerci đại danh đỉnh đỉnh trước mắt.
Hai người này quả nhiên giao tình không ít, rốt cuộc là quan hệ gì đây —— đây là suy nghĩ chung của tất cả cảnh sát ở đây.
"Chiều nay anh có hoạt động gì?" Đặng Khải Văn nhìn chằm chằm vào Regulus và hỏi.
"Ngài Cerci sẽ ăn trưa với giám đốc công ty viễn thông vào buổi trưa hôm nay, buổi chiều sẽ tham dự một bài phát biểu từ thiện đại học, và một cuộc phỏng vấn truyền thông vào buổi tối." Vừa rồi tên bảo tiêu bị ép nhận thẻ kia lập tức lấy ra sổ ghi chép, nhanh chóng mà cứng rắn đọc một lần, lại nhiều lần nhấn mạnh: "Đây đều là hành trình đã sớm đặt ra, không có cách nào hủy bỏ! Ngài Cerci rất bận rộn mỗi ngày, không thể dễ dàng thay đổi kế hoạch và sắp xếp của mình!"
"Nghe này, Regulus," Đặng Khải Văn lạnh lùng nói từng chữ, "Tôi không quan tâm bài phát biểu buổi chiều của anh hoặc chuyến thăm quan quan trọng như thế nào, ngay cả khi anh muốn đi đến Nhà Trắng để gặp tổng thống, bây giờ cũng phải ngay lập tức hủy bỏ, Nanh Sói ít nhất tham dự vào hơn mười vụ ám sát, tôi chưa bao giờ thấy bất cứ ai có thể sống sót từ họng súng của hắn ta. Tiền thuê hắn đã tăng lên bảy chữ số và được gọi là kẻ giết người có giá trị nhất ở miền Tây Hoa Kỳ. Nếu anh muốn sống cho đến ngày mai, bây giờ đến đồn cảnh sát ngay lập tức, tôi sẽ giúp anh áp dụng S.W.A.T đặc biệt bảo vệ. Bắt đầu từ bây giờ, mọi hành động của anh trong vòng 24 giờ phải được giám sát cho đến khi chúng tôi xác nhận rằng anh đã thoát khỏi nguy hiểm!"
Regulus phảng phất có chút giãy dụa, thần sắc hiếm thấy lộ ra một chút chần chờ.
Vệ sĩ kia đại khái mới làm việc không lâu, chưa từng gặp Đặng Khải Văn ở nhà Cerci, nhất thời nhịn không được cất cao giọng nói: "Xin lỗi tiên sinh này! Ngài Cerci rất bận rộn, cậu có biết chúng tôi đã chuẩn bị cho các bài phát biểu từ thiện và các chuyến thăm truyền thông trong bao lâu không? Những vấn đề này quan trọng hơn cậu tưởng tượng, cảnh sát các cậu không thể hợp tác một chút?"
Đặng Khải Văn trầm mặt xuống.
"Chúng tôi có thể nhượng bộ lớn nhất, chính là mời cảnh sát phái đặc cảnh đến hội trường phát biểu từ thiện để bảo vệ ngài Cerci." Vệ sĩ công vụ buông tay, ngữ khí thập phần kiêu căng: "Cho dù như vậy chúng tôi cũng phi thường phiền phức, bởi vì trong bài phát biểu từ thiện xuất hiện đặc cảnh, đối với thanh danh của ngài Cerci sẽ có ảnh hưởng rất lớn, dễ dàng tạo thành cho người ta cảm giác không thân dân, không khiêm tốn. Trông cậu có vẻ là một sĩ quan cảnh sát, tôi không biết cậu có thể hiểu những gì tôi nói hay không..."
Đặng Khải Văn quay lại mà không nói một lời, đi về phía cầu thang.
"Kevin, cậu đang đi đâu?" Cảnh sát Mike vừa la hét, vừa vội vàng quay đầu lại giải thích với vệ sĩ: "Xin lỗi S.W.A.T của Sở Cảnh sát Los Angeles chúng tôi không bao giờ thực hiện nhiệm vụ này, trước đây họ từng làm bảo vệ, nhưng điều đó đòi hỏi thủ tục nộp đơn rườm rà, hơn nữa S.W.A.T không thể xuất hiện ở một nơi công khai như hội trường, quá nguy hiểm cho đám đông..."
Vệ sĩ lập tức khéo léo hỏi ngược lại: "Không thể dàn xếp một chút sao? Coi như là nể mặt gia tộc Cerci..."
"Không thể, các quy tắc của S.W.A.T không cho phép họ làm điều đó - này Kevin! Cậu rốt cuộc đi đâu vậy?"
Đặng Khải Văn cũng không quay đầu lại tiêu sái đi tới cầu thang, xem ra liền định rời đi như vậy.
"Cậu câm miệng cho tôi!" Regulus lớn tiếng ngăn lại vệ sĩ còn muốn nói gì đó, ngay sau đó một bước nhanh chóng xông lên, chắn trước mặt Đặng Khải Văn: "Kevin! Chờ đã!"
Đặng Khải Văn đứng lại, lạnh lùng nhìn hắn.
"Tôi thực sự không thể hủy bỏ bài phát biểu buổi chiều, thậm chí ngay cả vụ ám sát buổi sáng cũng không thể tùy tiện nói với các phóng viên, bởi vì tất cả các phương tiện truyền thông sẽ đến để hỏi tôi những gì tôi đã làm khi bị ám sát, với ai. Tôi không thể tiết lộ em ra ngoài." Regulus dừng một chút, giống như đang vội vàng cân nhắc từng câu nói, "Nhưng xin em tin tôi, gia tộc Cerci có đủ súng ống và vệ sĩ, tôi sẽ để cho bọn họ chuyển bục giảng ngoài trời vào trong nhà. Mọi thứ sẽ rất an toàn và tôi sẽ trở lại thăm em - không, tôi sẽ gọi cho em sau khi bài phát biểu buổi chiều kết thúc!"
Đặng Khải Văn trầm mặc nhìn chằm chằm hắn, một lúc lâu sau đột nhiên xoay người, sải bước đi về phía cảnh sát Mike.
"Cho tôi mượn khẩu súng, tôi có chút công việc riêng phải làm."
Mike nhất thời không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn Đặng Khải Văn rút súng ngắn M1911 ra, vô cùng tự nhiên không thể cự tuyệt nhét vào trong túi mình.
“...... Cậu định mang súng của tôi đi làm gì?"
"Đi đến địa điểm diễn thuyết của Regulus Cerci." Đặng Khải Văn vỗ vai Mike, giọng nói vô cùng trầm ổn: "Giúp tôi xin nghỉ một ngày, cảm ơn."
.................
Vào buổi trưa, lúc Regulus Cerci đi ăn trưa với giám đốc công ty viễn thông, vị giám đốc này không ngừng ngẩng đầu nhìn về phía sau Regulus, Đặng Khải Văn ngồi ở chỗ đó không nói một lời, mặc âu phục đen, áo sơ mi trắng, trên sống mũi đeo một cặp kính râm che hơn phân nửa khuôn mặt, từ đầu đến cuối mặt không chút thay đổi.
Cuối cùng, giám đốc không thể không hỏi: "Ngài Cerci, hình như tôi đã từng nhìn thấy vệ sĩ của cậu tại Sở Cảnh sát Los Angeles?"
“...... Chắc anh đã nhầm người rồi." Regulus chém đinh chặt sắt nói.
Đặng Khải Văn là một kiểu người như vậy: khi cậu ngồi trong phòng hội nghị im lặng, hầu như không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào, giống như một thư ký lãnh đạo bình thường và khiêm tốn, không ai có thể nghĩ rằng cậu là đội trưởng cảnh sát đặc biệt S.W.A.T nổi tiếng.
Nhưng khi cậu trở nên nghiêm túc, cảm giác tồn tại lại dị thường mãnh liệt, mỗi một ánh mắt, ngôn ngữ, động tác của cậu đều tinh khôi mà dũng mãnh, làm cho người ta nhịn không được chú ý nhất cử nhất động của cậu.
Sự thay đổi này xuất hiện mâu thuẫn mà hài hòa như vậy trên người cậu, thường làm cho Regulus cảm thấy rất ngạc nhiên về cậu. Hắn sinh ra trong một gia đình chính trị gia, đã gặp qua rất nhiều cảnh sát cao cấp, đại lão giới cảnh sát, thậm chí là thần thám trong truyền thuyết.., nhưng không có ai giống như Đặng Khải Văn, có khí thế mâu thuẫn mà cường hãn như vậy.
Về sau Regulus nghĩ đó có thể là do kinh nghiệm trải qua của Đặng Khải Văn, không có cảnh sát nào từng được coi là người thừa kế xã hội đen để nuôi nấng. Nghe nói Epro đã từng cực kỳ tỉ mỉ bồi dưỡng cậu, đoạn kinh nghiệm kia tuy rằng bí ẩn mà không ai biết, nhưng tác phong độc đáo của lãnh đạo xã hội đen, nhất định ở trong tủy xương của Đặng Khải Văn lưu lại dấu vết khắc sâu khó có thể xóa nhòa.
Cho dù cậu đã mặc cảnh phục, đeo huy hiệu cảnh sát, khí tức hắc đạo trong xương cốt cũng sẽ không dễ dàng tiêu diệt.
Cậu làm cảnh sát xuất sắc như vậy, nhưng thủy chung không giống cảnh sát chân chính —— cậu vẫn là người dùng thân phận cảnh sát để ràng buộc mình, dùng đồng phục cảnh sát thẳng tắp trói buộc tinh anh xã hội đen của mình.
Địa chỉ của bài phát biểu từ thiện đã được thay đổi thành thính phòng của một trường đại học nổi tiếng.
Bởi vì buổi sáng mới phát sinh sự kiện ám sát không thành, tất cả nhân viên an ninh đều lo lắng đề phòng, đem thính phòng từ trong ra ngoài kiểm tra hết lần này đến lần khác, thậm chí ở cửa thiết lập một máy dò kim loại, bất kỳ khách nào trên người chỉ cần có hơn một mật độ nhất định của sản phẩm kim loại, sẽ bị nhân viên an ninh lặng lẽ đưa đến phòng nhỏ tìm kiếm kiểm tra.
Mười phút trước khi bài phát biểu bắt đầu, khách đã rất ngoạn mục đạt đến 3.000 người. Nhân viên công tác gia tộc Cerci không nghĩ tới lại có nhiều người như vậy, trong lúc nhất thời đều có chút khẩn trương.
Regulus là một người rất can đảm, nhưng đối mặt với tình huống vượt quá dự đoán này, biểu tình trên mặt cũng có chút lo lắng cùng ngưng trọng.
Chỉ có Đặng Khải Văn vẫn lạnh lùng sắc bén, chuyện đến trước mắt ngược lại cũng không khẩn trương, ngồi bên cạnh Regulus vắt chân gọi điện thoại: "Đã đưa đến chưa? Nhanh như vậy... Được rồi, cứ năm mươi thước bố trí một cái, bốn góc đông tây nam bắc của thính đường mỗi chỗ bố trí một cái, số liệu kết nối với thiết bị đầu cuối PC của tôi, tôi đi ra ngoài hội hợp với các cậu."
"Em đang nói chuyện với ai vậy?" Regules bực bội kéo cà vạt hỏi.
"Bạn của tôi trong tổ trinh sát."
"Cái gì đã được gửi đến?"
"Ồ, máy dò hồng ngoại chống bắn tỉa. Nếu anh bị giết, thứ đó sẽ cho chúng tôi biết viên đạn đến từ đâu trong một giây, kẻ giết người ẩn nấp ở đâu, và sau đó chúng tôi sẽ bắt kẻ giết người trong vòng 10 phút để trả thù cho anh."
Đặng Khải Văn vừa khép điện thoại vừa đứng dậy, kỳ quái nhìn Regulus: "Anh có vấn đề gì không?"
"..." Regulus vặn vẹo nở nụ cười: "Như vậy tại thời khắc sắp nói lời tạm biệt này, có phải em nên cho tôi một nụ hôn cuối cùng không?"
Đặng Khải Văn sửng sốt, cười vỗ mạnh vào vai Regulus: "Nếu anh thật sự bị giết, tôi sẽ hôn xác anh!"
Cậu chỉnh lại vạt áo âu phục, sải bước đi ra khỏi phòng.
Regulus vẫn nhìn theo cậu, cho đến khi thân ảnh của cậu hoàn toàn biến mất ngoài cửa.
Thính phòng chen chúc, khắp nơi đều là dòng người mãnh liệt mà đến. Nhân viên an ninh ở trong đó vội vàng đi qua lại, trong bộ đàm không ngừng vang lên tiếng gầm gừ nôn nóng, chấn động đến lỗ tai người ù ù phát đau.
Đặng Khải Văn đi ngược dòng người ra ngoài thính phòng, bước chân phi thường thong dong, vừa đi vừa chú ý bố trí toàn bộ thính phòng cùng bục giảng. Regulus hai năm nay trên chính trường nhiều lần nổi bật, địa vị cùng danh vọng đều phất lên, người ủng hộ cuồng nhiệt cũng càng ngày càng nhiều. Hôm nay chỉ là một bài phát biểu từ thiện bình thường mà thôi, nhìn tư thế hung mãnh của đám người này, có lẽ hơn phân nửa thanh niên trường học đều dốc túi xuất động.
Lúc ngược dòng người chen ra khỏi cửa, Đặng Khải Văn đột nhiên cảm giác bả vai mình bị đụng một cái, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy là một bảo vệ trường học diện mạo không có gì lạ, trên áo phản quang viết Security, đang một tay cầm bộ đàm, một tay vẫy vẫy với cậu: "I'm sorry!"
Bảo vệ này khoảng 30-40 tuổi, người da trắng, tóc nâu sẫm, mắt xanh xám. Tướng mạo liếc mắt một cái nhìn qua thập phần bình thường, thuộc loại diện mạo ném vào trong đám người liền không tìm được.
Nhưng không biết vì sao, Đặng Khải Văn nhìn con ngươi màu xanh xám của hắn, trong lòng lại đột nhiên hiện ra một loại cảm giác kỳ quái.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi này, những người phía sau đã chặn ở cửa, tiếng thúc giục cùng oán giận nhao nhao vang lên. Đặng Khải Văn không có nhiều thời gian để suy nghĩ, chỉ có thể mỉm cười vội vàng với người bảo vệ: "No Worries!"
Cậu sải bước ra khỏi cửa thính phòng, dòng người rất nhanh đem bọn họ tách ra. Đặng Khải Văn nhịn không được quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng của tên bảo vệ kia, nhưng đã không nhìn thấy gì nữa.
......
Thần kinh cũng quá nhạy cảm đi à nha!
Cậu hoài nghi nghĩ như vậy, mệt mỏi xoa xoa mi tâm, theo bậc thang sải bước đi ra khỏi thính đường.
----------
5/9/2021
#NTT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT