Đặng Khải Văn là một người như vậy: cậu thân là đội trưởng đặc công Los Angeles S.W.A.T, lãnh đạo lực lượng đặc công binh sĩ tinh nhuệ nhất ở miền tây Hoa Kỳ, kiểm soát sự bình an trên 2.000 km vuông lãnh thổ của đất nước, nhưng bản thân cậu trông hoàn toàn không giống như một cảnh sát.
Mitchell lần đầu tiên nhìn thấy thủ trưởng của mình, gần như nghĩ rằng cậu là một nhân viên văn phòng nhỏ.
Năm đó Mitchell vừa được tuyển chọn từ tầng lớp trung cấp của mấy trăm người đăng ký, vượt qua quá ngũ quan trảm lục tướng, thật vất vả mới trở thành S.W.A.T – bộ đội tác chiến "Đội vũ khí và chiến thuật đặc biệt", tức là một tân binh trong lực lượng đặc cảnh hàng đầu của nước Mỹ.
Ngày đó nhiệt độ cao tới bốn mươi độ, hắn ta cùng mười người mới khác đứng trong phòng họp lạnh lẽo, mặc trang phục rằn ri mới tinh, vũ trang đầy đủ, xếp thành một hàng gặp gỡ lãnh đạo cục cảnh sát.
Còn Đặng Khải Văn thân là đội trưởng ngồi ở một vị trí cực kỳ không dễ thấy ở cửa phòng họp, mặc âu phục màu xám bạc, áo sơ mi trắng, cà vạt màu xanh nhạt, trong tay cầm một xấp tài liệu và bút máy Parker.
Trên bàn hội nghị lúc đó ngồi một hàng quan chức cấp cao trong giới cảnh sát — những đại nhân vật bình thường chỉ xuất hiện trên báo chí và TV, được những người mới gọi là "Lão đầu tử", "Lão tổ phụ",... Mà bộ dáng của Đặng Khải Văn thì vô cùng trẻ trung gọn gàng, từ đầu đến cuối không phát ra một từ, lại ngồi ở trong góc, cảm giác tồn tại cực kỳ thấp kém, vì thế hoàn toàn bị đám người mới này xem nhẹ.
Các đại nhân vật lần lượt phát biểu những lời chào mừng giả mù sa mưa, tổng cục trưởng lại dẫn dắt tân binh tiến hành tuyên thệ nhập đội. Quá trình phát huy hiệu đội và đổi súng dài dằng dặc, đợi đến khi thần kinh của mười một người mới này đều hoàn toàn buông lỏng, thậm chí có người bắt đầu ngáp, biểu diễn của các quan liêu rốt cục kết thúc.
Người thanh niên im lặng từ đầu đến cuối cuối cùng cũng đứng dậy và đi đến giữa phòng hội nghị.
"Tự giới thiệu bản thân một chút, tôi là Kevin Đặng, người châu Á. Mọi người có thể gọi tôi trực tiếp là Kevin. Tôi vừa được điều động làm đội trưởng của lực lượng tác chiến S.W.A.T này, và từ hôm nay trở đi, tôi là người lãnh đạo trực tiếp của các cậu. ”
Giọng nói của Đặng Khải Văn chậm rãi rõ ràng, giọng điệu thậm chí có thể dùng từ tao nhã để hình dung. Nhưng nội dung lại giống như một quả bom, oanh tạc một cái khiến mười một người mới choáng váng.
Mitchell trừng mắt nhìn người thanh niên tóc đen mắt đen kia, trong đầu tràn đầy không thể tin được.
Cậu nhìn qua còn tương đối trẻ tuổi, có thể ngồi vào vị trí này hiển nhiên không có khả năng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng diện mạo của cậu đích xác làm cho người ta có một loại cảm giác trẻ trung, nhã nhặn, tao nhã cùng sạch sẽ.
Cậu hẳn là con lai, tuy rằng tóc và mắt đều là màu đen, nhưng làn da lại có màu trắng nõn đặc thù của con lai. Đường nét gương mặt của cậu cũng khắc sâu hơn người châu Á bình thường, trán đầy đặn, đôi mắt sáng ngời, sống mũi phi thường thẳng tắp, đường nét môi cương ngạnh mà gọt mỏng, nhìn qua chính là một người có ý chí kiên định, thiếu khuyết tình cảm.
"Tôi đều đã xem qua tư liệu của mỗi người các cậu, tôi muốn chúc mừng các cậu đã trải qua tầng tầng sàng lọc, cuối cùng có thể đứng ở chỗ này. Nhưng trước tiên, tôi phải nói cho các cậu với sự hối tiếc rằng các cậu vẫn chưa chính thức được SWAT thu nhận."
Trong đội ngũ tân binh không thể tránh khỏi một trận xôn xao, mỗi người đều trợn to hai mắt, hùng hổ nhìn chằm chằm Đặng Khải Văn.
"Mỗi người các cậu khi ở trong đội cảnh sát bình thường đều là tinh anh phi thường ưu tú. Nhưng trình độ của các cậu trong SWAT thì vẫn còn kém xa, hoặc là nói còn kém xa yêu cầu của tôi. Bắt đầu từ hôm nay, các cậu sẽ trải qua một khóa đào tạo huấn luyện ba tháng và những người thất bại giữa chừng sẽ rời đi vĩnh viễn. ”
Đặng Khải Văn nhìn vào đồng hồ.
"Tám phút nữa sẽ có một trực thăng đưa các cậu đến trại huấn luyện đặc cảnh. Các cậu sẽ không đơn độc ở đó, bởi vì sẽ có 200 binh sĩ cũ được huấn luyện chung với các cậu.”
"....!" Mitchell cuối cùng nhịn không được giơ tay lên: "Phải làm như thế nào chúng tôi mới có thể chính thức gia nhập SWAT?" "Làm thế nào để vượt qua tập huấn? ”
Ánh mắt Đặng Khải Văn dừng lại trên người hắn ta một chút, phi thường bình tĩnh.
"Sống sót là được rồi." Cậu nói, "Sau đó, các cậu sẽ phát hiện, kỳ thật tôi là một người rất tốt."
Trên nóc tòa nhà truyền đến tiếng gầm của trực thăng hạ cánh, Đặng Khải Văn tùy ý phất phất tay với bọn họ, sau đó sải bước ra khỏi phòng họp.
Mitchell sẽ không bao giờ quên rằng nhiệt độ ngày hôm đó là 40 độ.
Lúc ấy trên người hắn ta mặc toàn bộ ngụy trang thành phố, trang bị nặng tới mười lăm kg, trực thăng ở cách trại tập huấn mười km liền ép bọn họ phải nhảy dù. Sau đó mười một người mới của họ bị trục xuất bởi huấn luyện viên, bị buộc phải đi bộ đến trại tập huấn!
Đi bộ!
Có rất nhiều trò đùa nổi tiếng về sự lười biếng của những người lính Mỹ: trong Thế chiến II, có một nhóm binh sĩ Đức cố gắng giả vờ là người Mỹ trà trộn vào trại, kết quả là chưa vào cổng trại đã bị bắt. Người Đức muốn thổ huyết và hỏi: "Chúng tôi rốt cuộc như thế nào bị bại lộ?" Người Mỹ rất đắc ý trả lời: "Cái này không phải dễ dàng! Lúc mấy người mới vào doanh trại dĩ nhiên là đi bộ tới, phải biết rằng đại binh Mỹ chúng ta chỉ cần vượt qua một km liền khẳng định phải ngồi xe!"
Hai con chó cảnh sát K-9 đuổi theo chặt chẽ phía sau mông của Mitchell, mỗi con đều lớn như con nghé con. Huấn luyện viên doanh trại từ trong xe chỉ huy thò đầu ra, mắng to: "Đều có con chó_ ngày cắn đầu gà_ không đi thì bò! Một chút đường như vậy cũng chạy thành như thế này! Tụt lại phía sau bây giờ cút về đội cảnh sát ban đầu, có nghe thấy không? Tụt lại phía sau hiện tại cút trở về!"
Mười km này đối với đám tinh anh cảnh giới mà nói kỳ thật không tính là gì, nhưng dưới tình huống mười lăm kg nặng đè người, toàn thân từ trên xuống dưới mặc kín không kẽ hở, mặt trời trên đỉnh đầu còn tiếp tục hung bạo nắng, mười km này có thể làm cho người ta chạy đến mật đều nôn ra.
"Ô oa!" Một vóc dáng nhỏ ngã xuống đất, còn chưa đứng lên đã nôn ra khắp nơi. Chỉ huy xe dừng lại, huấn luyện viên nhảy xuống chính là hung hăng đá một cước: "Mất mặt ném hết về nhà rồi! Đứng dậy không nổi hiện tại cút trở về."
Đội ngũ tân binh hữu khí vô lực chạy tới, lúc lướt qua, Mitchell vươn tay, dùng sức kéo vóc dáng nhỏ bé lên, thất tha thất thểu chạy về phía trước.
"Cảm, cám ơn!" Vóc dáng nhỏ bé kịch liệt ho khan, đứt quãng nói.
Mitchell miễn cưỡng lắc đầu. Kỳ thật chính hắn ta cũng sắp không chịu nổi, sợ mình vừa há miệng liền nôn ra dạ dày.
"Xìii, còn rất có tinh thần chiến hữu." Huấn luyện viên trại lắc đầu, một lần nữa quơ lấy loa khuếch đại: "Chạy không nổi có thể từ bỏ! đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ, nhanh lên, nhanh lên! Đừng giống như không ăn sáng, một đám đàn bà sao!......”
Đặng Khải Văn chờ ở cửa doanh trại, nhìn đám tân binh chật vật không chịu nổi này.
Lúc bọn họ ở đội cảnh sát đại khái chưa từng trải qua loại hành trình dài này, mỗi người đều giống như gà vừa lăn lộn trong đất. Mồ hôi từ trên mặt phủ đầy bụi bặm lăn xuống, trước ngực có người còn lưu lại dấu vết nôn mửa, nhìn qua thật sự là buồn cười cực kỳ.
Ánh mắt của Đặng Khải Văn đi vòng quanh đội ngũ một vòng, sau đó bất động thanh sắc rơi vào trên người Mitchell.
Trong đám tân binh này chỉ có hắn ta nhìn qua không chật vật như vậy. Tuy rằng cũng kịch liệt thở dốc, đầu gối phát run, mồ hôi như mưa, nhưng ít nhất lúc hắn ta đứng còn có cái hình dạng, không giống người khác cơ hồ đều muốn tê liệt ngã xuống đất.
"Nửa giờ." Đặng Khải Văn nói, giọng điệu rất bình tĩnh, không thể nghe thấy bất kỳ hỉ nộ: "Chúng tôi chờ các cậu nửa giờ."
Cậu đeo kính râm, thay đổi áo thun ngắn tay đơn giản, quần rằn ri, giày cảnh sát ngắn, găng tay da hươu đầy đủ trên tay, bên hông là một khẩu súng ngắn M1911.
Đại khái là do diện mạo của cậu, trang phục này làm cho cậu nhìn qua vẫn không giống đặc cảnh, ngược lại giống như một minh tinh điện ảnh đến quay ngoại cảnh.
Huấn luyện viên doanh trại từ trên xe nhảy xuống, đi tới bên cạnh Đặng Khải Văn thấp giọng báo cáo vài câu, bên miệng mang theo nụ cười ác liệt, đại khái là hình dung đám tân binh này một đường tới đủ loại thảm trạng. Đặng Khải Văn nghe xong không nói một lời, trên mặt nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào.
"Các cậu sẽ quen." Cuối cùng cậu nhìn lướt qua đội ngũ một cái, không mặn không nhạt bỏ lại một câu như vậy, xoay người đi vào cửa doanh trại.
"Hắn đây là đang ra oai phủ đầu cho chúng ta!" Mitchell đỡ người đàn ông nhỏ bé kia phẫn nộ nói, "Hắn cũng là mới tới, đội trưởng ban đầu là 'Cá mập trắng' Wood. Tháng trước, Wood đã bị trúng đạn vào đầu trong một nhiệm vụ, được cho là đã trở thành người thực vật, vì vậy đem hắn hạ cánh xuống SWAT làm đội trưởng. Những đội viên cũ kia đều không phục hắn, hắn cũng chỉ có thể cùng những người mới như chúng ta đùa giỡn oai phong!”
"Suỵt!" Mitchell hạ giọng: "Làm thế nào cậu biết?"
Người đàn ông nhỏ bé miễn cưỡng mỉm cười, chỉ vào chính mình: "Tên tôi là Matthew, trước kia tôi làm việc ở SWAT Arlington. Còn cậu?"
"Mitchell.... Này, cậu biết Kevin sao? Đặng trước kia làm gì? ”
"Không biết, tôi chưa từng nghe nói qua người này." Matthew do dự và nói, "Hắn... Có thể là FBI.”
Trên bãi tập trống trải, hơn hai trăm đội viên SWAT xếp thành một đội hình vuông chỉnh tề, tám huấn luyện viên doanh trại lần lượt đứng ở bốn góc đông tây nam bắc, Đặng Khải Văn đứng ở chính giữa đội ngũ.
Hơn hai trăm ánh mắt hỗn tạp hoài nghi cùng tiêu cực tập trung ở trên người cậu, nếu nhìn kỹ, còn có thể từ đó phân biệt ra không chút che dấu đùa cợt.
Những thành viên SWAT này là lực lượng cảnh sát đặc biệt hàng đầu thế giới, với lịch sử lâu đời nhất và chiến tích rực rỡ nhất. Mỗi người bọn họ đều là chuyên gia hạng nhất binh sĩ tác chiến, có thể tiến vào bất kỳ góc nào trên thế giới bị khủng bố chiếm lĩnh, có thể mang theo con tin từ trong hỏa lực công kích cường đại nhất toàn thân trở ra, hơn nữa mỗi đội viên đều là cao thủ đua xe cấp bậc Schumacher.
Có thể nói, bất cứ ai trong số họ, bao gồm cả mười một tân binh vừa gia nhập, tùy tiện kéo một người ra ngoài đều giống đội trưởng SWAT hơn so với Đặng Khải Văn.
Đặng Khải Văn làm ngơ trước những ánh mắt đùa cợt này, cậu mặt không chút thay đổi chờ đợi đội ngũ hoàn toàn yên tĩnh lại, sau đó ấn đồng hồ bấm giờ.
"Các cậu mất bốn phút hai mươi giây mới tập hợp chỉnh tề." Cậu dừng lại một chút, ngay sau đó chậm rãi nói: "Sau ba tháng tập huấn, đội viên nào mà tập hợp mất hơn ba mươi giây, tôi sẽ an bài các cậu xuất ngũ. ”
Trong đội ngũ một mảnh xôn xao!
Mitchell đột nhiên phát hiện ra rằng vị đội trưởng mới là một người rất có thời gian. Thời gian của cậu luôn luôn chính xác đến từng phút, thậm chí đến từng giây.
Điều này cho thấy tính cách của cậu cực kỳ nghiêm ngặt, hoặc cậu là một người đàn ông từ lâu đã tham gia vào các ngành sản xuất đặc thù và đã quen với các hành động khẩn cấp.
"Hầu hết các cậu đã biết rằng trong vài năm tới tôi sẽ là đội trưởng của các cậu. Nói cách khác, bắt đầu từ hôm nay, tôi là lãnh đạo trực tiếp của các cậu. Đối với khái niệm 'thủ trưởng' này bây giờ có thể các cậu không quen thuộc, nhưng nó không quan trọng, vì dù sao các cậu sẽ sớm có một sự hiểu biết thực tế hơn. ”
"Sở dĩ đem các cậu từ trong phòng làm việc thổi đầy hơi lạnh chạy tới nơi này, là bởi vì tôi xem xét thành tích khảo hạch mấy năm gần đây của các cậu, tôi cảm thấy rất không hài lòng. Trong vòng ba tháng đóng quân này, các cậu sẽ thay da đổi thịt từ trong ra ngoài và một lần nữa làm người. ”
Mitchell nghe thấy một số đội viên cũ phía sau mình đồng thời mắng FUCK.
"Bắt đầu từ ngày mai, mỗi buổi sáng thức dậy lúc 5 giờ 30, 9 giờ tối kết thúc huấn luyện, 10 giờ đúng là giờ tắt đèn! Mỗi ngày mang trọng lượng 20 kg, 5 km chạy sớm hay muộn cũng phải hai lần, 15 kg tạ tay hai trăm lần, bò qua dây thép gai 2.000 mét! Huấn luyện bắn tỉa ngắm bia mỗi ngày ba tiếng, do cá nhân tôi phụ trách."
"Tôi biết rõ Los Angeles không có biển, và công việc của các cậu không cần phải lặn thường xuyên. Nhưng mỗi tuần tôi sẽ sắp xếp 10.000 mét bùn để bơi lội, ngoài ra còn có 20 mét huấn luyện leo núi ba mươi lần một tuần! Chịu đựng không được bất cứ lúc nào cũng có thể báo cáo rút lui, tôi sẽ ngay lập tức sắp xếp thủ tục xuất ngũ cho các cậu. ”
"Câm miệng lại!" Một đội viên cũ trong hàng ngũ gầm gừ, "Cậu như vậy là trái với quy định! Chúng tôi không bao giờ cần phải làm huấn luyện như vậy, cậu cũng không thể tùy tiện cho chúng tôi xuất ngũ! Cậu không có quyền đó! ”
"Cậu không có tư cách bảo chúng tôi cút đi!"
"Đúng vậy! Cậu như vậy là trái pháp luật! ”
Trong lúc nhất thời quần chúng tình cảm kích động, đội viên lão làng hàng đầu thậm chí xông về phía trước vài bước.
Đặng Khải Văn đứng tại chỗ, mặt không chút thay đổi nhìn nắm đấm vươn tới trước mắt mình.
"Lão tử vì đội ngũ này... mà vào sinh ra tử! Mày một con gà luộc mới tới, không có tư cách khoa tay múa chân! ”
Đội viên cũ đầu tiên gầm lên lại vọt về phía trước một bước, lúc này nắm đấm của hắn ta nằm sát dưới mũi Đặng Khải Văn.
"Có tin lão tử một quyền đánh bẹp mày không? Muốn ngồi yên ở đây, trước tiên mày phải học cách thức thời! ”
Lời nói của hắn ta sa sút, đột nhiên Đặng Khải Văn bất động thanh sắc đưa tay, nắm chặt nắm đấm của hắn ta.
Ngón tay Đặng Khải Văn vô cùng thon dài, tuy rằng lòng bàn tay phủ đầy đủ các loại chai, nhưng xương cốt phi thường cân xứng đẹp mắt, mỗi một móng tay đều được cắt tỉa chỉnh tề, nhìn qua giống như một nghệ sĩ hơn là giống cảnh sát.
Khi bàn tay này nắm lấy nắm đấm, không ai có thể nghĩ rằng bàn tay trắng và sạch sẽ này có thể tạo ra mối đe dọa gì.
Nhưng ngay sau đó mu bàn tay Đặng Khải Văn đột nhiên nổi lên gân xanh, sau đó lật tay lên —— lão đội viên kia chỉ cảm thấy nắm đấm của mình phảng phất như bị kìm sắt kẹp lại, trong nháy mắt ngay cả cốt mang gân sống động cũng vặn vẹo một trăm tám mươi độ, thống khổ thảm thiết khiến hắn ta trong nháy mắt ngay cả kêu cũng không kêu được. Ngay sau đó Đặng Khải Văn thuận thế đẩy hắn ta một cái, trước ngực chính là một cước, trong điện quang hỏa thạch* đem cả người hắn ta giẫm lên mặt đất!
(*) Diễn ra nhanh
Một loạt động tác này vô cùng gọn gàng lưu loát, nếu như có đồng hồ bấm giờ thì ngay cả hai giây cũng không cần.
Không có chi tiết dư thừa, không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào để phản công. Hết thảy đều giống như nước chảy mây trôi, đội viên lão làng kia chỉ cảm thấy một giây trước mình còn đang hướng về phía Đặng Khải Văn rít gào, nháy mắt ánh mắt chớp chớp đã bị hung hăng giẫm dưới chân người ta.
"Cậu ngay cả tôi cũng đánh không được, làm sao có thể đánh phần tử khủng bố đây." Đặng Khải Văn nhẹ nhàng quăng tay đội viên cũ, thuận thế đá văng người ta ra, "Thật khiến tôi xem thường. ”
Thân cao vượt qua mét tám, nặng hơn tám mươi kg, cứ như vậy bị cậu đá ra ngoài như một quả bóng, không chút đếm xỉa tới lại dễ dàng.
Thời điểm người nọ được đám bạn bảy tay tám chân kéo lên vẻ mặt đều là bụi bặm, nhìn qua chật vật lại buồn cười, vừa rồi hung ác tựa hồ đều biến thành một hồi chê cười.
"Thưa quý vị, tôi có thể đặt cược với quý vị rằng khi đối mặt với những kẻ khủng bố thực sự, sự ngây thơ của quý vị sẽ mang lại nhiều sự ô nhục hơn cho SWAT. Những kẻ khủng bố mà tôi nói không có nghĩa là một kẻ giết người với một khẩu súng máy bắn trên đường phố, cũng không phải là một kẻ biến thái tâm lý lén lút giết một người mỗi tháng, sau đó đặt xác chết trong nồi. Tôi đang nói về các băng đảng ma túy được trang bị hỏa lực mạnh mẽ, những kẻ buôn lậu vũ khí với máy bay và tàu, và các băng đảng địa phương mạnh mẽ có thể kiểm soát cuộc bầu cử thị trưởng Los Angeles. Khi những kẻ khủng bố như vậy giẫm bạn dưới chân của họ, họ sẽ không bao giờ, như tôi vừa làm, nhẹ nhàng đá bạn đi. Họ sẽ thưởng cho bạn một viên kẹo đồng và để cho bạn nói lời cáo biệt với thế gian mãi mãi. Sau đó, tôi tuyệt sẽ không bao giờ mở cho các bạn một cuộc chia ly với di hài mình - đó sẽ là một sự ô nhục với tôi, một người Châu Á với tư cách là đội trưởng của ĐỘI ĐẶC CẢNH SWAT Los Angeles. ”
Đặng Khải Văn xoay người, thờ ơ phất phất tay.
"Huấn luyện viên."
"Đến!"
"Phân phát trang bị cho đám tay mơ này, mỗi người một cây hai mươi kg gỗ thô, năm km đường vòng chạy."
Huấn luyện viên không có ý tốt mà nở nụ cười: "Yes, Sir! ”
Đặng Khải Văn đi vào văn phòng mở điều hòa không khí xử lý tài liệu, thuận tay tháo kính râm ném sang một bên, lộ ra đôi mắt đen nhánh mà lãnh đạm của cậu.
Trên mặt bàn có một hộp chuyển phát nhanh, trên hộp còn có một tấm thiệp chúc mừng.
"Đây là vừa mới gửi đến," thư ký Gerry nơm nớp lo sợ nói, "Lão đại của băng đảng lớn nhất New York G.A gửi cho anh một tấm thiệp chúc mừng anh được thăng chức đội trưởng đội đặc công, đặc biệt chúc anh làm việc vui vẻ. ”
Đặng Khải Văn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào hộp chuyển phát nhanh kia, trên gương mặt tuấn mỹ trẻ tuổi một chút biểu tình cũng không có. Một lúc lâu sau cậu rốt cục đi qua, chậm rãi mở cái hộp kia ra.
Rất nhanh đồ vật bên trong tiếp xúc dưới ánh mặt trời —— đó là một bó hoa hồng trắng bao bì tinh xảo, còn mang theo vài giọt nước.
Gerry nhìn thấy con mắt đều nhìn thẳng.
Đặng Khải Văn không nói một lời, đột nhiên xách theo bó hoa hồng, nặng nề ném vào thùng rác trước cửa văn phòng.
Sau đó, cậu ổn định trở lại văn phòng, ngồi xuống bàn làm việc và bắt đầu đọc hồ sơ. Gerry len lén nhìn biểu tình của cậu, chỉ thấy trên mặt cậu không có chút biểu tình nào, giống như vừa rồi cái gì cũng chưa từng xảy ra.
------------
-Thả nhẹ nắm mìn.... Bộ này chắc mỗi ngày sẽ có 1 chương.
28/8/2021
#NTT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT