Tối hôm đó Mitchell quả nhiên mời Đặng Khải Văn ở khách sạn lâu đài Marmont, hai người đều uống không ít rượu, đến cuối cùng không có cách nào lái xe về nhà, đành phải nhờ bồi bàn mở phòng qua đêm cho bọn họ ở khách sạn.
Trước buổi tối hôm nay, bọn họ ai cũng không nghĩ tới có một ngày hai người sẽ ngồi ở cùng một bàn ăn, đối mặt với nhau ở cự ly gần như vậy, cách ánh nến uống rượu nói chuyện phiếm. Giống như bạn thân quen biết nhau rất nhiều năm, mười năm trôi qua lại ngẫu nhiên gặp nhau, hết thảy đều phảng phất trở lại thời niên thiếu, thanh xuân tràn đầy, vô ưu vô lự. Thời gian tốt đẹp ban đầu chồng lên nhau, mười năm ở giữa loang lổ những kỷ niệm mưa gió dường như biến mất.
Bồi bàn cầm thẻ tín dụng của Mitchell đi mở phòng, Đặng Khải Văn tựa sâu vào ghế, mỉm cười nói: "Nhìn cậu thuần thục như vậy, chẳng lẽ trước kia thường xuyên làm loại chuyện này?"
"Tôi lại không có vợ, cũng không có bạn gái, ra ngoài tụ tập muộn liền trực tiếp ngủ trong khách sạn, ai có thể quản được tôi?" Mitchell mỉm cười nhìn Đặng Khải Văn: "Nhưng kiểu như cậu, tám mươi phần trăm không bao giờ giao tiếp với bạn bè bên ngoài."
Đặng Khải Văn thản nhiên nói: "Giao tiếp không phải là trọng điểm, trọng điểm là tôi không có bạn bè!"
Mitchell cười mà không nói, đột nhiên chỉ một vòng xung quanh khách sạn: "Vậy cậu thật sự không may mắn, lần đầu tiên một đêm không về đã gặp phải loại khách sạn khủng bố này —— cậu có biết truyền thuyết của khách sạn này là 'đã vào thì đừng nghĩ ra ngoài' không?"
"Đã vào thì đừng nghĩ ra ngoài?"
"Năm 1982, diễn viên hài nổi tiếng John Belushi ở khách sạn này bởi vì sử dụng ma túy quá liều mà mất mạng, nơi này tai tiếng liền bởi vậy truyền ra, bị người ta gọi là khách sạn trí mạng. Trên thực tế, nhiều nghệ sĩ đã chết trong khách sạn vì sử dụng ma túy quá liều." Mitchell dừng một chút, lại cười nói: "Nhưng cậu không cần lo lắng! Ít nhất cậu không nghiện ma túy."
Đặng Khải Văn không cho là đúng lắc đầu: "Nhà tôi và khách sạn không có gì khác biệt, nằm trên giường khách sạn tắt thở cũng không khác gì nằm trên giường nhà mình, đối với tôi mà nói đều như nhau."
"Lời này nên do người độc thân như tôi nói chứ, không phải cậu đã có bạn gái sao?" Mitchell rót cho mình một nửa ly Vodka, đột nhiên hỏi: "Khi nào các cậu sẽ kết hôn?"
Đặng Khải Văn do dự: "Kết hôn?...... Nói sau."
"Kết hôn thì có thời gian nghỉ kết hôn, xin nghỉ phép hàng năm cũng dễ phê duyệt hơn, gần đây lại có tin đồn vợ sinh con, cảnh sát cũng có thể xin nghỉ sinh. Trên thực tế.... Tôi đột nhiên nhớ tới một câu hỏi." Mitchell đặt chai xuống hít một hơi thật sâu: "Nếu cậu tổ chức đám cưới, cậu sẽ mời Regulus Cerci ư?"
Đặng Khải Văn nhìn chằm chằm vào Mitchell, một vài giây sau đó đột nhiên bật cười.
Nụ cười này trong mắt người khác cũng không tính là quá đáng, người bình thường nói chuyện phiếm đến cao hứng, cũng sẽ cười rộ lên như vậy. Nhưng xuất hiện trên người Đặng Khải Văn một năm 365 ngày có 360 ngày đều nghiêm mặt, cũng tương đối ly kỳ.
Đặng Khải Văn bình thường mỉm cười một chút cũng coi như hiếm thấy, nay đột nhiên cười ha ha như vậy, khiến Mitchell không tự chủ được sửng sốt.
"Cậu cho rằng tôi cùng Regulus có quan hệ gì? Người yêu? Vị hôn phu vị hôn thê? Tôi kết hôn với ai đó còn không biết xấu hổ mời anh ta đến uống rượu?" Đặng Khải Văn ngừng cười, thuận tay vỗ vai Mitchell: "Cậu thật sự suy nghĩ nhiều, giữa chúng tôi nhiều nhất là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. ”
Mitchell không cười, thấp giọng nói: "Regulus Cerci vẫn chưa kết hôn. ”
"Đó là anh ta chưa từng gặp được người tốt nhất." Đặng Khải Văn thờ ơ nói.
Cuộc hôn nhân của Regulus luôn là tâm điểm chú ý của giới truyền thông. Nghị sĩ tiền đồ vô lượng này đã ba mươi lăm tuổi, khi còn trẻ cũng truyền ra tin tức hôn nhân, bạn gái là đại tiểu thư của một gia tộc chính trị gia khác. Nhưng về sau không biết vì cái gì, đoạn hôn sự này không giải quyết được, Regulus cũng vẫn độc thân đến bây giờ.
Chính trị gia chuyên nghiệp như hắn, kéo đến tuổi này còn không thành gia rất khiến người ta chỉ trích. Hơn nữa hôn nhân thường là bước đệm chính trị, một nhà vợ tốt mang lại lợi thế lớn hơn bất cứ điều gì khác.
Nhưng Regulus Cerci không kết hôn cũng không có ý định kết hôn.
"Kỳ thật năm ngoái có người giới thiệu con gái của một quan viên quốc phòng cho anh ta, nhưng anh ta không đồng ý, nghe nói là chê căn cơ gia tộc người ta không đủ sâu. Nếu như dựa theo tiêu chuẩn của Regulus mà xem, anh ta phải tìm một thế gia môn phiệt, địa vị hiển quý, bản thân tướng mạo xinh đẹp, hiền lương thục đức, lại có trình độ học vấn cao, IQ cao, còn cam nguyện làm bạn gái nội trợ. Tôi nghĩ rằng đó là một chút khó khăn." Đặng Khải Văn dường như cảm thấy buồn cười nói, "Đó là lý do tại sao tôi không có thiện cảm với những người trong gia đình của các chính trị gia. Nếu tôi có con gái trong tương lai, tôi sẽ không bao giờ cho phép nó kết hôn với con trai của một chính trị gia."
"..." Mitchell uống một ngụm rượu, lẩm bẩm nói: "Con trai của chính trị gia cũng không giống như cậu tưởng tượng..." Hắn thở dài, lo lắng nhìn ly rượu đã trống rỗng: "Tối nay tôi có uống quá nhiều không?"
Bởi vì là đặt phòng tạm thời, khách sạn chỉ còn lại một phòng đôi đắt nhất.
Đặng Khải Văn thật sự uống quá nhiều, vừa vào cửa liền nặng nề ngã xuống giường. Mitchell hỏi cậu có muốn tắm trước không, mí mắt của cậu không mở ra, vẫy tay tùy tiện: "Cậu trước đi."
Mitchell vì thế đi tắm rửa, lúc đi ra nhiều lần rối rắm, cuối cùng vẫn quấn khăn tắm, lại ở dưới khăn tắm vẽ vời thêm chuyện mặc cái quần lót.
Ai biết được đi ra nhìn, Đặng Khải Văn đã nằm trên giường ngủ thiếp đi. Ánh sáng cam dịu dàng của đèn bàn chiếu lên mặt cậu, làn da trắng như tuyết như ngọc, mí mắt cùng mái tóc lại mềm mại phát sáng, thoạt nhìn tựa như một bức tranh mỹ nhân tĩnh lặng.
Mitchell đứng ở bên giường cậu, vốn định đánh thức cậu dậy đi tắm rửa, nhưng nhìn lại bất tri bất giác cúi người xuống, ở cự ly gần đếm lông mi của cậu. Mí mắt kia thật dài, phi thường uốn lượn mảnh mai, dưới ánh đèn phô ra rõ ràng, hắn đếm một xíu liền có chút mê muội. Đợi đến lúc phản ứng lại, hắn đã tiến đến mức ngay cả hô hấp cũng trực tiếp phun lên mặt Đặng Khải Văn.
Có một số người thật sự là không thể nhìn kỹ, vừa nhìn kỹ liền dễ dàng lún vào trong, vừa rơi vào liền dễ dàng động tâm. Tay Mitchell dừng lại giữa không trung thật lâu, mới chậm rãi chạm vào đôi môi mỏng manh, màu sắc nhạt nhẽo của Đặng Văn Khải, nghĩ thầm bộ dáng ngủ của người này thật sự là không hề phòng bị, nếu lúc này tôi hôn cậu một cái, có thể bị cậu phát hiện hay không?
Tâm tư bí ẩn mà cấm kỵ như vậy, suy nghĩ nhiều liền có loại cảm giác kinh hồn bạt vía.
Mitchell lại nhìn một hồi, rón rén đứng lên, mặc quần áo tắt đèn, lặng lẽ đi ra khỏi phòng trong bóng tối.
Hắn đứng ở hành lang, điều hòa trung tâm khách sạn lạnh lẽo thổi tới, làm cho hắn trong nháy mắt giật mình một cái, người cũng chậm rãi tỉnh táo lại. Một lúc lâu sau lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng bấm số.
"Này, câu lạc bộ HALL?"
Điện thoại di động dừng lại một chút, ngay sau đó truyền đến một bồi bàn lớn tuổi với giọng Anh, giọng nói lịch sự: "Ngài khoẻ, đây là HALL, ngài Landers cần dịch vụ nào sao?"
"Đêm nay cũng là ca của ông à, Lão chìa khóa!" Mitchell vui vẻ chào đón ông ta: "Sức khỏe của ông thế nào, mọi thứ ổn chứ?"
"Cảm ơn lời quan tâm của ngài, tôi phải luôn luôn duy trì một trạng thái tốt để được phục vụ ngài. Đêm nay có chuyện gì để tôi cống hiến sức lực sao?"
"A, là như vậy, tôi đột nhiên có chút muốn người." Mitchell dừng một chút, ngượng ngùng cười ha ha: "Nhưng không cần phụ nữ, tìm cho tôi một cậu trai thử đi."
"Được rồi. Có sở thích đặc biệt nào không?"
"Tạm thời còn chưa có, chỉ là đột nhiên muốn thử xem!... Ồ, chờ đã, tốt nhất là da trắng hơn một chút được không?"
"Làn da trắng nõn, trẻ trung." Bồi bàn được gọi là "Lão chìa khóa" lặp đi lặp lại và ghi lại các yêu cầu, giọng điệu không gợn sóng, rất bình tĩnh: "Ok, nửa giờ sau đưa đến địa chỉ của ngài."
Ông ta thậm chí còn không hỏi Mitchell ở đâu, cứ như vậy trực tiếp cúp điện thoại.
"Thật sự là quá cảm ơn..." Mitchell mỉm cười nói, chậm rãi tắt điện thoại.
Cửa sổ kính sát đất khách sạn phản chiếu nụ cười trên khóe miệng của hắn, ngoài cửa sổ là đêm khuya tuyệt đẹp ở nước Mỹ - Los Angeles, vạn dặm đèn đuốc, lấp lánh vô biên. Nơi ánh đèn thành phố không chiếu rọi được, đang vô thanh vô tức diễn ra một trận vàng son* khiến người ta khó có thể tưởng tượng được.
(*) Xa hoa đồi trụy.
............
Sáng hôm sau, Đặng Khải Văn bị đánh thức bởi chuông điện thoại di động. Say rượu làm cho huyệt thái dương của cậu nhảy dựng đau đớn, lúc nghe điện thoại thanh âm cũng có chút khàn khàn: "Alo, ai vậy?"
"Là tôi, Regulus. Em đang ở đâu?"
Đặng Khải Văn ngồi dậy khỏi giường lớn của khách sạn, lười biếng dụi mắt: "Khách sạn lâu đài Marmont, tối qua tôi ra khỏi trung tâm kiểm tra."
Regulus dường như không ngạc nhiên trước tin tức cậu không bị nhiễm HIV, ngay lập tức hỏi: "Em như thế nào lại ở trong khách sạn?"
"Cùng bạn bè tụ họp uống quá nhiều, thế nào?"
"Em cũng có bạn?" Regulus nhất thời không khống chế được, châm chọc một câu. Bất quá dù sao hắn cũng là nhân vật lão luyện thành tinh, trong nháy mắt liền phản ứng lại, lập tức khống chế ngữ điệu: "Tôi vừa vặn cách khách sạn không xa, thuận tiện lái xe đưa em trở về."
Đặng Khải Văn thản nhiên nói: "Không cần!"
"Cứ vậy đi, nửa tiếng sau tôi ở cửa khách sạn chờ em." Regulus vừa định cúp máy, đột nhiên lại nói thêm: "Ồ đúng, để chúc mừng em kiểm tra HIV không sao, tôi đặt hai chỗ ăn sáng tại một khách sạn khác, em nhớ đừng ăn sáng đó."
Hắn tút một tiếng cúp điện thoại, Đặng Khải Văn còn chưa kịp nói gì, điện thoại di động đã im lìm.
“...... Tôi chưa bao giờ ăn vào buổi sáng." Đặng Khải Văn cúi đầu nói một câu, tiện tay ném điện thoại sang một bên.
"Điện thoại của ai vậy? Sáng sớm cấp trên gọi đến kiểm tra cương vị?" Mitchell mặt đầy bọt biển từ trong phòng tắm thò đầu ra, tóc rối bời như ổ gà, nhìn qua có chút buồn cười: "Sếp, sáng nay tôi xin nghỉ ốm, tôi đau đầu, tối hôm qua một đêm không ngủ, tôi đang suy nghĩ về nhân sinh cuộc sống và tình yêu vĩ..."
"Tôi sẽ thông báo cho toàn đội, đầu óc cậu lại bị bệnh." Đặng Khải Văn từ trên giường đứng lên, động tác lưu loát mang vớ mang giày, lại vọt vào phòng tắm không chút lưu tình đẩy Mitchell ra, năm phút sau đánh răng rửa mặt một hơi hoàn thành, cả người sáng như mới, ngoại trừ mái tóc hơi lộn xộn, nhìn không ra bất kỳ dấu vết say rượu nào.
"Tôi đi trước, nếu như lập tức có người tới tìm tôi, liền nói tôi không có ở đây."
Đặng Khải Văn vừa định ra ngoài, bị Mitchell điên cuồng ngăn lại: "Đằng ấy à! hôm nay tôi rốt cuộc có thể trốn việc hay không?"
"Có chứng chỉ của bác sĩ là được." Đặng Khải Văn nói xong cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, ai biết mở cửa vừa nhìn, Mitchell cũng nối đuôi đi theo.
"Cậu tới đây làm gì?"
"Tôi đi tìm bác sĩ khám bệnh!"
“...... Khoa tâm thần?"
"Nam khoa." Mitchell nghiêm túc nói, "Tối qua tôi phát hiện ra tôi không cứng được!"
Đặng Khải Văn giống như bị sét đánh cứng đờ tại chỗ, mặt không chút thay đổi, thái dương co giật, một lúc lâu sau mới vỗ vỗ vai Mitchell: "Tôi cho phép cậu nghỉ ba ngày, đến bệnh viện tâm thần xem một chút đi."
Mười phút sau khi Regulus gọi điện, Đặng Khải Văn liền lao ra khỏi cổng khách sạn.
Vị đội trưởng đặc cảnh trẻ tuổi này vốn là một người phái hành động, một khi ra tay liền mạnh mẽ vang dội, mỗi lần xảy ra sự kiện bất ngờ cậu đều có thể chạy tới đầu tiên. Điện thoại của Regulus khiến cậu phát huy đặc điểm này đến cực hạn, cậu nhanh chóng lướt qua đại sảnh khách sạn như một cơn bão, khi đi ngang qua quầy lễ tân, tiếng gió mang theo từ bước chân của cậu thậm chí còn cuốn váy của cô gái tiếp tân.
Mà Mitchell thế nhưng còn có thể dành thời gian dùng thẻ tín dụng thanh toán, cuối cùng thở hồng hộc bắt kịp Đặng Khải Văn, nhắm mắt hỏi: "Cậu vội vàng như vậy làm gì? Ai sẽ đến tìm cậu? Cậu đang trốn ai thế?"
Đặng Khải Văn không nói một lời nhanh chóng đi xuống bậc thang, chuẩn bị lên vỉa hè gọi taxi. Mitchell không nhận được câu trả lời, tự mình đoán: "Stanley đã vượt ngục? Mấy lão già cục cảnh sát bắt cậu để tra khảo?...... Mẹ kiếp, hay là Epro từ New York đến Los Angeles để tìm cậu sao?"
Đặng Khải Văn mạnh mẽ dừng lại.
Cách đó không xa bên vỉa hè, một chiếc BMWs chống đạn màu đen sáng bóng đang chậm rãi dừng lại. Cửa xe từ bên trong mở ra, Regulus Cerci mặc một bộ âu phục màu đen bước ra.
"..." Mitchell lặng lẽ quay đầu lại: "Thì ra là người yêu cũ đến cầu tái hợp..."
Hình ảnh của Regulus trước công chúng là rất trưởng thành và quyến rũ, điều này có thể được nhìn thấy trong tỷ lệ bình chọn của phụ nữ. Nhưng mà rất ít người biết, tính cách của Regulus kỳ thật phi thường không tốt, khi xung quanh không có ánh sáng huỳnh quang, hắn cũng không ôn hòa hài hước, phong độ nhẹ nhàng.
Khi nhìn thấy Mitchell, khuôn mặt của hắn đột nhiên thay đổi, nhưng không có phát tác, chỉ sải bước đến ngăn chặn Đặng Khải Văn.
"Tôi tưởng em cần nửa tiếng mới có thể đi ra ngoài." Hắn nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ vàng nạm kim cương trên cổ tay, cười nói nhưng lại không mang theo ý cười: "Xem ra tôi đoán sai rồi, may mắn em không phải là phụ nữ."
Đặng Khải Văn không nghĩ tới cuối cùng vẫn bị hắn chặn giữa đường, sắc mặt liền có chút khó coi: "Tôi cái gì cũng không muốn ăn!"
"Vậy thì cùng nhau uống một tách cà phê đi, tôi đã đặt chỗ rồi."
Đối với Regulus mà nói, nhường nhịn đến đây đã là cực hạn, nhưng mà Đặng Khải Văn vẫn trầm mặc, không có biểu hiện đồng ý, cũng không trực tiếp cự tuyệt.
"Đi thôi Kevin, một tách cà phê cũng không làm chậm trễ bao nhiêu thời gian của em." Regulus một tay nặng nề đặt lên vai Đặng Khải Văn, không thể cự tuyệt đem cả người cậu vòng về phía mình. Tư thế này thân mật đến nỗi từ góc độ người ngoài mà nhìn, giống như một đôi tình nhân ôm nhau trên đường phố sáng sớm "__Em cũng có thể lựa chọn không đi theo tôi, nếu em không ngại tôi tự mình đưa em đi làm."
Những lời này hắn dán vào bên tai Đặng Khải Văn nói, tư thái ôn nhu thân mật, trong lời nói lại mang theo uy hiếp cường ngạnh.
Đặng Khải Văn nhắm mắt lại, mặt không chút thay đổi tránh Regulus, sải bước đi lên chiếc BMWs màu đen kia.
Thẳng đến khi cậu đóng sầm cửa xe một tiếng, Regulus mới quay đầu lại, tựa hồ vừa mới chú ý tới một người sống sờ sờ như Mitchell vậy, lãnh đạm đánh giá hắn một vòng: "Cậu là ai?"
Sự thù địch đặc biệt giữa giống đực rất rõ ràng, Mitchell thở dài trong lòng, thản nhiên nói: "Bạn của Kevin..."
"Cậu ấy không có bạn bè!" Regulus lạnh lùng ngắt lời hắn, cũng không quay đầu lại chui vào xe.
Chiếc BMWs chống đạn đặc chế này quay đầu trên đường cái, vài giây sau liền gào thét mà đi, chỉ để lại một mảnh khí thải xe dần dần tiêu tán. Mitchell đứng trên vỉa hè nhìn nó, cho đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất ở góc phố, mới cúi đầu trầm thấp hừ một tiếng: "... Vậy cũng chưa hẳn."
-----------
4/9/2021
#NTT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT