Truyện chỉ post tại ajthyj5.wordpress.com. Vui lòng không reup.
Khoảng thời gian Đàm Yến Minh nằm viện Tống Chi Hoà rất ít khi đến thăm hắn, đừng nói là trò chuyện cùng nhau, gặp được mặt nhau đã là khó rồi.
Đàm Yến Minh hận không thể vẽ ra trăm ngàn ý nghĩ khác nhau, mà thực ra suy nghĩ của Tống Chi Hoà rất đơn giản, chủ yếu là cậu không muốn vừa nhìn thấy Đàm Yến Minh thì u mê không lối về đến gần, cậu nhận thấy mình cần phải tức giận, giữa tha thứ và không tức không là hai chuyện khác biệt.
Lúc xuất hiện Tống Chi Hoà cũng không đến.
Tuy không đề cập, nhưng mối quan hệ khó nói trước đây của hai người được cắt đứt. Đàm Yến Minh sau khi vui vẻ lại có chút tiếc nuối, hắn nghĩ tới nếu là lúc còn quan hệ bao dưỡng hắn muốn đón Tống Chi Hoà đến bệnh viện không khó tý nào, mà bây giờ đến gọi điện thoại cũng danh không chính ngôn không thuận.
Khi về đến nhà ngửi thấy mùi thơm, Đàm Yến Minh cho là dì Hồ đang nấu cơm, đương lúc đổi giày, nhìn thấy Tống Chi Hoà đang mang tạp dề tay đeo găng tay bông đi ra, trên mặt còn dính chút bột mì.
Đàm Yến Minh ngẩn ngơ.
“Nhìn gì đấy.” Tống Chi Hoà tháo bao tay, hai bàn tay trắng gầy lộ ra, vẻ mặt có hơi hung dữ.
“… Đang nấu cơm à?” Đàm Yến Minh vẫn còn chưa hồi thần sau hình ảnh vừa thấy, hỏi một câu hơi ngốc.
“Ừm.” Tống Chi Hoà nhìn hắn một chốc, rồi quay đầu đi vào.
Đàm Yến Minh cũng đi đến, đứng bên ngoài cửa phòng bếp nhìn cậu. Hai dây treo tạp dề quấn quanh vòng eo mảnh dẻ, trên mặt bàn còn đang đặt một quyển sách dạy nấu ăn, thỉnh thoảng vươn tay lấy gia vị, chốc chốc lại ngồi xổm xuống tìm gì đó, không thành thạo lắm sơ chế một miếng thịt.
Lòng Đàm Yến Minh thiệt ngứa ngáy, đi vào từ phía sau vòng tay ôm lấy cậu, vòng hết vào trong ngực. Hắn cao hơn so với Tống Chi Hoà, lúc này hơi cúi đầu đem cằm đặt bên hõm vai của đối phương: “Dì Hồ đâu rồi.”
Tống Chi Hoà cúi đầu nhìn vòng tay hắn đang đặt trên eo mình mà hơi sửng sốt, mãi tới lúc Đàm Yến Minh hỏi được lần nữa, Tống Chi Hoà mới có phản ứng nhẹ nhàng trốn tránh.
“… Mang Hund ra ngoài chơi rồi.”
“Đừng làm nữa.” Đàm Yến Minh ôm chặt thêm nữa, “Chờ dì về làm sau đi.”
“…” Tống Chi Hoà khó khăn xoay người lại nhìn hắn, “Tại sao?”
Đàm Yến Minh đem hết cả mặt vùi vào lớp tóc mỏng che lấy hõm vai cậu, hít sâu một hơi, không rõ cảm xúc mà cắn một cái.
“Em ở bên cạnh anh một lúc đi.” Đầu lưỡi hắn quét qua vết cắn nhàn nhạt kia, “Anh sắp không ổn rồi.”
Tống Chi Hoà chống cự không thành công, bị Đàm Yến Minh kéo tới ngồi trên sofa sờ tới sờ lui, hôn từ đỉnh đầu rơi xuống đến chóp mũi, lúc tách ra Tống Chi Hoà không nhịn được tiến gần đến, một cái đầu nho nhỏ mềm mại đang cúi vèo phát thành thẳng tắp, hai cánh mũi xinh đẹp cứ vậy chồng lên nhau không ngừng cọ qua lại, như thú cưng đang lấy lòng, đơn thuần lại tràn ngập yêu thương.
Chỉ cần ở bên cạnh Đàm Yến Minh, Tống Chi Hoà không có cách nghĩ tới là có tức giận hay không nữa, toàn bộ yêu thương làm cho cậu chỉ muốn đòi hỏi ôm ấp và hôn môi. Nhưng mà lúc này vẫn có chút bất an, cậu nhịn không được hỏi ra thành lời.
“Chúng ta… Là đang nói chuyện yêu đương sao?”
Tầm mắt Đàm Yến Minh từ hàng lông mày dày mướt của cậu nhìn xuống, đôi con ngươi ôn nhu đáng thương, lỗ mũi nhỏ xinh, đôi môi sắc màu nhàn nhạt, cuối cùng là nốt ruồi be bé trên khuôn cằm của cậu.
“Anh không biết.” Tống Chi Hoà nghe Đàm Yến Minh nói, “Em còn gì nói với anh không?”
Hắn không muốn Tống Chi Hoà mãi tránh né việc nói đến bức tranh kì lạ được vẽ ở thời gian trước kia, nhưng cũng không muốn ép cậu. Chỉ giống như chút thăm dò căn bản không mong đợi có câu trả lời, vì vậy ngừng một chút hắn liền thoả hiệp, đưa tay mò đến khoé môi hơi trề ra tỏ rõ không hài lòng, nụ hôn cẩn trọng lần nữa đặt lên vầng trán trơn bóng.
“Đừng có giận.” Hắn hơi bất đắc dĩ dỗ dành, “Anh thật sự yêu em, bảo bảo, cùng anh nói chuyện yêu đương nha.”
Tống Chi Hoà vươn tay đẩy mặt của hắn ra, lại không nhịn được mà hơi câu môi lên: “Đừng có gọi em như vậy.”
Đàm Yến Minh nắm lấy tay cậu để kéo vào trong lòng.
“Anh làm gì á?” Tống Chi Hoà sợ hết hồn, năm ngón tay cuộn tròn như muốn tránh xa, “Không nên đụng vào!”
“Không sao.” Đàm Yến Minh cường ngạnh đem từng đầu ngón tay của cậu mở ra hết, lại lần nữa đặt nó ở trái tim, “Đã chạm được chưa? Mỗi lần nhìn thấy em cười chỗ này của anh đều đập rất nhanh.”
Tống Chi Hoà sững sờ, trái tim cách lớp da thịt đánh vào trong lòng bàn tay cậu, không nói được là nhanh hay chậm, chỉ biết rất mạnh mẽ, mang theo ý tứ xâm lược mãnh liệt đang được dồn nén trong nó.
Cậu bỗng nhiên muốn đem tất cả tình yêu mà mình đang mang phơi bày ra hết.
“Thật ra lần đầu gặp mặt không phải ở phòng vẽ tranh của Chu Dã.”
Lần nữa nghe thấy cái tên Chu Dã vẫn khiến Đàm Yến Minh không vui mà híp đôi mắt, không lên tiếng.
Tống Chi Hoà thì cố hết sức để miêu tả một cách khách quan lần đầu bọn họ gặp nhau, nào là cái mũ kia từ trên đầu mình bay vào trong ngực hắn thế nào, hắn giúp mình đội lại mũ ra sao, dùng âm thanh như thế nào hỏi rằng cậu là giới tính gì.
Rất ngắn ngủi, nói mấy câu là rõ, còn bản thân về sau chỉ vì một lần gặp buồn cười thế mà rơi vào tình ái như nào tất cả đều được bỏ qua, mãi đến tận khi trong trí nhớ Đàm Yến Minh là lần gặp đầu tiên, nhìn thấy hắn thân mật với một người con trai khác, người con trai tóc dài ấy lại tỏ ra bực tức.
“Em đã yêu anh từ rất lâu rồi.” Tống Chi Hoà nói, “Lần gặp lại chính là một cơ hội rất tốt. Lúc đó em không nghĩ nhiều thế nào hết.”
Đàm Yến Minh vẫn luôn trầm mặc lắng nghe, đột nhiên cảm giác chính mình đang nhìn thấy một thiếu niên non nớt, bất chấp nguy hiểm ngơ ngác đứng trên chiếc cầu dài, rơi mất mũ, tóc dài bị gió thổi bay, ánh mắt bất an, nhưng lại sáng trong như sao trời.
Hắn bỗng nhiên hiểu ra vì sao trong quán bar Tống Chi Hoà lại mở miệng muốn hắn bao dưỡng, cậu yêu quá nhiều, nhiều đến mức không còn cách nào mà phải bỏ qua tôn nghiêm để tiếp tục.
Hắn lại nghĩ tới lúc Tống Chi Hoà vừa mở miệng, là cẩn thận từng li từng tí hỏi có phải hay không đang nói chuyện yêu đương.
Đàm Yến Minh đem cậu kéo vào hết trong lồng ngực, giống như cái ôm cho bé mèo bé thỏ đang không thấy an toàn, da thịt mềm mại hơi run rẩy, không biết là hạnh phúc hay là căng thẳng, cũng có khi là cả hai.
“Là nói chuyện yêu đương với em, em muốn nói bao lâu thì sẽ nói bấy lâu, muốn nóng bỏng như nào cũng được.” Đàm Yến Minh nói, “Mười lăm tuổi em muốn gì, bây giờ sẽ trao hết cho em, anh yêu em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT