Truyện chỉ post tại ajthyj5.wordpress.com. Vui lòng không reup.
.
Tống Chi Hoà ở bệnh viện hơn hai mươi ngày, chính thức bỏ lỡ kỳ thi học kỳ.
Ở trong này hơn hai mươi ngày Đàm Yến Minh một lần cũng không ghé qua thăm cậu, bất quá cậu cũng không mong đợi cái gì, khổ sở cũng trở nên nhỏ bé.
Trong khi đó Ba Hách thì thường xuyên tới, Tống Chi Hoà đối với việc này rất không thoải mái, luôn cảm thấy Ba Hách là tới xem cậu là nghe theo mệnh lệnh của Đàm Yến Minh như kiểu “Đi xem xem là ai kia đã chết hay chưa”. Nhưng cậu không hề nói gì, Ba Hách đến thì để gã ngồi, tự mình chơi game không nói lời nào.
Cậu không biết công ty Đàm Yến Minh xảy ra vấn đề gì, mà Diệp Gia đứng trước siêu xe ra vẻ nói với cậu rằng “Chỉ có tôi mới có thể giúp được anh ấy“, như vậy khả năng thật sự là có một vài vấn đề.
Cậu không biết Diệp Gia có phải hay không cố ý đụng trúng cậu, cậu căn bản không muốn nghĩ đến những chuyện này, những lúc chơi game chán rồi thì lấy sách chuyên ngành ra ôn tập cũng có thời điểm bất chợt xuất thần, cuối cùng cũng chỉ là hi vọng Diệp Gia thật sự có thể giúp được Đàm Yến Minh.
Ngày cậu xuất viện là Tống Huân tự mình lái xe đến đón. Bước đi của cậu vẫn có chút khập khiễng, sắc mặt Tống Huân rất khó nhìn, hỏi cho tới khi bác sĩ đảm bảo sẽ không lưu lại di chứng, nhiều nhất ba tháng sẽ khôi phục lại như thường mới bằng lòng bỏ qua.
Trường học lúc này đã nghỉ, Đàm Yến Minh lại không có tý tin tức nào, như vậy cậu liền quay trở lại nhà mình. Tống Huân cũng không còn ở trước mặt tranh sủng mẹ với cậu nữa, thậm chí còn muốn thuê về hai người chăm sóc cậu. Tống Chi Hoà kịch liệt từ chối sau đó Tống Huân mới miễn cưỡng chấp nhận, bộ mặt không biết phải như thế nào đối với cậu mà khó chịu, làm cho Trần Bạch Uyển cười chê hết nửa ngày.
Tống Huân nhớ tới Tống Chi Hoà rất thích món súp ở một khách sạn, liền đặt trước chỗ đón Trần Bạch Uyển và Tống Chi Hoà cùng đi.
Lúc đang ăn, Tống Chi Hoà bỗng nhiên nhìn thấy một người đang đi tới, tóc tẩy nhuộm thành màu trắng, phục vụ nghênh đón rồi dẫn đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Y như là đang chờ người, nhiều lần bật sáng màn hình điện thoại, đại khái qua một phút, không ngoài suy đoán, Tống Chi Hoà nhìn thấy Đàm Yến Minh giầy da âu phục đi tới, vẫn là bộ dáng quen thuộc nhất của hắn.
Cậu hít sâu một cái, món súp nấm tùng nhung đang ăn trong miệng bỗng nhiên trở nên rất khó nuốt.
“Sao vậy Cục cưng?” Trần Bạch Uyển thấy sắc mặt cậu không tốt, cùng với Tống Huân dừng lại trò chuyện nhẹ giọng, “Có phải là chân thấy đau không?”
Tống Huân cũng rất nghiêm túc nhìn cậu. Tống Chi Hoà lắc đầu một cái: “Không có, súp có hơi nguội.”
Trần Bạch Uyển vẫy tay gọi phục vụ yêu cầu đem súp đi hâm nóng.
Ba mẹ tiếp tục cuộc trò chuyện vừa nãy, cậu liền đem đôi mắt thả đến hai người đang ngồi bên cửa sổ trước mặt, nhìn một hồi, cậu chú ý tới Đàm Yến Minh giúp Diệp Gia cắt nhỏ một phần steak bò.
Cậu biết Đàm Yến Minh sử dụng dao nĩa tốt như thế nào, thói quen cắt steak thành khối nhỏ vừa miệng còn tốt hơn. Bởi vì chính cậu cũng đã nhận được săn sóc như vậy, là lúc mới bắt đầu quan hệ được nửa năm. Nhưng bây giờ hắn lại vì người khác mà cắt nhỏ thức ăn.
Trên đường Đàm Yến Minh nhận được một cú điện thoại lảng tránh. Tống Chi Hòa đang chờ thu hồi ánh mắt, Diệp Gia chợt ngẩng đầu, hai người bốn mắt tương đối, Diệp Gia lông mày cốt thượng không biết làm bằng vật liệu gì đinh đem tia sáng tụ lại thành một cái quá mức sáng ngời điểm.
Giữa lúc đó Đàm Yến Minh nhận được một cú điện thoại nên tránh đi. Tống Chi Hoà chưa kịp thu hồi ánh mắt, Diệp Gia chợt ngẩng đầu lên, hai người bốn mắt nhìn nhau, trên lông mày Diệp Gia không biết là đính khuyên làm bằng làm vật liệu gì, nhưng ánh sáng đánh lên quá mức sáng ngời.
Diệp Gia đứng lên. Tống Chi Hoà rũ mắt xuống, có chút kinh hoảng, mà sau đó cũng liền rất nhanh bình tĩnh. Lại ngẩng đầu lên thì thấy Diệp Gia đang đứng bên cạnh bàn của bọn họ, đối với Tống Huân và Trần Bạch Uyển khách khí chào hỏi.
Tống Chi Hoà đột nhiên đứng lên, ghế tựa ma sát trên mặt đất tạo nên âm thanh rất chói tai.
“Cục cưng?” Trần Bạch Uyển có chút nghi hoặc mà nhìn cậu.
“Con đi nói chuyện với bạn một hai câu.” Cậu nắm chặt cánh tay Diệp Gia, là một kiểu lực đạo rất kiên quyết.
Diệp Gia không phản kháng, vẫn cứ híp mắt cười: “Bác trai bác gái, lần sau có cơ hội sẽ lại đến chào hỏi ạ.”
Bọn họ đi qua thang máy, đi ra bên ngoài, đến tầng hầm thì dừng lại.
“Cậu muốn làm gì?!” Tống Chi Hoà có chút không kìm được âm thanh của mình, cậu không nghĩ tới cái tên có thể nói là rất xa lạ này lại dám trước mặt ba mẹ làm cho cậu lúng túng.
“Lần gặp gỡ trước tôi còn chưa nói rõ ràng?” Diệp Gia thu lại nụ cười giả tạo kia, một mặt lạnh lùng, “Tôi muốn cậu từ bên người Đàm Yến Minh lăn đi, không đủ tiền thì tới tìm tôi. Cậu đối với anh ấy căn bản không thể giúp đỡ được bất kỳ điều gì, cậu cảm thấy mình là cái gì chứ?”
Diệp Gia vốn là có thể làm cho cậu biến mất hoàn toàn mà không phải phí một lời nào, nhưng y cũng không muốn để sự việc có thể xử lý dễ dàng lại trở nên thêm phiền phức, dù sao cũng không phải ở Hongkong, có một số việc y cũng không thể khống chế được.
“… Công ty anh ấy xảy ra vấn đề gì sao?” Diệp Gia nói nhiều như vậy, nhưng thật ra Tống Chi Hoà chỉ quan tâm đến cái này.
“Cậu không biết?” Diệp Gia giống như rất kinh ngạc, trên mặt xuất hiện một loại khinh bỉ mà trào phúng, “Anh ấy không nói cho cậu biết anh ấy đang làm gì?”
Tống Chi Hoà không hề trả lời, ánh mắt nhìn Diệp Gia cũng không lùi bước.
“Ha! Tôi còn tưởng cậu có gì đặc biệt lắm.” Diệp Gia nở nụ cười, “Ở bên cạnh anh ấy lâu như vậy, cũng chẳng gánh được cho anh ấy được một nửa mệt mỏi nào.”
“Anh ấy có khó khăn gì sao?” Tống Chi Hoà vẫn vậy vô cùng cố chấp với vấn đề này, không để ý đến trào phúng của Diệp Gia.
Mà Diệp Gia lại không hề trả lời.
“Với cậu không có liên quan gì. Cậu sẽ không phải là thích anh ấy chứ? Tốt nhất là không nên có ý nghĩ này, đòi tiền thì ngược lại tôi có thể cho cậu.”
“Tôi rời đi, cậu có thể thật sự giúp anh ấy à.”
“Đương nhiên.” Ánh mắt Diệp Gia nhìn Tống Chi Hoà như một con giun con dế, hờ hững, “Tôi sẽ giúp anh ấy có được cái anh ấy muốn.”
“Cái trên lông mày cậu, là thánh giá à?” Tống Chi Hoà lại nói, “Cậu cố ý lái xe đụng tôi, là phạm tội. Chúa Giêsu có biết cậu phạm tội hay không?”
Lông mày Diệp Gia nhướng lên, cảm thấy vô cùng buồn cười, giống như phải lập tức bật cười thật lớn.
“Nhưng mà tới lúc tôi và anh ấy kết thúc quan hệ, cậu cũng không cần cho tôi tiền.” Tống Chi Hoà nói, “Cậu cảm thấy là thời điểm nào thích hợp? Hiện tại có thể không, chờ anh ấy quay lại chỗ ngồi, tôi lập tức có thể nói với anh ấy.”
Diệp Gia giống như không ngờ đến tình huống này, y ngẩn người, rồi nói: “Cậu cho rằng tôi bảo cậu đưa ra lời kết thúc quan hệ sao? Cậu chia tay anh ấy, làm cho anh ấy vĩnh viễn nhớ tới cậu?”
Tống Chi Hoà không có nghĩ như vậy, cậu thậm chí còn không biết rõ ý của Diệp Gia nói là gì, nhưng cậu cũng sẽ thuận theo.
“Vậy cậu thấy như thế nào thì được?”
“… Tôi cảm thấy được?” Diệp Gia rất đắc ý, “Tôi cảm thấy tốt nhất là làm cho anh ấy nhìn thấy rõ ràng cậu thấp hèn nhiều thế nào.”
“Đã như thế, chỉ cần trước khi tôi tốt nghiệp rời khỏi anh ấy là được rồi đúng không.” Tống Chi Hoà nói ‘tốt nghiệp’ là từ ngữ thể hiện thế giới hiện thực, cùng với tất cả âm mưu gì đó của Diệp Gia đều cắt đứt, “Coi như hiện tại đã kết thúc, ở trong cùng một thành phố nói không gặp cũng không chắc hoàn toàn. Mà sau khi tốt nghiệp tôi sẽ xuất ngoại, sẽ không dây dưa dài dòng.”
Diệp Gia ngẩn người, không nói gì.
“Tôi sẽ để anh ấy thấy rõ tôi rất thấp hèn, dùng thời gian một năm còn lại.” Tống Chi Hoà dùng âm thanh trong suốt nói là những từ ngữ rất ô bẩn, nhưng mặt cậu không hề có cảm xúc, giống như căn bản không quan tâm, “Cậu cảm thấy nếu làm tình với người khác để cho anh ấy biết thì thế nào? Nhóm thì sao? Tôi sẽ làm cho anh ấy cảm thấy kinh tởm mới thôi.”
“Bất quá căn bản cũng không cần phiền phức như vậy, kỳ thực ở chỗ của anh ấy tôi chẳng là cái thá gì cả, tin là cậu cũng rõ ràng.’ Tống Chi Hoà nghiêng mặt qua một bên, nhìn điểm đen nhỏ nhỏ bên dưới chân, “Bây giờ nói kết thúc thực ra cũng không ảnh hưởng gì.”
Diệp Gia cau mày nhìn cậu, vẫn không có nói chuyện.
“Cậu nghĩ như thế nào? Muốn tôi làm sao rời đi?” Tống Chi Hoà đưa mắt liền đặt lên thánh giá trên lông mày Diệp Gia, “Tôi không có vấn đề gì, cậu nói tôi làm.”
Diệp Gia lúc này mới lên tiếng nói chuyện: “Tại sao lại làm như thế?”
“Không biết, không liên quan đến cậu.” Tống Chi Hoà cảm thấy chính mình có chút không chịu nổi nữa, nhưng cậu không muốn thất thố, “Chọn một cái đi, tôi sẽ nghe theo.”
“Dựa vào cái gì tôi phải tin cậu?”
“… Cậu có phải có bệnh hay không?” Tống Chi Hoà rất ít nói những câu như thế này, cậu nhíu mày, “Không phải cậu muốn như thế sao, tôi cũng không phải tới để lấy lòng tin của cậu.”
“Tôi sẽ xem cậu.” Diệp Gia suy nghĩ một chút, đầu óc hắn nghĩ nếu là để Tống Chi Hoà nhanh gọn chia tay với Đàm Yến Minh một cách bình thường, sẽ làm Đàm Yến Minh nhớ mãi không quên, y không lo lắng phải chờ đợi một ít thời gian, “Cậu tốt nhất trong vòng một năm này yên tĩnh đàng hoàng cút đi.”
Cậu không muốn xảy ra khả năng tình cờ gặp Đàm Yến Minh ở đây, vì vậy không nói tiếng nào vẫn để Tống Huân và Trần Bạch Uyển ở lại, tự mình đón xe trở về nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT