Phùng Việt vẫn chưa thoát khỏi bóng ma thất tình, cái tên La Chính Vận lại liên tục xuất hiện trên màn hình di động của cậu. Ông chú già cứ như vậy xông vào cuộc sống của Phùng Việt, khiến cậu có chút trở tay không kịp.
Tin nhắn của La Chính Vận rất hời hợt, ngẫu nhiên sẽ hỏi thăm một chút, nội dung chủ yếu là chào buổi sáng trưa chiều tối, em ăn cơm chưa, em đang làm gì đấy,… khiến cho cậu không có chút hứng thú nào.
Có điều mặc kệ Phùng Việt tỏ thái độ lạnh nhạt ra sao, đối phương vẫn luôn ôn hòa và kiên nhẫn, điều này mới khiến cho cậu cảm thấy phiền toái.
Nói là vướng víu cũng không hẳn, nhưng thật sự không thể thoát nổi.
Mãi cho đến một ngày, sau khi nhận được tin nhắn hỏi thăm sức khỏe của hắn ta, Phùng Việt nhịn không được trực tiếp gọi điện thoại sang, giận đùng đùng chất vấn: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
La Chính Vận nhận được cuộc gọi của Phùng Việt thì hơi giật mình, hắn đứng hình một lát, sau đó giọng nói mang theo ý cười trả lời: “Tôi đang họp ở gần trường em, cùng nhau ra ngoài ăn cơm đi.”
“Sao anh biết trường tôi?” Bị người khác dòm ngó riêng tư, Phùng Việt mơ hồ cảm thấy ông chú già này không hề giản dị gần gũi như cậu tưởng, hắn ta rất giống một tên biến thái.
Không ngờ La Chính Vận lại nói: “Chính em nói cho tôi biết mà, hôm uống rượu trên bar, em không nhớ sao?”
Phùng Việt sờ sờ cái mũi, cảm thấy hơi xấu hổ vì trách oan người có tội, nghĩ nghĩ một hồi, rốt cuộc hôm đó mình say rượu đã nói với hắn ta những gì?
“Ra cổng đi, tôi chờ em.” Người đàn ông này thoạt nhìn rất có sức hút nhưng lại phát ra một cảm giác áp bách khó hiểu, ví dụ như câu sai khiến vừa rồi của hắn khiến Phùng Việt hơi choáng váng trong đầu.
La Chính Vận tự lái xe tới, đứng bên đường chờ người, còn rất lịch sự giúp Phùng Việt mở cửa xe.
Người trẻ tuổi như Phùng Việt chưa bao giờ được hưởng thụ đãi ngộ này, nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh*, vốn dĩ cậu có ấn tượng khá tốt về La Chính Vận, hiện giờ hình tượng hắn ta trong lòng cậu lại ngầu thêm vài phần, quả nhiên đối xử nhã nhặn với người khác một chút sẽ chỉ có lợi mà không có hại.
*thụ sủng nhược kinh: được cưng mà sợ
La Chính Vận dẫn cậu tới một nhà hàng Trung Quốc truyền thống ở gần đó, thời điểm gọi món hắn hỏi Phùng Việt: “Tôi cũng là lần đầu tiên tới đây, em có kiêng món gì không?”
Phùng Việt lắc đầu, được người khác lo từ A đến Z kỳ thật khá ổn, tuy rằng hơi có cảm giác bị dắt mũi thế nhưng điều này không khiến cho cậu khó chịu, có lẽ đây là mị lực độc đáo của những người thành đạt trong xã hội đi.
Trong lúc chờ món ăn lên, không khí xung quanh hai người không hề nhàm chán, chủ yếu là vì La Chính Vận rất biết cách dẫn dắt đề tài để trò chuyện với Phùng Việt.
“Em học Khoa Âm nhạc phải không, nếu tôi nhớ không nhầm.”
Phùng Việt đang uống nước, động tác hơi khựng lại, ánh mắt đề phòng nhìn sang La Chính Vận.
Hắn rất đàng hoàng giải thích: “Lúc say em nói với tôi như vậy, quên rồi sao?”
“Tôi đã nói với anh những gì vậy?” Phùng Việt phục rồi, chính mình say rượu liền vứt hết cảnh giác như vậy sao.
La Chính Vận suy nghĩ một lát: “Nói khá nhiều, có cần tôi giúp em nhớ lại một chút không?”
Cậu đã quên sạch chuyện hôm ấy, có thể thấy lúc đó cậu say xỉn đến mức nào, cũng có thể lờ mờ đoán ra buổi tối ngày hôm đó cậu đã thác loạn khùng điên ra sao.
La Chính Vận không nhanh không chậm tự rót cho mình một chén trà: “Em không phải tò mò rằng, tôi biết được những chuyện gì về em sao?”
Câu nói vừa rồi như mũi tên bắn trúng gót chân A Sin của Phùng Việt, lòng hiếu kỳ của con người không có điểm dừng, cậu không phản bác nữa, ngầm thừa nhận lời của La Chính Vận.
La Chính Vận thấy cậu không cắt ngang mới tiếp tục nói: “Em còn nhớ lúc em lên sân khấu hát một bài không?”
Phùng Việt trợn tròn mắt, La Chính Vận lập tức giải thích: “Hát rất hay, không có gì phải xấu hổ.”
Nói vậy thà không giải thích còn hơn, đúng là vẽ rắn thêm chân, Phùng Việt nhấp một ngụm trà trong chén, rũ mắt nhìn nước trà sóng sánh: “Anh muốn thế nào thì nói thẳng đi, đừng quanh co lòng vòng nữa.”
La Chính Vận gật đầu: “Em bảo tôi theo đuổi em, hiện tại tôi đang làm đây không phải sao?”
“Khụ… khụ…” Phùng Việt suýt thì nhảy ra khỏi ghế, nước trà sặc lên tận mũi.
Cậu ho sặc sụa, La Chính Vận vội vàng đứng dậy, ngồi vào ghế bên cạnh thuận tay vuốt lưng: “Sao bất cẩn vậy?”
Phùng Việt né tránh bàn tay hắn ta, tự ôm cổ mình: “Tôi… tôi khi nào thì… bảo anh theo đuổi tôi?”
Hai người hiện tại ngồi sát cạnh nhau, La Chính Vận khoác một tay lên lưng ghế của Phùng Việt, một bàn tay hắn chống lên bàn, vô cùng bá đạo mà đem người quây trong lồng ngực.
“Hửm…” Thậm chí ngay cả trong thời điểm như vậy La Chính Vận cũng không hề tỏ ra rối loạn: “Em không chịu để tôi giúp em nhớ lại buổi tối ngày hôm đó mà.”
Phùng Việt đành phải thuận theo: “Vậy anh nói đi.”
Tối hôm đó Phùng Việt chọn một góc sáng sủa ngồi uống rượu một mình, La Chính Vận luôn chú ý tới cậu, sau đó thấy cậu say khướt lảo đảo trèo lên sân khấu, còn hát một bài tình ca bằng Tiếng Anh nghe rất lạ tai.
Giọng hát của Phùng Việt trong trẻo, tuy không quá xuất sắc nhưng cũng khiến cho lòng người tĩnh lại giữa không gian ầm ĩ của quán bar.
Bạch Phi ngồi một bên mở miệng nói: “Chưa trải qua tan vỡ thì không thể nào hát được như vậy, lão La, em thấy anh ngắm cậu ta cả buổi rồi, nếu không anh ra khuyên bảo cậu ta đi.”
La Chính Vận bất đắc dĩ lắc đầu, Phùng Việt thoạt nhìn còn rất trẻ, hai bọn họ… không quá phù hợp.
Vốn cho rằng đó chỉ là một đoạn nhạc đệm thoáng qua, nhưng sau khi Phùng Việt xuống sân khấu lập tức có người sáp tới, không ngừng táy máy tay chân với cậu, Phùng Việt giãy dụa không nổi khiến cho La Chính Vận không đành lòng. Cuối cùng hắn vẫn đứng lên mang Phùng Việt về bàn mình.
Phùng Việt mềm nhũn dựa vào lòng hắn, ngửa đầu nhìn từ dưới lên: “Anh…”
“La Chính Vận, cho tôi làm quen nhé.”
Bạch Phi cười lạnh một tiếng, trong lòng chửi thầm nam nhân quả nhiên đều là kẻ háo sắc, anh ta thức thời để lại không gian riêng tư cho hai bọn họ, nhảy sang bàn bên cạnh giao lưu.
“Cái gì cơ?” Quán bar rất ồn, Phùng Việt mơ màng không thể tập trung: “Anh vừa nói gì?”
La Chính Vận vừa lúc cúi đầu, Phùng Việt thuận thế vươn tay ôm cổ hắn, hai người cách nhau rất gần, hô hấp ẩm ướt mang theo mùi rượu phảng phất khiến người ta say mê.
“Tôi nói là…” La Chính Vận quay đầu nuốt khan, ghé sát vào tai Phùng Việt: “Tôi tên La Chính Vận, muốn làm quen với em.”
Phùng Việt buông tay ngồi thẳng dậy, cậu híp mắt đánh giá người lạ tên La Chính Vận này, một lúc lâu sau mới dùng ngón trỏ chọc chọc lên má mình, hỏi: “Anh muốn làm quen với tôi? Anh… anh có phải muốn chịch* tôi không?”
*raw: 泡 – hẹn pháo, chịch,…
“Chịch” là một từ rất thô tục, có chút trắng trợn, thế nhưng nếu dùng những từ hoa mỹ khác lại không thể diễn đạt thẳng thắn. Cho nên La Chính Vận không phản bác.
Ngược lại là Phùng Việt, cậu không tự chủ được mà vươn tay vuốt má La Chính Vận, bộ dạng rất ung dung: “Anh đẹp trai quá đi mất.”
Không đợi La Chính Vận mở miệng, cậu lại bắt đầu khóc nức nở: “Anh theo đuổi tôi đi… cưa tôi…”
Giọng nói của cậu nghẹn ngào, có điểm đáng thương, cậu như đang năn nỉ La Chính Vận.
La Chính Vận đỡ cậu ngồi hẳn hoi, hơi bất đắc dĩ nhưng vẫn ôn nhu hỏi lại: “Vì sao lại đòi tôi theo đuổi em?”
“Sao anh không theo đuổi em?” Phùng Việt thút thít vừa khóc vừa nói, nước mắt lưng tròng: “Vì sao không ai muốn theo đuổi em cả… đều là em chủ động trước, sau đó còn bị người ta… bị người ta… huhuhu… bị đá rồi… huhuhu!”
Sau đó Phùng Việt bị rượu hun đến mất não, liên tục kể lể than vãn, La Chính Vận bắt đầu hiểu được câu chuyện, Phùng Việt bị học trưởng cắm sừng, học trưởng là song tính hướng, gã ta nói rằng mình vẫn thích con gái hơn một chút.
Phùng Việt khoanh tay im lặng lắng nghe La Chính Vận kể lại chuyện đêm đó, say rượu nói loạn quả thực rất xấu hổ, loại chuyện như vậy mà cậu có thể kể hết cho người ngoài.
Trừ chuyện này ra, cậu còn vô liêm sỉ ép người ta theo đuổi mình, thực sự nhục muốn đội quần.
Cho nên hành động gần đây của La Chính Vận đều xuất phát từ câu nói say rượu của cậu hôm ấy sao? Thật nực cười.
“Tôi uống rượu… nói linh tinh mà thôi… anh không cần coi là thật đâu…” Quá mất mặt, Phùng Việt theo bản năng muốn chạy trốn, không muốn ở lại đây thêm một giây nào.
La Chính Vận có lẽ nhận ra ý đồ của cậu, hắn đè người ngồi xuống: “Nhưng tôi thì coi là thật.”
“Cái gì?” Phùng Việt suýt thì cắn vào lưỡi.
“Tôi nói, tôi đã coi là thật rồi!” La Chính Vận lặp lại một lần nữa: “Hơn nữa em cũng không hề cự tuyệt tôi đúng không?”
Phùng Việt kinh ngạc há hốc miệng, hắn ta tưởng người lớn là có thể bắt nạt trẻ con sao? Cậu không cự tuyệt lúc nào? Rõ ràng hắn ta chưa bao giờ hỏi ý kiến cậu?
“Em không block tôi, còn trả lời tin nhắn của tôi, chính là chấp nhận để tôi theo đuổi.” La Chính Vận dùng toàn bộ câu trần thuật, vô cùng quyết đoán, mười phần khẳng định.
Điều này hoàn toàn là thật, nhưng La Chính Vận không lưu tình mà phủ đầu như vậy khiến cho Phùng Việt lập tức phủ nhận.
“Tôi không phải như thế.”
La Chính Vận ngắt lời: “Em đừng vội phủ nhận, nói đi nói lại cũng là tôi theo đuổi em, em không cần phải kháng cự.”
Nói chuyện với người thành đạt đều phải chịu áp bức như vậy sao? Phùng Việt thẳng lưng muốn tỏ ra khí thế một chút: “Đúng thì sao? Thái độ theo đuổi người của anh là như thế này à?”
La Chính Vận cười cười, nói chuyện một lúc lại biến thành gây sự, hắn cố gắng kiềm chế bệnh nghề nghiệp: “Đâu có, tôi chỉ là không muốn ve vãn mập mờ, muốn nghiêm túc tìm hiểu em cho nên phải ra tay trực tiếp. Không thể cứ làm bạn trên mạng mãi được, nhất là khi đối xử với bạn nhỏ là em, tôi nên chủ động dẫn dắt một chút, không sai chứ?”
Đối phương cho dù có muôn vàn lý do, Phùng Việt vẫn không tin: “Tôi bảo anh theo đuổi anh liền theo đuổi, bản thân anh không có tí lập trường gì. Đúng là cái đồ kỳ quái.”
Cậu tự biết bản thân mình không có ngoại hình nổi bật đến mức người ta gặp một lần liền nhớ mãi không quên, những câu chuyện cổ tích như vậy sẽ không bao giờ xảy ra với cậu.
“Nói thế nào nhỉ?” Thái độ và vẻ mặt khi nói chuyện của La Chính Vận lúc nào cũng chân thành, rất có sức thuyết phục: “Lúc em hát trên sân khấu, bộ dáng thực mê người, làm cho tôi động tâm, hấp dẫn tôi, khiến cho tôi muốn hiểu hơn về em.”
Mấy lời thoại buồn nôn này vốn chỉ xuất hiện trên phim, qua miệng La Chính Vận lại khiến cho Phùng Việt cảm thấy xấu hổ thay cho hắn:
“Anh…” Phùng Việt đỏ mặt.
Bạn nhỏ thường thích nói thẳng nói thật, ông chú lại hay văn thơ hoa mỹ, hai người va vào nhau, đoạn tình cảm tiếp theo có lẽ sẽ vô cùng đặc sắc.
“Già rồi, không biết cách giấu đi nỗi lòng, khiến em chê cười rồi.” Dứt lời, La Chính Vận vươn tay vuốt ve cái đầu đang nóng đến sắp bốc hơi của bạn nhỏ ngồi cạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT