*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Để cảm ơn nhóm người Tống Tuân đã hỗ trợ chuyển đồ, lại nhân cơ hội này giới thiệu Kiều Úy Nhiên với bọn họ, Đàm Xung chủ trì mời cả phòng một bữa ăn, Tống Tuân còn mang theo Phương Lộ Lộ đi cùng.
Cổng sau trường đại học vĩnh viễn là lựa chọn hàng đầu của các sinh viên, trong số những người ở ký túc, Đàm Xung được coi là có điều kiện khá nhất, bởi vậy nhóm bạn cùng phòng hay vui mồm gọi anh là “Sếp Đàm”, nhất là những lúc được anh mời cơm như thế này.
Trên đường đến quán, Kiều Úy Nhiên có chút căng thẳng, cậu túm góc áo Đàm Xung thỏ thẻ: “Ra mắt bạn anh, em hơi lo.”
Đàm Xung nắm tay Kiều Úy Nhiên kéo người lên trước để cậu đi song song bên cạnh: “Em lo lắng gì vậy? Bọn họ chỉ là hơi lắm mồm thôi, em đừng để ý.”
Người trong ký túc đều biết Đàm Xung đang yêu đương với một nam sinh, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy người thật, bọn họ đứng khép nép chọt nhau như mấy bạn nhỏ cấp một bị giáo viên gọi lên trả lời câu hỏi, nhăn mặt không biết nói gì.
Đàm Xung không nhiều lời, anh hô một câu: “Ngồi thôi, đứng đấy làm gì?”
Sau khi tất cả lục tục ngồi vào bàn, anh giới thiệu: “Kiều Úy Nhiên, người yêu của tôi.”
“Biết biết biết.” Đám bạn cùng phòng nhiệt tình ồ lên, xôn xao một hồi bọn họ lại im bặt khó xử, mãi cho đến khi có người lên tiếng: “Tiểu Kiều được đấy!”
Tiểu Kiều? Đàm Xung nhíu mày, gọi thân thiết như vậy để làm gì?
Kiều Úy Nhiên càng ngượng ngùng hơn, nếu không phải xung quanh đông người cậu đã nhào vào lòng Đàm Xung trốn tránh rồi.
Từng người lần lượt giới thiệu tên, Phương Lộ Lộ hơi nhỏ giọng hỏi: “Hai người thành đôi từ bao giờ vậy?”
Đàm Xung rất thản nhiên trả lời: “Sau buổi picnic lần trước.”
Khá lắm, khó trách việc ghép đôi Đàm Xung với Khương Phù lại không có kết quả, hóa ra Đàm Xung và Kiều Úy Nhiên đã sớm ở bên nhau.
Phương Lộ Lộ cũng coi như người thân quen với phòng ký túc Đàm Xung cho nên nói chuyện có chút tùy tiện: “Không ngờ đấy, Tiểu Đàm nhà chúng ta trông bình bình thế này vậy mà lại được nam sinh khác chú ý đến, hơn nữa còn…”
Hơn nữa còn là Kiều Úy Nhiên diện mạo tuấn tú như thế này, trai xinh gái đẹp thường có mắt nhìn người bình dị gần gũi như vậy sao.
Không phải Phương Lộ Lộ cố ý hạ thấp Đàm Xung, một là anh thực sự không có ngoại hình xuất chúng, hai là Kiều Úy Nhiên đứng cạnh Đàm Xung quả thực có chút khập khiễng, nhìn thế nào cũng có cảm giác không xứng đôi cho lắm.
Kiều Úy Nhiên đương nhiên không thích nghe người khác bàn tán về Đàm Xung như vậy, luận về nhan sắc của Đàm Xung, Kiều Úy Nhiên chính là fan hâm mộ số một, bởi vậy cậu lập tức phản bác: “Đàm Xung rất đẹp trai, bởi vì thấy anh ấy soái nên tôi mới theo đuổi đấy.”
Mọi người nghe xong thì trợn tròn mắt, Đàm Xung quả thực có khí chất đặc biệt của riêng anh, nhưng tuyệt đối không thể đẹp trai bằng Kiều Úy Nhiên được.
Vả lại, Kiều Úy Nhiên là người chủ động theo đuổi sao, quá ảo diệu rồi!
“Cậu theo đuổi hắn ta hả? Vì sao???”
Kiều Úy Nhiên hơi đỏ mặt: “Chỉ là cảm thấy anh ấy đặc biệt… rất tốt… thật đấy…” Người khác sao có thể hiểu được? Có một số người chính là như vậy, bên ngoài thâm tàng bất lộ, bên trong là báu vật cực phẩm.
Ăn uống no nê, Kiều Úy Nhiên còn có chút thẹn thùng, mỗi lần nghe thấy người khác nói Đàm Xung không tốt, cậu như bị trúng độc, lập tức phản bác, thật giống như đang show ân ái trước mặt bọn họ.
…
Cuộc sống ở chung vượt xa mong đợi của Kiều Úy Nhiên, Đàm Xung chiều chuộng cậu mọi việc từ lớn đến bé, Kiều Úy Nhiên càng ngày càng u mê anh người yêu này.
Ngay cả ước mơ trở thành một streamer của cậu cũng đã thành sự thật, lúc trước ở ký túc xá quả thật không có điều kiện để livestream, hiện giờ ở riêng cậu muốn làm gì cũng được.
Trước kia Kiều Úy Nhiên đã có cơ hội tiếp xúc với nghề này, cũng tương tự với việc làm mẫu ảnh, hiện giờ cậu chỉ cần ở nhà phát trực tiếp, tư vấn thời trang, mỹ phẩm,… Đàm Xung vĩnh viễn chỉ góp giọng chứ chưa bao giờ lộ mặt trong các video của cậu.
Kiều Úy Nhiên đang chia sẻ về cách phối màu khi đánh phấn mắt, Đàm Xung trùng hợp mở cửa bước vào nhà, anh lên tiếng: “Cục cưng, em ăn cơm chưa? Anh mua thịt xào em thích này.”
Mỗi lần có tiếng Đàm Xung vọng tới, bình luận sẽ nổ như đạn.
“Chồng Tiểu Kiều về rồi!”
“Vũ Trung ca ca đến quăng thức ăn chó rồi!”
“Tiểu Kiều chưa ăn cơm đâu!”
Kiều Úy Nhiên vừa đọc comment, vừa phải tập trung vào việc đánh phấn mắt, lại quay đầu nhìn Đàm Xung, quá nhiều việc khiến cho tay cậu hơi run lên, không cẩn thận khiến cho bột phấn rơi vào mắt.
“Ai da…” Kiều Úy Nhiên nhắm tịt mắt lại, không quan tâm đến phòng livestream nữa, sờ soạng đứng lên đi về phía Đàm Xung.
Đàm Xung lập tức bỏ hết đồ đạc trên tay xuống, dịu dàng đỡ lấy cậu: “Làm sao rồi?”
“Phấn bay vào mắt.”
Người xem livestream hiện giờ chỉ nhìn thấy một chiếc ghế sofa trống trơn, thỉnh thoảng có tiếng nói của Kiều Úy Nhiên và Đàm Xung vang lên từ xa.
Kiều Úy Nhiên nũng nịu nói: “Xót, anh nhẹ chút đi…”
Đàm Xung bình tĩnh nói: “Em đừng cử động.”
“Ai nha, anh cọ em rát quá…”
Bình luận bay đầy màn hình, không nhìn thấy hình ảnh khiến cho ai nấy đều sốt ruột.
“Di động tôi lag rồi sao? Sao không thấy ai cả?”
“Phải nạp thêm tiền mới được xem hình sao?”
“Hội viên thường chỉ có thể nghe tiếng sao?”
“Trong đầu tôi tự động phát hình ảnh rồi!”
Sự cố rất nhanh đã được xử lý, Kiều Úy Nhiên hai mắt hồng hồng vội vàng quay lại tạm biệt người xem sau đó tắt livestream, lại chạy đi tháo phụ kiện, tẩy trang sạch sẽ…
Sau khi xong xuôi, một bên mắt của Kiều Úy Nhiên vẫn có cảm giác khô rát, Đàm Xung tìm thuốc nhỏ mắt giúp cậu làm ẩm.
Kiều Úy Nhiên nằm khểnh như đại gia trên sofa, bĩu môi trách Đàm Xung: “Tại anh đấy…”
Không nên nói đạo lý với người yêu, đây là nguyên tắc mà Đàm Xung thuộc lòng từ khi hai bọn họ còn chưa xác định quan hệ: “Còn đau không?”
“Không đau…” Kiều Úy Nhiên vẫn chớp mắt để thuốc nước thấm đều: “Anh nói đi, anh định bồi thường em như thế nào?”
Mắt của Kiều Úy Nhiên đã bình phục hẳn, thế nhưng không có nghĩa là cậu không cần dỗ dành.
“Nghe theo em hết.”
“Thật không?” Ánh mắt Kiều Úy Nhiên hiện lên một tia giảo hoạt: “Anh chờ một lát.”
Cậu chạy vào phòng ngủ lục lọi khắp nơi, cuối cùng mang ra một bộ đồng phục JK*, đây là quà tặng kèm của một shop quần áo, bị nhầm size to nhưng Kiều Úy Nhiên lười đi đổi nên vẫn luôn nhét dưới đáy tủ. Lúc này vừa vặn có công dụng rồi.
*đồng phục nữ sinh cao trung Nhật Bản, viết tắt của cụm từ jyoshikoukouseiCậu mang áo và chân váy đưa cho Đàm Xung: “Em muốn nhìn anh mặc váy!”
Đàm Xung nghẹn lời, câu hứa hẹn vừa rồi như bát nước đã hắt đi, trước mặt Kiều Úy Nhiên anh chưa bao giờ nói mà không giữ lời.
Kiều Úy Nhiên sợ anh không đồng ý, thúc giục thêm: “Anh vừa nói làm gì cũng được mà!”
Đúng tình hợp lý, Đàm Xung hết lý do để chối bỏ, anh rối rắm nhìn Kiều Úy Nhiên: “Thật sự phải mặc sao?”
“Ừm!” Kiều Úy Nhiên kiên định gật đầu, ánh mắt vẫn hơi hồng hồng, thoạt nhìn có chút đáng thương.
Đàm Xung vò đầu bứt tai, sau đó đứng trước mặt Kiều Úy Nhiên bắt đầu thay đồ. Quần áo size lớn của Kiều Úy Nhiên, đối với Đàm Xung mà nói vẫn quá miễn cưỡng.
Áo sơ mi ngắn cũn, vạt áo còn không che được tới rốn, vừa lúc lộ ra các múi cơ bụng rắn chắc. Hàng cúc áo như sắp đứt tung, khóa váy không kéo lên nổi, chỉ lưng chừng đến phần háng.
Bộ đồ căng chật cộng thêm biểu tình nhăn nhó của Đàm Xung khiến cho Kiều Úy Nhiên lăn lộn cười bò: “Nhìn anh ngố quá!!!”
Kiều Úy Nhiên vẫn chưa buông tha cho Đàm Xung, cậu vẫy người ngồi xuống, lại lôi ra một đôi tất trắng cao đến gối, tự tay đi vào cho anh.
“Đẹp rồi!” Cậu vỗ tay hài lòng: “Anh đứng lên, nhanh đi!”
Đàm Xung bất đắc dĩ chiều theo ý cậu, vạt váy tốc lên, gió thổi mát rượi phía dưới.
“Em phải chụp lại.” Nói xong Kiều Úy Nhiên giơ di động lên, còn cứng rắn ra lệnh: “Không được lộn xộn!”
Cái này đã vượt xa level chụp ảnh dìm hàng, nếu những bức ảnh này bị lộ ra ngoài, Đàm Xung chỉ có cách giết người diệt khẩu để bảo vệ thanh danh cho mình.
Kiều Úy Nhiên chụp hình xong, nhào lên ôm cổ Đàm Xung: “Anh xong đời rồi, nếu anh không ngoan ngoãn nghe lời em, em sẽ tung đống ảnh này lên mạng!”
Chưa đợi Đàm Xung đáp lời, Kiều Úy Nhiên tỏ ra vẻ thông minh: “Người khác nhìn thấy bộ dạng thảm họa này sẽ không ai thèm yêu anh nữa, đời này anh chỉ có thể ở bên em mà thôi!”
Đàm Xung bật cười, xoa đầu Kiều Úy Nhiên: “Đã nguôi giận chưa?”
Kiều Úy Nhiên còn đang dương dương tự đắc, cậu lắc đầu nguầy nguậy lôi kéo Đàm Xung đứng bên cạnh: “Em chụp ảnh với anh.”
Từ khi hai người bên nhau, Đàm Xung trở thành công cụ tạo dáng để chụp hình của Kiều Úy Nhiên.
Cậu vòng tay ôm cổ Đàm Xung, quay mặt về phía camera cười, “tách tách” ra vài bức hình.
Cậu mặc đồ nam, Đàm Xung mặc đồ nữ, tiện nghi đều được cậu chiếm hết!