Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Bắt đầu phải kể đến buổi tối trước hôm họp mặt hai ngày, hôm đó nhóm nghiên cứu kết thúc nhiệm vụ sớm, có cả một buổi tối rảnh rỗi nên Lâm Lạc liền rủ cô cùng đi mua sắm, nói là mua quần áo mặc đi tham gia buổi họp mặt. 

Hứa Giai Ninh rất hiểu tâm lý muốn thể hiện, muốn ăn mặc xinh đẹp lộng lẫy xuất hiện trước mặt các bạn học này nên mặc dù chạy cả ngày rất mệt nhưng cô vẫn đi cùng cô ấy. Tuy nhiên, điều khiến Hứa Giai Ninh khó hiểu là Lâm Lạc không chỉ mua cho mình mà còn muốn xem giúp cô, thấy bộ nào phù hợp liền gọi cô qua để thử.

Hứa Giai Ninh cảm thấy phiền phức, từ chối nói: “Tớ cũng không đi họp lớp, không cần phải mua đâu. Quần áo mang theo đủ mặc rồi.”

“Ai nói cậu không đi?” Lâm Lạc hỏi ngược lại: “Tớ đã thông báo với lớp trưởng là sẽ đưa một bạn học đến rồi.” 

Tay Hứa Giai Ninh đang treo quần áo liền dừng lại ở đó: “… Vị bạn học đó là tớ?”

Lâm Lạc cười híp mắt: “Còn có thể là ai nữa?”

Hứa Giai Ninh: “… Lâm Mao Mao, lần sau lúc cậu quyết định thay tớ, có thể hỏi ý kiến ​​của tớ một chút được không?”

“Ôi được được được, tớ sai rồi mà.” Lâm Lạc chủ động nhận lỗi, nhìn cô với đôi mắt sáng ngời: “Vậy cậu có đi không?”

“Không đi đâu, lúng túng xấu hổ lắm.”

“Sao phải xấu hổ chứ, tớ cũng có quen hết đâu, coi như kết thêm vài người bạn. Hơn nữa cậu hai mươi ba tuổi rồi, không cần tìm bạn trai sao?”

Hứa Giai Ninh: “…” Đột nhiên nghĩ đến Quý Minh Viễn, mặt cô đỏ lên. 

Lâm Lạc đều thấy trong mắt, thừa thắng xông lên: “Đi với tớ nha.”

*

Hai ngày sau Hứa Giai Ninh vẫn yếu ớt chống lại. Cuối cùng thực sự không thể chịu nổi sự dày vò của Lâm Lạc nữa, cô mới đồng ý đi.

Kì thực lời nói của Lâm Lạc cũng đã khiến cô tỉnh táo lại, làm cho cô nảy ra một ý tưởng nhỏ, cô muốn thử tiếp xúc với những nam sinh khác xem thế nào. Nếu như, cô nói là nếu như, câu trả lời cuối cùng của Quý Minh Viễn vẫn là không đáp ứng cô, vậy thì cô đương nhiên cũng không thể quấn lấy anh nữa. Đến lúc đó, cô sẽ cứ cô đơn như vậy đến già, hay là tìm một người phù hợp rồi kết hôn đây?

Hứa Giai Ninh thiên về vế trước hơn, nhưng có bà ngoại Lâm Tòng Phương ở đây, có lẽ cô không thể không chọn cái sau. Hứa Giai Ninh chưa từng tưởng tượng qua về cuộc hôn nhân của mình, nhưng đúng như Lâm Lạc nói, năm nay cô đã hai mươi ba tuổi rồi, vài năm nữa thôi là sẽ phải đối mặt với vấn đề này. Thay vì bị động, chi bằng sớm làm chuẩn bị. Đương nhiên cô vẫn không có kế hoạch yêu đương trong những năm gần đây như cũ, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc cô đi tìm hiểu một chút về loài sinh vật đàn ông này. 

*

Buổi họp mặt đã được định vào buổi tối cuối tuần, vừa hay toàn bộ công việc điều tra nghiên cứu cũng kết thúc vào hôm đó, Lâm Lạc đã sớm xin Kha Cảnh nghỉ, kéo Hứa Giai Ninh về phòng chuẩn bị.

Đến lượt mình, Hứa Giai Ninh lại cảm thấy tâm lý muốn thể hiện bản thân trước mặt người khác này thật phiền phức. Tắm rửa, sấy tóc, thay quần áo và trang điểm, cả quá trình mất gần một tiếng rưỡi. Thời của phụ nữ chính là lãng phí một cách không thể giải thích được như vậy. 

Sau khi xong xuôi, Lâm Lạc nhìn vào gương gần mười phút, cảm khái: “Thật là xinh đẹp.”

Đây không chỉ là tự khen mình, mà nhiều hơn là đánh giá Hứa Giai Ninh. Lâm Lạc chưa từng biết sau khi trang điểm cô sẽ xinh đẹp như vậy.

Hứa Giai Ninh vẫn đang cố gắng thích ứng với phần thân trên của chiếc váy mà cô mặc, chất liệu lụa tơ tằm, nền màu đen được phủ đầy những bông hoa sáng màu. Phải nói là cô khá thích hình dáng của chiếc váy này, nhưng phong cách quá cởi mở quyến rũ rồi. Phần ngực không chỉ thiết kế xếp ly bó sát mà còn có cổ rộng, phút chốc ngực liền bị lộ ra. Hứa Giai Ninh chỉ nhìn vào gương một cái liền cảm thấy không được, phải thay. 

“Không được!” Lâm Lạc nắm chặt lấy cái tay đang định “làm việc xấu” của cô, ánh mắt nhìn cô như hận không thể rèn sắt thành thép: “Cậu cũng quá bảo thủ rồi, bây giờ là mùa hè, người mặc áo hai dây ra đường còn có, cậu thế này có gì đâu!” Nói xong cô ấy lại kéo cô đến trước gương: “Cậu tự nhìn đi, mới đẹp làm sao!”

Hứa Giai Ninh vừa nhìn liền bị một mảnh trắng trước ngực đâm vào mắt, mặt lập tức ửng đỏ.

Lâm Lạc cũng chú ý tới, cô ấy thở dài thườn thượt: “Tớ còn chưa phát hiện, hóa ra cậu trắng hơn tớ một tone. Tiểu Giai Ninh, cậu cũng quá xinh đẹp rồi nha.”

Vừa nói cô ấy vừa vuốt sợi tóc bên tai cô. 

“Đi đi.” Hứa Giai Ninh cười xấu hổ đẩy Lâm Lạc ra một chút, lại nhìn mình trong gương. Vài phút sau, cô nói: “Thực sự phải khoa trương như vậy sao? Cảm giác không phải tớ nữa rồi.”

“Này mà gọi là khoa trương á, rất bình thường đấy có được không? Tại cậu không xỏ lỗ tai chứ, vốn dĩ tớ còn chuẩn bị một đôi hoa tai cho cậu đeo nữa này!”

Lâm Lạc vừa nói, vừa lắc lắc chiếc hoa tai kim cương trong tay mình, tia sáng chói mắt khiến cho Hứa Giai Ninh vội vàng xin tha: “Cậu mau buông tha cho tớ đi.”

Lâm Lạc hiếm khi thấy dáng vẻ mất tự nhiên này của cô, cô ấy cười hì hì vài tiếng, cầm một chiếc túi xách nhỏ nhét vào tay cô, nói: “Xuất phát!”

*

Bởi vì nơi hai người cần đến hơi xa nên Lâm Lạc đã gọi xe trước. Nhưng lúc này lại vào đúng giờ cao điểm tan làm buổi tối, xe bị tắc trên đường, phải đợi một lúc nữa mới tới. Lâm Lạc không nhịn được nhìn điện thoại liên tục, vẻ mặt có chút sốt ruột. Hứa Giai Ninh an ủi cô ấy: “Đừng vội, vẫn còn sớm mà, có thể đợi một lát.”

Lâm Lạc không nói gì, chỉ cúi đầu gửi tin nhắn cho mọi người, Hứa Giai Ninh không còn cách nào khác, chỉ có thể chán nản nhìn xung quanh. Kết quả cô lại vô tình nhìn thấy một người quen.

*

Quý Mnh Viễn đang nghe điện thoại.

Người ở đầu dây bên kia là Thành Tiểu Kha, anh ta bay từ Yên Thành đến Vũ Thành chơi, biết Quý Minh Viễn cũng ở đây nên bảo anh đến sân bay đón mình. 

Quý Minh Viễn cảm thấy cạn lời, trực tiếp lười để ý đến anh ta. Đầu bên kia cũng biết mình không thể đạt được mục đích, đành lùi một bước, hẹn gặp anh ở bên ngoài. Quý Minh Viễn rất không hiểu tại sao Thành Tiểu Kha lại cứ muốn gặp anh ở đây, nhưng đối phương đã rất nhún nhường rồi nên anh cũng không từ chối nữa. Vì không có xe nên anh đã gọi xe trên ứng dụng trước, đợi xe gần đến rồi mới rời khỏi phòng.

Hiện tại vừa đúng lúc giờ ăn tối, trong đại sảnh khách sạn mọi người ra vào tấp nập.

Quý Minh Viễn nhìn thẳng qua đám đông, xuyên qua cánh cửa xoay, anh nhìn thấy một bóng dáng thon gầy mảnh mai.

Lúc đầu anh không nhận ra đó là Hứa Giai Ninh. Hay nói đúng hơn là anh không chắc đó có phải là Hứa Giai Ninh không, cho đến khi nhìn thấy Lâm Lạc ở bên cạnh. Có thể ở bên cạnh Lâm Lạc, cũng chỉ có cô thôi. 

Cô gái hiếm khi mặc váy dài, đeo một chiếc túi xách nhỏ. Mái tóc dài ngang vai được búi nhẹ lên để lộ phần gáy trắng ngần. Quý Minh Viễn nhìn thấy không khỏi nhớ đến một màn trên tàu từ Yên Thành đến Tần Thành. Cảm giác mềm mại mịn màng khi vô tình chạm vào da cô dường như vẫn còn lưu lại trên đầu ngón tay anh.

Bước chân của Quý Minh Viễn hơi ngừng lại, sau đó mới tiếp tục đi về phía trước, mà vào lúc này, bóng người đó quay lại.

Nếu như nói cái nhìn thoáng qua trước đó chỉ có thể khơi dậy một vài ký ức khó quên đối với anh, vậy thì cảnh tượng trước mắt này lại khiến cho trái tim của Quý Minh Viễn bỗng chốc lỡ nhịp. Trên gương mặt trắng nõn sạch sẽ thường ngày của cô gái trang điểm một lớp nhẹ, những đường nét vốn đã thanh tú càng trở nên rõ ràng hơn, khi đứng từ xa, cô có một vẻ đẹp mờ ảo và thanh lệ. Nhưng cũng không hề đơn giản mộc mạc, đôi môi tô son như một nét vẽ lập tức làm thay đổi thần thái học sinh ban đầu của cô, khiến cho cả người cô đều trở nên tươi tắn rạng ngời. Nếu như đôi mắt lạnh lùng hơn một chút thì sẽ càng có thêm vài phần giống người đẹp cao lãnh. 

Ánh mắt của Quý Mình Viễn dừng trên khuôn mặt cô một hồi lâu, nhất thời không thể phân biệt được là khuôn mặt này hay là một mảnh trắng nõn trên ngực kia càng thu hút hơn. Mà đợi đến khi anh từ trạng thái ngẩn ngơ này hồi thần lại, Quý Minh Viễn đột nhiên nhận ra một vấn đề quan trọng: Cô mặc như vậy là muốn đi đâu?



Phản ứng đầu tiên của Hứa Giai Ninh khi nhìn thấy Quý Minh Viễn là muốn trốn đi.

Nhưng còn chưa kịp đợi cô cử động, Quý Minh Viễn đã bước nhanh qua cửa và đi đến trước mặt cô. Hứa Giai Ninh không còn cách nào khác, chỉ có thể bất chấp khó khăn chào hỏi anh: “Thầy Quý.”

Quý Minh Viễn lại liếc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, nhìn đến mức khiến cô có chút mất tự nhiên, sau đó anh mới hỏi: “Các em đây là muốn đi đâu vậy?”

Lâm Lạc vẫn đang vùi đầu trò chuyện ở đó, Hứa Giai Ninh không trông chờ gì được vào cô ấy, chỉ có thể tự mình trả lời: “Đi tham gia buổi họp mặt bạn học cùng Lâm Lạc ạ.”

Quý Minh Viễn trầm mặc một hồi.

Bản thân anh đã tham gia vô số buổi họp mặt bạn học, đại khái cũng hiểu tính chất của những bữa tiệc này. Mặc dù đại đa số đều nói là ôn lại tình cảm bạn bè, nhớ lại chuyện cũ, nhưng chẳng phải có câu “Họp mặt bạn học, họp mặt bạn học, chia tách một đôi là có một cặp” sao? Mấu chốt là, hồi đại học Hứa Giai Ninh cũng không học cùng trường với Lâm Lạc, đi tham gia loại buổi gặp mặt này là có ý nghĩa gì? 

Chắc chắn là Lâm Lạc đã quấn lấy đòi cô đi. Nhưng cô cũng phải tự mình đồng ý mới được.

Tâm trạng nhất thời khó nói nên lời, phải mất vài giây sau, Quý Minh Viễn mới thốt lên được: “Ở đâu? Các em đi gì đến đó?”

“Ở một nhà hàng tên là Meili trên trung tâm thành phố, Lâm Lạc đã gọi xe rồi ạ.”

Hứa Giai Ninh vừa nói xong liền nghe thấy Lâm Lạc gọi to: “Giai Ninh, xe tới rồi.”

Một chiếc BYD màu trắng dừng lại dưới bậc thềm, Lâm Lạc ra hiệu với tài xế rồi qua gọi Hứa Giai Ninh. Cũng vào lúc này, cô ấy mới nhìn thấy Quý Minh Viễn.

“Thầy Quý, thầy cũng muốn đi ra ngoài ạ! Thầy gọi xe chưa, có muốn đi cùng bọn em không?”

“Không cần đâu.” Quý Minh Viễn nhìn chằm chằm Hứa Giai Ninh vài giây, sau đó rời ánh mắt đi: “Xe của tôi đến rồi, các em cũng mau đi đi.” Nói xong anh gật đầu với Lâm Lạc rồi rời đi trước.

Lâm Lạc sau đó mới nhớ ra nói tạm biệt với Quý Minh Viễn, rồi kéo Hứa Giai Ninh đi.

Hứa Giai Ninh không nhúc nhích, cô đứng ngây ngốc nhìn bóng lưng của Quý Minh Viễn phía xa xa. Sao cô lại cảm thấy anh có chút do dự muốn nói lại thôi nhỉ?

*

Quý Minh Viễn lên xe, rất nhanh liền đến quán bar đã hẹn với Thành Tiểu Kha. Lúc anh bước vào, Thành Tiểu Kha đang ngồi đó uống rượu, thấy anh liền giơ tay: “Lão Quý, ở đây.”

Quý Minh Viễn không nhanh không chậm từ chối lời mời của hai, ba người phục vụ, thong thả đi đến chỗ Thành Tiểu Kha đang ngồi.

“Sao đột nhiên lại đến Vũ Thành?”

“Nghe nói thầy Quý đang ở đây điều tra nghiên cứu việc đại sự dân sinh nên đặc biệt chạy đến đây thăm hỏi một chút, thế nào, không hoan nghênh à?” Thành Tiểu Kha gọi người phục vụ cho Quý Minh Viễn, trêu chọc nói.

Quý Minh Viễn lật xem thực đơn rượu, không có hứng thú uống rượu nên tùy tiện gọi một ly. Sau khi trả lại cho người phục vụ, anh nhìn thẳng vào Thành Tiểu Kha: “Nói tiếng người.”

Thành Tiểu Kha: “…”

Thành Tiểu Kha gãi gãi đầu, ngượng ngùng một hồi, nói: “Tôi có tin tức về Lâm Chiêm.”

Quý Minh Viễn vốn đang kiểm tra hộp thư, nghe thấy lời này liền ngẩng đầu lên: “Anh ta ở đâu?” Giây tiếp theo anh đã hiểu ra: “Ở Vũ Thành?

“Ừ, có người nói đã thành lập một ban nhạc, vẫn luôn biểu diễn trong một nhà hàng. Nghe nói đã đi hát hơn nửa năm rồi.”

Quý Minh Viễn suy nghĩ về ý tứ trong lời nói của anh ta một chút, hỏi: “Vậy anh nghĩ thế nào?”

“Tôi á?” Thành Tiểu Kha chỉ vào chính mình, cười ngốc nghếch: “Tôi có thể làm gì chứ? Tôi, tôi cũng chỉ là một bên tình nguyện một bên không, tôi còn có thể làm gì đây… Người ta có nhớ đến tôi không lại là một chuyện. 

Giọng nói càng ngày càng nhỏ, hiển nhiên còn mang theo chút oán hận.

Quý Minh Viễn liền hiểu ra, nói: “Nếu đã thế, vậy cậu trở về Yên Thành đi, không cần thiết phải tới đây đâu.”

“Đừng nha.” Thành Tiểu Kha nôn nóng: “Tôi cũng đã tới rồi, thôi thì đi xem một chút đi. Chỉ là, chỉ là…”

“Chỉ là sao?” Quý Minh Viễn nheo mắt, trong lòng biết rõ anh ta sẽ nói gì tiếp theo.

Quả nhiên, Thành Tiểu Kha cười nịnh nọt, nào còn phong thái khoe khoang khoác lác của Thành thiếu gia năm xưa nữa. 

“Thầy Quý, anh đi cùng tôi đi một chuyến đi.”

Quý Minh Viễn: “…”

Quý Minh Viễn nhấp một ngụm rượu, nói: “Tiểu Kha, tự cậu muốn chết mà còn muốn kéo thêm một chiếc đệm lưng?” Thành Tiểu Kha không nói gì nữa, vẻ mặt xám xịt.

Quý Minh Viễn biết anh ta hơn phân nửa là giả vờ thảm thương khốn khổ, nhưng anh cũng biết anh ta thực sự khó xử. Nghĩ đến dáng vẻ hồn bay phách lạc của anh ta khi người đó vừa rời đi, Quý Minh Viễn không chịu được, thở dài trong lòng, nói: “Nhà hàng đó ở đâu?”

“Cách đây không xa, tên là Nhà hàng Meili!”

Meili…

Không hiểu sao lại thấy cái tên này quen tai. Đến lúc Quý Minh Viễn nhớ ra, anh hơi nhướng mày.

Tác giả có điều muốn nói:

Tác giả: Thầy Quý, hoạt động tâm lý của thầy hơi nhiều nha…

Thầy Quý (vẻ mặt khó chịu): … Cô có thể im lặng được rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play