Dịch: Hoa Linh Linh

Quý Minh Viễn rất hưởng thụ ánh mắt này, sau khi nhìn nhau vài giây, anh ngồi xổm xuống, vuốt ve lông tiểu Đậu Ngọt. Đợi đến khi nó nheo mắt thoải mái, anh liền nói với con chó: “Đi, đi tìm mẹ.”

Đậu Ngọt: “… Gâu?”

Hứa Giai Ninh: “…”

Hứa Giai Ninh có chút không dám tin nhìn anh: “Mẹ?”

“Chứ sao?” Quý Minh Viễn nhìn thẳng vào cô, trong đôi mắt sâu thẳm mang theo ý cười: “Anh là cha nó.”

Hứa Giai Ninh lại cạn lời thêm vài giây, ngầm chấp nhận thân phận này, cô nhẹ ho khan một tiếng, xoa xoa đầu con chó, nói: “Đậu Đậu, chúng ta đi thôi.”

*

Đồng chí tiểu Đậu Ngọt cuối cùng vẫn uốn éo cái mông để mặc Hứa Giai Ninh dắt vào thang máy.

“Đậu Ngọt vẫn luôn được nuôi ở Lâm Thành sao?” Ở trong thang máy, tự động bỏ qua cách xưng hô khiến mình kinh hãi đi, Hứa Giai Ninh cười nhìn con chó, hỏi Quý Minh Viễn.

“Ừ.” Quý Minh Viễn đút hai tay vào túi, thân là chủ nhân của con chó, nhưng từ lúc đưa dây xích cho Hứa Giai Ninh, anh đã buông xuôi phó mặc rồi. 

“Vậy ai chăm sóc nó? Đưa đến cửa hàng thú cưng gửi nuôi sao?” Nghĩ đến việc Quý Minh Viễn mang nó về từ bên ngoài, cô cảm thấy phỏng đoán này rất có khả năng.

“Không.” Quý Minh Viễn liếc nhìn con gái của mình một cái, nói: “Gửi bên chỗ Uông Lão.”

Sau khi Quý Minh Viễn đưa Đậu Ngọt đến mừng sinh nhật Uông Lão lần trước, Uông Lão liền rất thích con cún con này. Vừa hay anh mới đưa Đậu Ngọt từ chỗ thầy Ung về, còn đang do dự không biết có nên đem nó về Yên Thành hay không. Biết được Uông Lão thích nó, anh liền gửi nuôi nó ở chỗ ông ấy trước. Hứa Giai Ninh có chút bất ngờ, cười nói: “Sao anh không đem về Yên Thành, trong nhà anh không thể nuôi sao?”

“Đây là cả một câu chuyện dài.”

Quý Minh Viễn thở dài.

Con chó này ban đầu vốn được Trần tổng ôm về nhà, sau khi nuôi một thời gian thì phát hiện bị dị ứng với lông chó nên không thể không gửi đi. Đúng lúc anh vừa về nước, Trần Phương Mẫn liền giao nó cho anh, lệnh cho anh phải chăm sóc nó thật tốt, còn tuyên bố sẽ kiểm tra định kỳ. Quý Minh Viễn khi đó có chút cạn lời, nhưng anh vẫn nhận nhiệm vụ này, từ đó bắt đầu cuộc sống một người một chó ở chung với nhau, từ Yên Thành đến Lâm Thành.

Thì ra là vậy. Hứa Giai Ninh cúi xuống ôm tiểu Đậu Ngọt lên, nói: “Nói thế thì gửi đến chỗ Uông Lão cũng rất tốt, có người đặc biệt chăm sóc nó.”

“Để lại con cho Uông Lão vẫn sẽ phải đón về.” Quý Minh Viễn nói, anh cố ý liếc nhìn Hứa Giai Ninh một cái: “Đến lúc đó chỗ anh cũng sẽ có người chăm sóc nó.” 

“Mẹ của Đậu Ngọt hay gì đó chẳng hạn…”

Hứa Giai Ninh: “…”

Hứa Giai Ninh cảm thấy, nếu cô còn lui thêm nữa, người này sẽ ngày càng quá đáng.

Trầm ngâm vài giây, vào đúng khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, cô nói: “Thầy Quý, mặc dù là chó, nhưng cũng không thể thiếu sự giáo dục của người cha nha.” Đừng chỉ trông chờ vào cô!

Quý Minh Viễn: “…”

Quý Minh Viễn im lặng vài giây, phì một tiếng, cúi thấp đầu cười.

*

Sau khi vào nhà Quý Minh Viễn, Hứa Giai Ninh chỉ kịp thay giày, liền bị Đậu Ngọt quấn lấy đòi chơi bóng với nó. 

Một người một chó cứ như vậy chơi đùa trong phòng khách rộng rãi, không lâu sau, Đậu Ngọt tựa như đã cho phép cô giữ chức mẹ dự bị, nhanh chóng làm thân với cô. 

Nhìn Đậu Ngọt vui vẻ híp mắt thè lưỡi thở hổn hển, Hứa Giai Ninh bỗng cảm thấy Quý Minh Viễn là một người rất thần kỳ. Bởi vì anh dường như luôn có thể tìm ra phương thức ở chung với cô phù hợp nhất. 

Mặc dù đi ra ngoài hẹn hò sẽ càng có hình thức lễ nghi hơn, nhưng với cô mà nói thì sẽ có chút gánh nặng về mặt tư tưởng, không quá dễ dàng buông lỏng. Ngược lại hiện tại như vậy, càng khiến cô cảm thấy tự do tự tại. 

“Đậu Ngọt…”

Hứa Giai Ninh gọi con chó một tiếng, tiểu Đậu Ngọt liền cắn quả bóng, bước cái chân nhỏ ngắn chạy về phía cô, trực tiếp nhào vào lòng cô.

Quý Minh Viễn vắt xong nước trái cây ra đến phòng khách liền thấy một người một chó chơi vô cùng vui vẻ. Thấy Hứa Giai Ninh bị Đậu Ngọt giày vò đến mặt đầy mồ hôi, anh lấy một miếng thịt gà khô và một cây thịt bò từ trong ngăn kéo chuyên dụng của Đậu Ngọt ra, đưa đến bên miệng nó. Đậu Ngọt rất nhanh liền bị chuyển dời sự chú ý, cắp đồ ăn vặt lên ghế sofa, ngồi trong góc riêng của mình bắt đầu thưởng thức mỹ vị. Quý Minh Viễn nhân cơ hội đưa nước trái cây cho Hứa Giai Ninh. 

Là dâu tây yakult(1), còn thêm sữa chua. Hứa Giai Ninh thử một ngụm, cảm thấy rất ngon. 

(1)Yakult: Sữa uống lên men.

“Thầy Quý, sau khi đến Lâm Thành anh vẫn luôn ở đây sao?” Vừa rồi trong lúc chơi đùa với Đậu Ngọt, Hứa Giai Ninh đã quan sát một vòng căn hộ này, phát hiện bên trong có rất nhiều dấu vết sinh hoạt hàng ngày, hơn nữa tất cả đều thuộc về Quý Minh Viễn. Rất rõ ràng, đây không phải là nơi anh thỉnh thoảng ghé qua và ở lại.

Quả nhiên, Quý Minh Viễn “ừ” một tiếng. 

“Căn hộ này là của anh trai anh, để trống không ai ở nên bị anh trưng dụng.”

Hứa Giai Ninh nhướng mày: “Anh còn có anh trai sao?”

“Lớn hơn anh bốn tuổi, hiện đang làm ở cục thông tin của bộ ngoại giao.” Quý Minh Viễn vừa nói, vừa chớp chớp mắt: “Tương lai không xa, có lẽ có khả năng sẽ gặp anh ấy trong cuộc họp báo.”

Biết anh còn có một người anh trai đã đủ bất ngờ rồi, không ngờ nghề nghiệp còn doạ người như vậy. Hứa Giai Ninh trầm mặc vài giây: “… Là cuộc họp báo mà em đang nghĩ đó sao?”

Quý Minh Viễn: “Em cứ nghĩ đi.”

Quả nhiên. Với tư cách là người theo đuổi giáo sư Quý lâu năm, Hứa Giai Ninh vẫn biết một chút tin tức về gia đình anh, chỉ có điều vì không phải là đặc biệt đi nghe ngóng, cho nên khó tránh khỏi có một số sai sót. Bây giờ nghe đương sự đích thân xác nhận, Hứa Giai Ninh cảm thấy có chút kích động. Phải biết, trước khi thi đại học, môn Hứa Giai Ninh học tốt nhất tiếng Anh. Bởi vì lúc đó cô có một lý tưởng, đó là trở thành một nhà ngoại giao. Sau đó lúc biết được nhà ngoại giao không chỉ phải có kỹ năng ngoại ngữ xuất sắc, mà càng phải có kỹ năng giao tiếp vượt trội, Hứa Giai Ninh liền biết mình hết cơ hội rồi. Bởi vì trong việc xử lý các mối quan hệ, cô chính là người yếu kém trời sinh. 

Thấy hai mắt Hứa Giai Ninh sáng lên, trong lòng Quý Minh Viễn… Có chút xíu không vui. Thân là giáo viên hướng dẫn trước đây và bạn trai hiện tại của bạn học tiểu Hứa, anh hình như còn chưa từng có qua kiểu đãi ngộ này. 

“Hứa Giai Ninh.” Anh gọi tên cô một tiếng: “Anh từng nói qua với em rồi nhỉ, không được gọi anh là thầy nữa.”

Hứa Giai Ninh có chút mờ mịt, tựa như không hiểu lắm tại sao anh lại đột nhiên chọn lôi chuyện này ra để nổi giận. 

“Mỗi khi em gọi anh như vậy, anh đều có một loại cảm giác không thể nhập vai.”

Phải nói duyên phận thầy trò của anh và cô cũng không sâu, chỉ ngắn ngủi hai tháng mà thôi. Bây giờ anh cũng không làm công việc như giáo viên nữa, sao cô vẫn không sửa được miệng vậy?

“Hứa Giai Ninh không nghĩ tới anh lại để ý cách xưng hô này như thế, cô nghĩ nghĩ, nói: “Em gọi anh như vậy không chỉ là vì anh từng hướng dẫn em.”

“Thế là vì cái gì?” Quý Minh Viễn nhìn thẳng vào mắt cô. 

“Là vì anh ở vị trí thầy giáo đó khiến em sùng bái quá lâu rồi. Cho nên, không sửa nổi. 

Quý Minh Viễn: “…”

Anh đã biết rồi, không nên đấu với Hứa Giai Ninh. Người này không có quy tắc trình tự gì cả, chỉ cần đột nhiên ném ra một câu thôi là đã khiến anh gục ngã ở phía trước. 

“Hứa Giai Ninh.”

Quý Minh Viễn lại gọi cô một tiếng, đang cân nhắc xem nên nói gì. Hứa Giai Ninh ở bên cạnh thấy mặt anh nghiêm túc, liền vội vàng như dỗ dành mà gọi anh hai tiếng: “Quý Minh Viễn, Quý Minh Viễn.”

Quý Minh Viễn bị biểu cảm nịnh nọt giống hệt Đậu Ngọt này của cô chọc cho vui vẻ, anh cười cười, xoa đầu cô. 

“Có phải anh quá gấp gáp rồi không?” Anh nói: “Cứ cảm thấy kiểu hẹn hò này của chúng ta không đúng lắm.”

Hứa Giai Ninh dường như hiểu được vướng mắc trong lòng anh, sau khi suy nghĩ, cô hỏi ngược lại anh: “Em cũng không biết hẹn hò là như thế nào, chỉ là thầy Quý, vấn đề này nhất định phải có đáp án chính xác sao? Có khi nào là một câu hỏi trắc nghiệm nhiều đáp án? Hoặc là… Căn bản không có cách giải?”

Quý Minh Viễn vô cùng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này, trong lúc ấy ánh mắt anh vô tình quét qua khuôn mặt của Hứa Giai Ninh, thấy dáng vẻ mơ màng đơn thuần của cô, anh đột nhiên có cảm giác như bị mắc bẫy. 

“Hứa Giai Ninh, em cố ý?” Anh giả vờ xị mặt xuống, trừng mắt với cô. Dùng cách đặt câu hỏi để dẫn dắt anh đi theo hướng mà cô muốn. Nhìn thì như mê muội không biết gì, thực ra sớm đã có đáp án. 

Hứa Giai Ninh lớn tiếng kêu oan: “Em thật sự không biết mà, còn chưa từng hẹn hò nữa.” Cô chỉ là thấy anh thực sự khó hiểu nên đề xuất ra một khả năng mà thôi. Sao lại thành cố ý rồi?

Quý Minh Viễn nhìn bộ dạng thực sự uất ức của cô, liền cảm thấy có lẽ mình thật sự đã nghĩ oan cho cô rồi, anh không khỏi suy nghĩ theo lối tư duy của cô: Có lẽ, đây chính là cách họ hẹn hò? Còn khá mới lạ nữa.

“Mặc dù không thể lập tức nghiệm chứng giả thuyết của em có chính xác hay không, nhưng có một điểm anh rất chắc chắn, một thứ nhất định phải có khi hẹn hò.”

Hứa Giai Ninh lộ ra ánh mắt tò mò: “Là cái gì?”

Hỏi xong, cô liền thấy Quý Minh Viễn cúi đầu tiến sát lại. 

*

Sau một hồi ôm hôn, Quý Minh Viễn bỗng có cảm giác như đã sáng tỏ thông suốt, đó chính là những vướng mắc lúc trước đều là anh tự mua dây buộc mình. Giữa nam nữ, không có gì là một nụ hôn không thể giải quyết được. Nếu có, thì hôn hai cái. Đây là những lời trước đây Thành Tiểu Kha từng nói, đương nhiên bởi vì bản gốc quá mất mặt, cho nên anh đã sửa lại một chút. 

Nghĩ đến đây, Quý Minh Viễn không khỏi nhìn Hứa Giai Ninh thêm một cái. Cô gái vô cùng ỷ lại nép trong vòng tay anh đang im lặng thở dốc. Nhìn cô thế này, Quý Minh Viễn nghĩ: Phải đến lúc nào, bọn họ mới có thể đi tới bước như bản gốc của Thành Tiểu Kha kia đây? 

Có lẽ cần rất lâu. Cũng có lẽ là không cần quá lâu. Suy cho cùng thì Hứa Giai Ninh là một cô gái có sở trường mang đến “sự ngạc nhiên vui mừng” cho người khác. 

*

Buổi chiều hôm nay, hai người ở nhà Quý Minh Viễn đến gần bảy giờ mới ra ngoài ăn cơm. 

Trên đường đi, Quý Minh Viễn mới nói tin tức phải đi Yên Thành công tác cho Hứa Giai Ninh biết. Mặc dù Trung Quản Viện bên kia đồng ý cho anh ở lại Lâm Thành, nhưng chuyện công việc không phải lần nào cũng có thể làm ở Lâm Thành. Vì chút thời gian hiếm hoi có thể ở bên nhau này, anh cũng chỉ đành vất vả chạy về thôi. 

Hứa Giai Ninh sau khi nghe xong trong lòng có chút không nỡ, lại có chút áy náy. Không nỡ là vì anh mới đến Lâm Thành chưa được mấy hôm đã phải rời đi. Áy náy là vì chính cô khiến anh phải vất vả bôn ba như vậy. 

“Thầy Quý, hay là anh về Yên Thành đi. Em sắp được nghỉ hè rồi, có thể đến thăm anh.”

“Em cho rằng anh về Yên Thành sẽ được nhàn rỗi à?” Quý Minh Viễn cười cô quá trẻ tuổi: “Chuyện dự án chính là như vậy, trời nam đất bắc chạy khắp nơi. So với việc không dễ dàng gì mới được nghỉ ngơi hai ngày còn phải ngồi tàu cao tốc máy bay đến hẹn hò, chi bằng tạm thời ở đây, như thế cũng tiện gặp mặt. Những thứ khác thì đợi sau khi em tốt nghiệp chúng ta lại tính.”

Hứa Giai Ninh không ngờ anh lại nghĩ xa như vậy, trong lòng có chút vui vẻ. 

“Được nha, đến lúc đó em đi cùng anh.”

Cô cười nói, Quý Minh Viễn nhân lúc đèn đỏ, đưa tay lên xoa đầu cô. 

“Đúng rồi, cứ quên hỏi, Ông Na bên đó thế nào rồi?” Qua một lúc, Quý Minh Viễn nhớ ra vấn đề bị mình bỏ quên này, vội vàng lên tiếng hỏi. Hứa Giai Ninh chần chừ một hồi mới đáp: “Sau khi trở về vẫn chưa gặp, cô ấy vẫn ở Mỹ họp, còn chưa về nước.”

Quý Minh Viễn hơi cau mày lại, quan sát vẻ mặt hơi ngưng trọng của Hứa Giai Ninh một chút, anh nói: “Đối với cô ấy cũng vậy, lễ phép đúng mực là được. Những thứ khác, không cần miễn cưỡng bản thân.”

“Em biết rồi.” Hứa Giai Ninh gắng gượng nở nụ cười, do dự giây lát, cô vẫn nói những lời Lâm Lạc kể lúc trước cho Quý Minh Viễn nghe. 

Quý Minh Viễn không ngờ Ông Na lại lén lút đánh giá Hứa Giai Ninh như vậy, trong phút chốc đầu mày nhíu chặt lại: “Cô ấy nói em như thế?” Anh ngừng một chút: “Anh gọi điện cho Uông Lão…”

Thấy anh thật sự có ý định lập tức dừng xe lại gọi điện thoại, Hứa Giai Ninh vội vàng ngăn anh, nói: “Không sao đâu, dù sao cũng như anh nói, lễ phép đúng mực là được. Những thứ khác, nếu thật sự có gì quá đáng, em cũng sẽ không để bản thân uất ức. Đến lúc đó lại tìm Uông Lão cũng không muộn.”

Quý Minh Viễn lúc đầu không chút động lòng, sau đó dưới sự thuyết phục của Hứa Giai Ninh, thái độ của anh đã mềm mỏng xuống: “Nếu cô ấy thực sự làm ra chuyện gì khiến em không thể chấp nhận được, nhớ nhất định phải nói với anh. Anh sẽ trao đổi với Uông Lão, để ông ấy chấm dứt quan hệ ủy thác bồi dưỡng của em và Ông Na. Trong học viện còn có những giáo viên hướng dẫn khác không tệ, cho dù Uông Lão không thể trực tiếp hướng dẫn thì Kha Cảnh, Tiểu Đường bọn họ cũng là những sự lựa chọn rất tốt.” Chỉ là, việc thay đổi giáo viên hướng dẫn thường xuyên như vậy đối với Hứa Giai Ninh mà nói thì không được coi là một chuyện tốt, đây là điều mà anh vẫn luôn không đề cập đến.

“Em biết rồi.” Hứa Giai Ninh nhấn mạnh lần nữa: “Anh không cần phải lo lắng đâu, em vẫn có thể kiên trì được.”

Hứa Giai Ninh liên tục bảo đảm, cuối cùng cũng khiến Quý Minh Viễn tạm thời yên tâm. Anh bỏ điện thoại xuống, tiếp tục lái xe. 

*

Tối hôm nay, bởi vì chuyện của Ông Na, Quý Minh Viễn phải mất chút thời gian mới có thể điều chỉnh lại tâm trạng. Nhưng khi bữa ăn sắp kết thúc, Hứa Giai Ninh lại nhận được tin nhắn wechat của Ông Na, nói cô ấy về rồi, bảo Hứa Giai Ninh mười phút sau đến phòng làm việc. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play