Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Hứa Giai Ninh cứ nghĩ Quý Minh Viễn là người trong nhóm nghiên cứu của Yên Đại, dù sao thì lúc đầu khi “dụ” cô anh chỉ nhắc đến Yên Đại, không ngờ anh lại là thành viên của nhóm điều phối. Hiện tại thì cô đã coi đó là điều hiển nhiên rồi. Nghĩ lại cũng đúng, dù sao anh đã là người của Trung Quản Viện, cho dù tham gia đề tài này thì cũng không cần phải chen chúc ở Yên Đại.

Ở bên này, lãnh đạo bộ nhận thấy sự nghi ngờ của một vài người liền giải thích: “Giáo sư Quý đã có thâm niên trong lĩnh vực quản lý học, không chỉ là giáo viên có kinh nghiệm dày dặn của Học viện Quản lý Yên Đại và Tây Đại mà hiện tại còn là nghiên cứu viên cao cấp được Trung Quản Viện đặc biệt mời về. Lần này chúng tôi thông qua phó chủ nhiệm Trương của Trung Quản Viện để mời anh ấy xuống núi, cũng hy vọng dưới sự dẫn dắt của anh ấy sẽ có thêm nhiều lực lượng thanh niên tham gia vào dự án của chúng ta. Tiếp theo, xin mời giáo sư Quý phát biểu vài lời.”

Quý Minh Viễn vừa nghe lãnh đạo bộ giới thiệu về mình liền cảm thấy đau đầu. Giờ lại để anh phát biểu nữa, càng có cảm giác quan liêu hơn. Nhưng nhiều người có mặt như vậy, anh cũng không thể làm mất thể diện của lãnh đạo, đành phải đứng dậy. 

“Không ngờ bộ trưởng Khương lại cho tôi mặt mũi lớn như vậy, thực sự là thụ sủng nhược kinh.”

Người đàn ông thể hiện sự nội liễm chỉ có ở giới trí thức một cách vừa đủ, quả nhiên nghe anh nói xong, ngay cả Bộ trưởng Khương cũng mỉm cười, hai tay khoanh trước ngực, nhìn anh với vẻ mặt xem náo nhiệt. 

“Thâm niên, kinh nghiệm dày dặn, xuống núi. Những từ ngữ này đều dùng hơi quá rồi, tôi quả thực gánh không nổi. Rất nhiều giáo viên ngồi đây đều đóng góp cho lĩnh vực quản lý học nhiều hơn tôi, ở trước mặt họ, tôi vĩnh viễn đều là hậu bối. Bao gồm cả lần này, tôi cũng là mang theo tâm thái học hỏi mà đến, sẽ quan sát và lắng nghe nhiều hơn. Nếu có chỗ không hiểu, vẫn mong các thầy cô vui lòng chỉ giáo.”

Quý Minh Viễn nói xong hơi cúi đầu, sau đó ngồi xuống. Mọi người đều chân thành vỗ tay cho anh, Hứa Giai Ninh nhìn người đàn ông cách xa mình, nghĩ: Anh có chỗ nào giống thụ sủng nhược kinh đâu, rõ ràng là sủng nhục bất kinh(1) thì đúng hơn.

(1)Sủng nhục bất kinh/宠辱不惊: Ý chỉ không quan tâm hơn thua, thái độ hờ hững. 

*

Cuộc họp kéo dài cả buổi sáng mới kết thúc. Sau khi tan họp, Hứa Giai Ninh đưa đồ cho Lâm Lạc rồi đi nhà vệ sinh.

Đợi cô xong xuôi mọi thứ đi ra liền thấy cách đó không xa có một bóng người quen thuộc đang nhìn ngó xung quanh, Hứa Giai Ninh cận nhẹ hơi nheo mắt lại, lúc thấy rõ người đó, cô có chút vui mừng kinh ngạc: “Cô Trương.”

Người đến chính là cô Trương, giáo viên đại học của Hứa Giai Ninh, người từng giới thiệu cô với Uông Lão, sau lại gửi cho cô hai nghìn tệ phí bản thảo, Trương Vy. Trương Vy cũng đã nhìn thấy cô, giơ tay vẫy vẫy rồi bước nhanh tới.

“Giai Ninh!”

“Cô Trương.” Một nụ cười phấn khích hiện lên trên khuôn mặt trước nay luôn bình tĩnh của cô gái: “Sao cô lại ở đây ạ?”

“Một giáo viên đến dự cuộc họp lần này trước đây có gặp qua em, biết em là học trò của cô nên đã gửi một tin nhắn wechat cho cô. Vừa hay cô cũng đang rảnh, lâu lắm rồi không gặp em nên liền qua xem một chút.” Trương Vy vừa nói vừa nghiêm mặt, giả bộ tức giận nói: “Sao vậy, mới rời Yên Đại một năm mà lúc trở lại đã không nhớ cô Trương của em rồi sao?”

Hứa Giai Ninh có chút áy náy. Bởi vì lần này Yên Đại cử người từ Học viện Quản lý Công cộng chứ không phải Học viện Quản lý đến, cô không quen biết nhiều nên không đi lên chào hỏi. Không ngờ sẽ có giáo viên nhớ cô.

“Em muốn thăm cô, nhưng lần này thời gian quả thật gấp, nơi ở cũng xa cho nên mới không nói cho cô biết.”

Hứa Giai Ninh như một học sinh mắc lỗi giải thích, Trương Vy vừa nghe liền bật cười. 

“Được rồi, cô nói đùa thôi. Bây giờ họp xong rồi đúng không? Chúng ta tìm một chỗ ngồi chút nhé? Cô đến gặp em, nhân tiện còn có chuyện muốn nói với em nữa.”

“Vâng ạ, cô ở đây chờ em một lát nhé, em qua nói với giáo viên phụ trách của chúng em một tiếng đã.”

*

Hứa Giai Ninh vội vàng trở về phòng họp nói lại tình huống với Kha Cảnh, sau khi được sự đồng ý của cô ấy, cô quay lại tìm Trương Vy. Hiện tại vừa đúng lúc đến giờ tan làm, người ra vào cũng nhiều hơn. Hứa Giai Ninh vượt qua đám người vừa đi vừa trò chuyện, không dễ dàng gì mới nhìn thấy Trương Vy lại phát hiện trước mặt cô ấy còn có một người nữa. Chính là Quý Minh Viễn “thụ sủng nhược kinh”. Bước chân hơi ngừng lại, sau đó cô mới tiến về phía trước. 

“Cô Trương.”

Hứa Giai Ninh gọi cô ấy một tiếng, Trương Vy ngoái đầu lại, nhìn thấy cô liền cười: “Đến rồi à, xin nghỉ được chưa?” Thấy Hứa Giai Ninh gật đầu, cô ấy giới thiệu với Quý Minh Viễn: “Đây là một sinh viên đang học nghiên cứu sinh tại Tây Đại của tôi, trước đây tốt nghiệp từ Yên Đại của chúng ta.” Nói xong như nhớ ra gì đó, mặt mày cô ấy sáng lên: “Ôi, thầy Quý, trước đây anh cũng từng ở Tây Đại nhỉ, chắc đã gặp qua Giai Ninh rồi đi!”

Quý Minh Viễn đi ra cùng Bộ trưởng Khương nhìn thấy Trương Vy mới quen không lâu ở đây liền qua nói chuyện với cô ấy vài câu. Biết cô ấy đang đợi người, không ngờ người đó chính lại là Hứa Giai Ninh. Nhìn thấy vẻ mặt cô gái có chút cứng ngắc lại, anh nói: “Gặp qua. Trước đây còn từng giúp Uông Lão hướng dẫn cô ấy hai tháng.”

Trương Vy có chút kinh ngạc: “Thật sao, không nghĩ tới hai người lại có duyên như vậy.”

Câu nói của Trương Vy khiến cả hai đều cười. Điều khác biệt là Quý Minh Viễn cười ôn hòa, trong khi Hứa Giai Ninh cười một cách mất tự nhiên.

“Người đã tới rồi, cô nói chuyện với cô ấy đi. Tôi bên kia còn có việc, đi trước đây.”

“Được, hẹn gặp lại ở trường.”

Quý Minh Viễn gật đầu, lại hơi ra hiệu cho Hứa Giai Ninh rồi mới rời đi. Trương Vy nhìn theo anh, một lúc sau mới quay đầu lại: “Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện đi?”

Hứa Giai Ninh cũng lập tức thu ánh mắt lại, mỉm cười nói vâng.

*

Như Trương Vy đã nói, lần này cô ấy đến tìm Hứa Giai Ninh ngoài việc muốn gặp cô ra, quả thật có việc muốn nhờ cô giúp đỡ. Hơn nữa việc này cũng có liên quan đến đề tài của họ.

Từ mấy năm trước Trương Vy đã bắt đầu tham gia vào lĩnh vực quản lý công cộng, có thể nói là đã làm rất nhiều đề tài liên quan. Có một lần lên Tây Bắc nghiên cứu, cô ấy gặp một đôi vợ chồng. Đôi vợ chồng này không phải là “neo đơn” theo nghĩa bình thường, đứa con của họ không phải chết mà là bị bắt cóc bán đi. Khi đó bọn họ gặp nhau trên chuyến tàu lúc đôi vợ chồng này ra ngoài tìm con.

“Cô đã nói chuyện với bọn họ rất lâu, lúc xuống xe vì một cuộc điện thoại nên quên không lưu thông tin liên lạc của họ. Chỉ biết bọn họ ở Vũ Thành cách Lâm Thành không xa. Lần này các em làm về người già neo đơn không thể thiếu việc qua lại với bên dân chính đi, nếu em tiện thì giúp cô hỏi xem có thể tìm được cặp vợ chồng ấy không nhé. Các em có lẽ sẽ đi Vũ Thành nhỉ?”

Vũ Thành có lẽ sẽ đi, nhưng không có thông tin liên quan thì để tìm một người thế nào đây?

“Cô Trương, cô có tên của họ không?”

“Có, đến lúc đó cô sẽ gửi mail cho em, trong đó sẽ nói cho em biết tên và thông tin liên quan đến ngoại hình của họ.”

“Được ạ.” Hứa Giai Ninh gật đầu: “Em sẽ hỏi giúp cô, nhưng đã qua mấy năm rồi, em hi vọng cô cũng chuẩn bị sẵn tâm lý.”

“Cô biết rồi.” Trương Vy cười khổ: “Sự việc này vẫn luôn để lại vướng mắc trong lòng cô, vừa hay cô cũng đang chuẩn bị xin một đề tài về người già neo đơn, nếu như có khả năng tìm được thì cũng có thể coi như một trường hợp điển hình để viết vào báo cáo.”

Hoá ra là vậy. Hứa Giai Ninh lập tức gật đầu nói: “Vâng, vậy em sẽ cố gắng hết sức giúp cô.”

Dáng vẻ trịnh trọng của cô gái đã chọc cười Trương Vy. Cô ấy quan sát cô một hồi, đột nhiên nói: “Giai Ninh, trở nên xinh đẹp hơn rồi nha, có phải đang yêu rồi không?”

Hứa Giai Ninh không ngờ cô ấy lại thay đổi chủ đề đột ngột như vậy, cô giật mình, mặt chợt ửng hồng: “Không có đâu cô Trương.”

“Có thể yêu đương rồi, sắp 23 rồi, qua tuổi yêu sớm rồi nha!” Hứa Giai Ninh mỉm cười, trong sự thẹn thùng xấu hổ mang theo chút phiền muộn. Cô muốn yêu đương mà, nhưng không phải một mình cô muốn là được. Lại nghĩ đến người đàn ông kia, Hứa Giai Ninh cúi đầu không nói gì.

*

Bởi vì thời gian có hạn, Hứa Giai Ninh không trò chuyện được nhiều với Trương Vy đã phải vội vàng trở về khách sạn. 

Cuộc họp buổi chiều diễn ra như thường lệ, sau khi kết thúc, tất cả nhiệm vụ của chuyến đi Yên Thành này đều đã hoàn thành. Kế hoạch nghiên cứu chính thức được khởi động, bước tiếp theo là tách ra làm việc.

Vốn dĩ theo chương trình làm việc ban đầu là sau cuộc họp, mỗi nhóm nghiên cứu đều có thể nghỉ ngơi chỉnh đốn lại trong một thời gian ngắn. Nhưng mà làm gì được khi bộ bỏ tiền ra lại muốn làm ngay, cho nên lịch trình điều tra nghiên cứu không thể không thay đổi lên sớm hơn. May là nhóm người Tây Đại đã chuẩn bị đầy đủ trước khi đến, cũng không từ chối quá nhiều, trực tiếp đi đến một thành phố được lên kế hoạch điều tra nghiên cứu là Tần Thành, nơi cách Lâm Thành rất gần. Vì đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ nên cảm xúc của mọi người khá bình tĩnh. Chỉ có duy nhất Lâm Lạc sau khi nghe tin này đã khóc lóc một hồi. Cô ấy khóc thật, vừa khóc vừa gọi video cho bạn trai Hàn Dương, kết quả người ở đầu dây bên kia không nghe máy, thế là cô ấy tức giận khóc càng dữ dội hơn.

Hứa Giai Ninh không biết nên an ủi thế nào vì vậy dứt khoát không an ủi nữa. Ngồi ở một bên vừa đọc tài liệu vừa đưa giấy cho cô ấy, đưa đến lúc Lâm Lạc cuối cùng không còn sức lực nữa, ôm gối kêu lên, tố cáo người phụ nữ không có tim: “Tớ đều đã khóc thành thế này rồi cũng không thấy cậu an ủi tớ!”

Hứa Giai Ninh đầu cũng không thèm ngẩng lên, ngón tay chậm rãi di chuột cảm ứng: “Tớ lại không phải là bạn trai cậu, an ủi có ích à?”

“Mặc dù cậu không phải bạn trai của tớ nhưng cũng là bạn tốt mà, chưa thử thì làm sao biết được?”

“Được.” Hứa Giai Ninh nhướng mi, nhìn cô ấy, nói: “Công chúa nhỏ, nước mắt của cậu quý giá biết bao, rơi một giọt là trân châu của thế gian này sẽ bớt đi một viên, đừng khóc nữa, được không?”

Lâm Lạc bị một tràng dài này của cô làm cho sốc, sau khi định thần lại, cô ấy cướp lấy máy tính cô, phát hiện cô đang tìm kiếm “Làm thế nào để khuyên con gái không buồn nữa” trên Baidu.

“Cái gì đây, giả bộ lạnh lùng như vậy, hoá ra cậu vẫn muốn an ủi tớ đó thôi?” Lâm Lạc bĩu môi, rất đắc ý nhìn cô. 

Hứa Giai Ninh thực sự bất lực: “Cậu nghĩ tớ muốn à, nghe cậu khóc mà đau hết cả đầu rồi.” Lấy lại máy tính, cô nhìn cô ấy: “Tâm tình tốt hơn chưa? Còn khóc nữa không?”

Lâm Lạc dụi dụi mắt lắc đầu.

Khóc thì không khóc nữa, nhưng Lâm Lạc vẫn không hiểu tại sao Hàn Dương lại không nghe điện thoại của mình. Cho dù bất tiện thì cũng có thể gửi tin nhắn sau khi cúp máy mà.

Hứa Giai Ninh thấy suy nghĩ của cô ấy rất khó hiểu, không liên lạc được là chuyện thường mà, có lẽ anh ta quên mang theo điện thoại thôi. 

“Không đâu, Hàn Dương xem điện thoại còn quan trọng hơn mạng sống, không thể có khả năng một tiếng không đụng đến điện thoại được.” Khi nói những lời này Lâm Lạc bình tĩnh hiếm thấy, tựa hồ đã đoán được gì đó. Nhìn thấy cô ấy như vậy, Hứa Giai Ninh nhẫn nhịn, một lần nữa nuốt lại lời muốn nói.

Thực ra sau khi thêm wechat của Hàn Dương, anh ta đã tìm cô nói chuyện hai lần. Lần đầu tiên mượn danh nghĩa của Lâm Lạc nên Hứa Giai Ninh còn đủ kiên nhẫn để trò chuyện với anh ta một lúc, nói một hồi liền dần ra khỏi chủ đề chính, cô cũng lấy cớ có việc không nói nữa. Lần thứ hai cô dứt khoát không trả lời. Không phải cô chưa từng nghĩ đến chuyện kéo vào danh sách đen, nhưng vì nể mặt mũi của Lâm Lạc, cô vẫn cố nhịn xuống. Cô không có thiện cảm với Hàn Dương ngay từ lần đầu gặp mặt, sau vài lần tiếp xúc cô càng chắc chắn rằng anh ta không phải người đáng để Lâm Lạc toàn tâm toàn ý dựa vào như vậy. Có lòng muốn khuyên cô ấy, nhưng vừa nghĩ đến tính khí của Lâm Lạc và tình bạn còn có chút mong manh giữa hai người, cô đành đem lời nuốt lại.

Vẫn là đợi thêm chút nữa đi. 

*

Cuối cùng Hàn Dương không hề gọi lại, Lâm Lạc vẻ mặt ủ rũ chán nản cùng Hứa Giai Ninh rời khỏi Yên Thành. 

Đi Tần Thành vẫn ngồi tàu cao tốc như cũ nhưng vì vé không dễ mua nên vị trí của mấy người bị tách ra. Lâm Lạc đã nói trước với Hứa Giai Ninh là sau khi lên tàu sẽ đổi chỗ với người bên cạnh cô ngay. Hứa Giai Ninh bị làm phiền không chịu được, đành vừa trông chỗ ngồi cho cô ấy vừa cầm điện thoại lướt wechat. Cô đang do dự không biết có nên chào tạm biệt Quý Minh Viễn một tiếng hay không.

Sau cuộc họp ngày hôm trước cô không gặp lại Quý Minh Viễn. Vừa nghĩ đến lần đi này khả năng lại không gặp anh một thời gian dài, trong lòng cô liền hơi khó chịu. Nhưng cho dù gặp thì có thể nói gì chứ?

Hứa Giai Ninh có chút tâm phiền ý loạn ngồi ngẩn người ra ở đó, không để ý người ngồi chỗ bên cạnh mình đã tới, đợi đến khi người đó đặt đồ xuống cô mới cảm nhận được, vội vàng ngẩng đầu lên.

“Ngại quá, xin hỏi…” Giọng nói của cô đột ngột dừng lại khi nhìn thấy rõ mặt người đó. 

Hứa Giai Ninh sửng sốt một hồi, sau đó nhanh chóng trợn to mắt.

Người này là… Quý Minh Viễn???

Tác giả có điều muốn nói:

Đã có một đòn giáng mạnh mẽ chứng tỏ Giai Ninh của chúng ta là gái thẳng rồi nha, đến an ủi con gái cũng phải dựa vào Baidu. Thế này, thầy Quý của chúng ta có phải được an ủi nhiều rồi không?

Pé Hoa Linh: Sao tui lại thấy như sắp có một màn trọng sắc khinh bạn ở đây rồi nhỉ:)))))))


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play