Thụy Sâm cuối cùng cũng lũn cũn đi theo Chương Tiểu Tinh về phía khoang chỉ huy của chiến hạm, thực ra mà nói thì cậu cũng chẳng sợ các cô nàng có thể làm gì mình, trước đây hai bên ở hai phía đối địch nhau, chĩa vũ khí vào nhau là chuyện bình thường, lúc đó bản thân cậu mềm lòng không giết Phi Luân đã là cực kỳ dở hơi rồi. Nếu chỉ có thế thì Thụy Sâm cũng có thể đường đường chính chính mà ưỡn ngực đối diện với cô gái, nhưng sự thực thì không chỉ có như vậy, nhớ lại tình cảnh lúc đó, phản ứng của cơ thể khi cậu cưỡi lên người cô là một, lúc chia tay lại thuận tiện “cầm nhầm” luôn cả đồ của người ta, nói cho hay ho là “giữ hộ”. Bây giờ cái lắc cũng lấy được từ tay Vân Vân, tên cướp cũng đã xuất hiện, rất có vẻ nhân chứng vật chứng đều đủ, bây giờ đối diện với khổ chủ, làm sao Thụy Sâm không khỏi cảm thấy xấu hổ và không yên.

Cậu vừa đi vừa nói chuyện với cô gái tóc đen, từ cô, Thụy Sâm hiểu thêm nhiều điều mà trước nay cậu vẫn lờ mờ, như là mối quan hệ giữa Đồng Minh và Liên Bang, tuy có nhiều điều bản thân Tiểu Tinh cũng không thật sự rõ ràng như có điều chắc chắn là Liên Bang đã tiếp viện cho quân phản kháng rất nhiều, từ tiền bạc đến kỹ thuật, nhân viên, trang bị v.v… Ví dụ như chiếc chiến liệt hạm tốc độ cao Tự Do cũng là do Liên Bang cung cấp cho Đồng Minh, bản thân trung đội Lam Thiên Sứ cũng là một phần trong số các nhân viên được gửi sang, nhiệm vụ chính của họ là phụ trách huấn luyện phi công mới cho Đồng Minh, thông thường không tham chiến để tránh bị Đế Quốc phát hiện mối quan hệ giữa hai bên, lần tác chiến hôm nay chỉ là ngoại lệ.

“Nhưng chiến liệt hạm tốc độ cao lớp Nguyên Thủ là loại chiến hạm nằm trong danh sách thường trực tác chiến của Đế Quốc mà? Tôi không tin Liên Bang có khả năng sản xuất được chiến liệt hạm của Đế Quốc!” Thụy Sâm nghi vấn hỏi. Sản xuất một chiến hạm không phải là trò chơi, cho dù Liên Bang có kiếm được bản thiết kế của chiến liệt hạm lớp Nguyên Thủ cũng không có khả năng, bởi lẽ do tiêu chuẩn kỹ thuật giữa Đế Quốc và Liên Bang khác nhau nên không thể tùy tiện bắt chước, hà huống các trang thiết bị trên chiến hạm như pháo lazers, tron, màn chắn năng lượng, rada v.v… đều là sản phẩm của Đế Quốc sản xuất, Liên Bang không có khả năng lấy được, nếu dùng các sản phẩm khác của Liên Bang thay vào thì không còn là lớp Nguyên Thủ nữa, nếu nói đó là một chiếc chiến liệt hạm mới cũng không quá đáng.

“Đúng là đồ ngốc, thật không hiểu Phi Luân thích anh ở chỗ nào nữa.” Chương Tiểu Tinh lầm bẩm một câu khiến Thụy Sâm cảm thấy nóng bừng cả mặt, cậu cũng không hiểu vì cô nói cậu ngốc hay vì cô nói Phi Luân thích cậu nữa.

“Tôi có nói đó là do Liên Bang sản xuất sao?” Chương Tiểu Tinh dừng lại một chút rồi kiêu hãnh nói. “Còn nhớ đến trận hội chiến ở khu vực bảy hành tinh không, chúng tôi đánh bại hạm đội của Đế Quốc, sau đó một số chiến hạm đầu hàng, bị vô hiệu hóa hay hư hại nhẹ đều được tìm cách khôi phục, nhưng Liên Bang không dùng chúng do quá khó khăn về hậu cần và bảo dưỡng, rất nhiều linh kiện không cách nào tìm được dẫn đến chi phí sử dụng quá cao. Cho nên chúng đều được cung cấp cho quân phản kháng của Đồng Minh. Nhưng đó chỉ là những hợp tác từ thời kỳ đầu, đến giờ nghe nói Đồng Minh đã có khả năng tự sản xuất lấy chiến hạm cho họ rồi.”

“Nhưng các người làm sao xuyên qua chiến tuyến? Nếu đã có thể thông qua chiến tuyến, sao lại không phái hẳn một hạm đội vào hậu phương của Đế Quốc, đánh giao thông chiến cũng hay mà trợ giúp Đồng Minh cũng tốt, lúc đó vấn đề của Đế Quốc sẽ cực kỳ nghiêm trọng.”

“Anh nghĩ chuyện đó đơn giản sao? Tuyến hành trình đó khó khăn lắm mới phát hiện ra được, không những đường sá xa xôi mà dọc đường còn đầy nhưng nơi nguy hiểm như vành đai phóng xạ, bãi đá vụn hay xoáy năng lượng, thậm chí còn có một cổng siêu không gian nằm ngay cạnh một lỗ đen, lực hút khủng khiếp của nó ảnh hưởng rất nhiều lên quá trình xuyên siêu không gian, đòi hỏi mỗi lần di chuyển phải có sự tính toán chặt chẽ, nếu không sẽ không biết tàu mình bay đến tận chân trời góc bể nào.” Chương Tiểu Tinh thở dài nói.

“Các chiến hạm và vật tư chi viện cho Đồng Minh tối đa cũng chỉ có một phần tư tới nơi an toàn, những thứ còn lại đều tổn thất trong quá trình vận chuyển, Đại Thiên Sứ là chiến hạm đã được điều chỉnh lại kết cấu cho tương thích với hành trình còn đỡ, những chiếc tàu chiến hoặc tàu vận chuyển khác, đặc biệt là những chiến hạm cũ của Đế Quốc sửa lại, không biết vì nguyên nhân gì, nói nổ là nổ, may mắn ra thì chúng tôi cũng chỉ cứu được người ra, nhưng nhiều khi cả thủy thủ đoàn cùng tan biến với tàu.” Nói đến đây trên khuôn mặt tươi tắn của cô gái hiện lên nét hoảng hốt như vừa nhớ lại điều gì đáng sợ lắm. “Khi Đại Thiên Sứ đến được căn cứ của Đồng Minh, trên khắp tàu hầu như đã chật kín người được cứu thoát từ các khoang thoát hiểm.”

Thụy Sâm thực sự giật mình, cậu cúi đầu nghĩ đến thủy thủ của các tàu, mặc dù Chương Tiểu Tinh không nói đến những bi thảm mà cô nhìn thấy trên đường như tỷ lệ tổn thất lên đến 75% cũng đủ khiến cậu lạnh người, đó là con đường tử thần hay sao? Thậm chí trong chiến tranh cũng rất ít khi có dạng tổn thất cao đến vậy. Nhớ lại vấn đề cậu vừa hỏi, đúng thế, nếu phái một hạm đội qua trợ giúp Đồng Minh là không thực tế, có thể chiến hạm không có tỷ lệ tổn thất cao như tàu vận chuyển nhưng cũng phải đến 20%-30%. Một hạm đội đơn độc xâm nhập vào hậu phương của Đế Quốc, không có hậu cần, không bảo dưỡng, tình báo rất hạn chế, nếu bị phát hiện sẽ dẫn đến Đế Quốc dồn toàn lực vây đánh, hơn nữa bọn họ không phải là một đi không trở lại, chẳng lẽ để họ trải qua thêm một lần nữa con đường tử vong ấy, cả hạm đội sẽ còn lại mấy người về đến nhà?

“Xin lỗi! Nhờ cô gửi đến cho các thuyền viên lòng kính trọng của tôi, sự hi sinh, dũng cảm, kiên định của họ sẽ mãi mãi khắc sâu trong lòng mỗi người lính Đồng Minh.” Thụy Sâm chân thành nói.

“Thôi thôi!” Tâm trạng của Chương Tiểu Tinh cũng đã khá hơn. “Nói những điều đó để làm gì? Hãy kể lại xem anh và Phi Luân làm thế nào để gặp được nhau đi. Tôi nghe nói khi cô ấy rút lui từng có một chiếc Nữ Yêu bay sát theo tàu con thoi nhưng lại không công kích, thành thật khai báo đi, đó có phải là anh không?”

“Là tôi.” Thụy Sâm thành thật thừa nhận, đã đến nước này rồi có ẩn giấu cũng chẳng còn ý nghĩa gì, cậu cảm thấy bản thân sắp không còn chút bí mật nào nữa.

“Quả nhiên là thế! Tôi nói mà, làm gì có chuyện chiến đấu cơ lại bỏ qua không tấn công tàu con thoi! Lúc đó các người gặp nhau như thế nào?”

“Cái ấy!” Thụy Sâm nhìn cô gái đi bên cạnh, thấy ánh mắt đầy hiếu kỳ của cô, cậu đành cẩn thận chọn từng chữ nói. “Thực ra chúng tôi không phải như các cô tưởng đâu, ách, lúc đó phát sinh một số hiểu lầm.”

“Hiểu lầm? Hiểu lầm thế nào? Nói mau đi mà!”

“Cái đó, nói thật là khi tôi đi vào trong chiếc khu trục hạm thì bắt gặp thuyền trưởng của các cô, cô biết đấy lúc đó tôi còn là lính Đế Quốc, là kẻ địch của Liên Bang nên… sở dĩ… chúng tôi…” Thụy Sâm do dự.

“Làm sao? Các người làm sao?” Cô gái không buông tha.

“Thì giao chiến chứ sao? Cái lắc ấy là do tôi trong lúc vật lộn không cẩn thận giật mất của Phi Luân.” Thụy Sâm dang hai tay nói, cậu cảm thấy dù sao thì bí mật cũng chẳng giữ nổi nữa, thôi thì đành liều, chuyện gì đến nó sẽ đến.

“Nói vậy thì không phải là Phi Luân tặng anh rồi!” Chương Tiểu Tinh thở dài đầy thất vọng, nhìn nét mặt buồn thiu như vừa đánh mất một món đồ chơi yêu thích vậy, nhưng không hề có một cử động mang tính “bạo lực” nào như Thụy Sâm tưởng tượng.

“Nhưng còn một vấn đề! Nếu các người đã là đối thủ thì tại sao lúc đó anh không nổ súng bắn hạ chiếc tàu con thoi?” Trong mắt cô gái lóe lên vẻ xảo quyệt.

“Cái… cái đó… vì… vì…” Thụy Sâm không biết nói sao.

“Anh thích Phi Luân! Có phải không?” Chương Tiểu Tinh dùng đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào mắt chàng trai như muốn moi hết bí mật trong lòng anh chàng ra.

“Bà chị của tôi ơi! Đừng có hỏi nữa có được không? Coi như là tôi xin cô đấy! Để lại cho tôi chút riêng tư đi mà!” Thụy Sâm đỏ hết cả mặt, câu hỏi của Tiểu Tinh đã bóc hết lớp vỏ bọc ngụy trang xoáy sâu vào lòng cậu.

Thụy Sâm bình thường có thể nói là một người tương đối bình tĩnh, ổn trọng, thậm chí cậu còn thường bị Robert Parnell nói rằng người có khuynh hướng sống nội tâm, điều này có thể thấy qua việc Thụy Sâm vẫn chưa có một cô bạn gái nào. Tuy nói rằng điều đó bị ảnh hưởng bởi quá trình huấn luyện gian khổ và cuộc sống chiến đấu nhưng dù sao thì trong hạm đội 11 và ở căn cứ Cockran cũng có không ít những cô gái xinh đẹp, nếu muốn quen vài cô ở quán bar chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng loại người hiển nhiên không phải là táo tợn như Thụy Sâm lại đối xử như vậy với một cô gái mới gặp lần đầu như Phi Luân, sau này nhớ lại chính cậu cũng không tin nổi, nếu nói trong đó không có chút thích thú thì chính cậu cũng chẳng tin.

“OK! OK! Thôi không hỏi nữa!” Cô gái chọn đúng thời điểm để kết thúc cuộc thẩm vấn, cô cảm thấy mình đã hiểu tương đối, cũng không cần cố hỏi thêm điều gì. “Dù sao anh cũng thành thật khai báo, tôi tặng cho một lời khuyên nhé, chỉ thích thôi không đủ à! Phải hành động, không những thế còn phải nhanh lên, bọn này cũng sắp về Liên Bang rồi, ở đó có hàng đoàn người xếp hàng để tặng hoa cho người đẹp của bọn này kia.”

“Ân! Thế à!” Thụy Sâm hàm hồ đáp. Cậu thở dài một tiếng trong lòng, cảm giác thực sự vô nghĩa, thích cô ấy thì làm được gì? Trước đây Thụy Sâm cũng từng có lúc nhớ đến cô gái mất ăn mất ngủ, sau rồi vì nghĩ dù sao cũng là người bên kia chiến tuyến, chắc không có cơ hội gặp lại nên quên dần sao? Chiếc lắc đeo tay ngày nào còn giữ như báu vật, rồi cuối cùng cũng tặng cho bé Vân Vân. Thời gian có thể thay đổi mọi thứ, nói như Chương Tiểu Tinh, trung đội Lam Thiên Sứ có lẽ sắp đi rồi, bọn họ còn trở lại không cũng chẳng ai biết được. Ở bên đấy còn biết bao đối thủ cạnh tranh, cậu thì có ưu thế gì? Ngoài kỹ thuật bay khá một chút thì chẳng còn gì đáng nói, tiền không có một xu, cũng chẳng có tài hoa phong lưu đẹp trai phong độ gì, thậm chí đến đại học cũng chưa từng học một ngày, trước mắt thì căn hộ nhỏ ở Đế Quốc chắc cũng bị sung công rồi, nói tóm lại là hoàn toàn vô sản. Với điều kiện như Phi Luân, nhắm mắt cũng biết các đối thủ ở Liên Bang có điều kiện hơn cậu hàng ngàn lần, có khi lần sau gặp lại thì cô gái ngây thơ đã biến thành thiếu phụ, tay bồng tay bế rồi cũng nên.

“Các cô còn đi qua tuyến đường đó trở lại ư? Cô không phải vừa nói tổn thất cực lớn sao? Nhưng chiếc tàu vận chuyển đi qua lần nữa không biết sẽ còn tổn thất đến đâu?” Thụy Sâm nói sang chuyện khác, cậu chẳng muốn nghĩ đến chuyện buồn làm gì.

“Không có tàu vận chuyển, trở về chỉ có thủ thủ đoàn, để những tàu phổ thông như thế đi qua con đường tử thần thêm lần nữa chỉ là đồ ngốc, những tàu đã thông qua cùng toàn bộ số vật tư được giao hết cho Đồng Minh, thủy thủ đoàn thì theo một số tàu đã được nâng cấp đặc biệt, do các thuyền trưởng có kinh nghiệm dày dặn về tuyến đường ấy điều khiển quay về, Đại Thiên Sứ cũng sẽ chở theo một bộ phận người đến Liên Bang sinh hoạt, như là Vân Vân chẳng hạn. Ây dà! Đại Thiên Sứ cũng sắp thành tàu khách rồi.” Chương Tiểu Tinh lẩm bẩm một hồi để trút hết sự bực bội.

“Nếu đã tổn thất lớn như vậy, vì sao còn tiếp tục phái tàu vận chuyển? Đó là ý của ai vậy?” Nghĩ đến con đường cực kỳ nguy hiểm ấy, Thụy Sâm cảm thấy làm như vậy là có lỗi với những người đã hi sinh và cả với gia đình họ nữa.

“Bởi vì tướng quân Hamilton vẫn quyết như vậy…”

“Tướng quân Hamilton? Chỉ huy Liên Bang trong trận đại chiến ở bảy hành tinh?” Thụy Sâm hỏi gấp.

“Đúng thế! Không ngờ anh cũng biết tiếng của ông.”

“Đương nhiên, tôi nghĩ ở Đế Quốc cũng chẳng mấy người không biết đến tướng quân, nếu có cơ hội thật muốn được gặp nhân vật trong truyền thuyết ấy một lần.”

“Tôi nghĩ có lẽ anh chẳng có cơ hội đâu, nhưng cũng chưa biết thế nào, chỉ xem vận may của anh thôi, quá trình gặp gỡ giữa anh và Phi Luân đã đủ đáng ngạc nhiên rồi, không chừng sau này cũng có lúc anh gặp được tướng quân cũng nên. Tướng quân kiên trì hỗ trợ Đồng Minh bởi lẽ ông tin rằng tăng cường thực lực cho lực lượng phản kháng trong nội bộ Đế Quốc là điều tất yếu, dù có khó khăn thế nào cũng phải tiến hành, tuy rằng rất nhiều tàu bị tổn thất, mất cả vật tư lẫn người, nhưng lợi ích thu được cũng như ảnh hưởng đối với Đế Quốc đều cao hơn tổn thất ấy.”

Thụy Sâm gật đầu đồng ý, ai cũng biết thành trì dù kiên cố đến đâu cũng dễ dàng phá hủy từ bên trong, nếu Đồng Minh phát triển đến mức có thể chân chính uy hiếp sự thống trị của Đế Quốc, lúc đó sẽ có hậu quả gì ai cũng có thể tưởng tượng được. Vô số những hành tinh bất mãn trước sự độc tài của gia tộc Steve nhưng phải khuất phục trước vũ lực đều sẽ lên tiếng, vô số những người dân bị đè nén sẽ được cổ vũ đứng lên, cậu như nhìn thấy một Đế Quốc bị chìm trong ngọn lửa nội chiến, ngả nghiêng như muốn sụp đổ bất cứ lúc nào. Thụy Sâm chợt hiểu lý do Đế Quốc lại vì những người bất đồng chính kiến mà xô căng thẳng với Liên Bang để rồi dẫn đến cuộc chiến tranh tàn khốc này…

“Đến rồi, đây là phòng chỉ huy, đi vào đi!” Chương Tiểu Tinh dừng bước.

Chỉ nghe một tiếng “Xoạt” cánh cửa dày mở ra, Thụy Sâm chững lại một chút rồi mạnh mẽ bước tới, mang theo cả sự thấp thỏm không yên lẫn một chút hưng phấn chờ đợi trong lòng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play