Khi những chùm sáng trắng uốn khúc trở lại thành từng điểm sáng, Thụy Sâm biết mình đã rời khỏi siêu không gian trở lại vùng không gian bình thường, màn hình rada trên Tia Chớp thể hiện một khoảng không yên tĩnh, không hề phát hiện bất cứ chiến hạm hay chiến đấu cơ nào. Mặc dù cảm thấy toàn thân như giãn ra trong sự sảng khoái, cảm giác trở về từ cõi chết thực sự rất tuyệt vời nhưng Thụy Sâm cũng vẫn chưa dám lơi lỏng cảnh giác, cậu còn chưa thực sự về đến căn cứ, hiện giờ chỉ nên giữ nguyên tâm lý lạc quan là đủ, cậu không muốn phạm lại sai lầm ban đầu.

Nhìn qua bản đồ thiên hà trên màn hình, Thụy Sâm biết cậu nên nhanh chóng rời khỏi cái cổng siêu không gian này một quãng, tìm một chỗ nào đó ẩn nấp, đồng thời đảm bảo có thể liên tục quan sát khu vực cổng siêu không gian, ai mà biết được chiếc tàu tiếp theo xuyên ra là gì, biết đâu lại là một chiến hạm của Đế Quốc chứ không phải là tàu Đại Thiên Sứ thì sao? Ở nguyên lại đây Thụy Sâm không phải tự đưa đầu vào rọ thì là gì? Mặc dù đứng về mặt lý thuyết điều đó ít có khả năng xảy ra nhưng cũng không thể không lưu tâm, ai mà biết đầu bên kia của không gian đang xảy ra chuyện gì!

Đó là kinh nghiệm xương máu Thụy Sâm rút ra từ trong trận đánh vừa rồi, làm bất cứ điều gì cũng không nên nghĩ đến thuận lợi hoàn toàn, làm gì cũng phải để cho mình một đường lùi, không có gì là không thể xảy ra, chỉ có bạn không ngờ tới thôi. Lấy chuyện này làm ví dụ, nếu như trước khi hành động cậu đặt câu hỏi về việc tàu Odyssey không kịp có mặt ở điểm hẹn, cậu chắc đã chuẩn bị đầy đủ hơn, sẽ nghiên cứu triệt để tuyến rút lui, như thế đã không bị vây khốn trong đám tinh vân.

Khẽ đẩy cần ga lên một chút, đồng thời điều chỉnh hướng bay của chiến đấu cơ, Thụy Sâm điều khiển chiếc Tia Chớp nhanh chóng lẩn vào sau một khối thiên thạch lớn gần cổng siêu không gian, tắt động cơ, để cho Tia Chớp tự do như một khối đá ở đằng sau thiên thạch, Thụy Sâm lặng lẽ chờ đợi chiếc tuần dương hạm với màu sơn xanh lam như da trời, hoặc là chiến hạm của Đế Quốc. Nói cho cùng, chiêu này cũng là cậu học được từ những cô gái trung đội Lam Thiên Sứ, ở Haynie bọn họ cũng tắt động cơ lẫn trong đám xác tàu để tránh rada trên Nữ Yêu phát hiện khi phục kích cậu và Robert Parnell.

Thụy Sâm thầm cầu trời khấn phật sao cho các cô gái được an toàn, không có việc gì xảy ra, họ đến đây là để cứu mạng cậu.

Thụy Sâm không phải chờ lâu, chỉ một lát sau, những luồng ánh sáng trắng chớp lên chói lòa, một chiếc tuần dương hạm với màu sơn xanh lam xuyên qua cổng siêu không gian. Thở phào một hơi, Thụy Sâm khởi động lại động cơ bay về hướng chiếc tuần dương hạm.

“Tìm thấy anh ta rồi!” Nhân viên phụ trách rada trên Đại Thiên Sứ hân hoan phát hiện ra điểm sáng màu xanh trên màn hình.

“Tốt!” Phi Luân gật đầu. “Phóng ngư lôi xung động năng lượng MK-6, hi vọng cái thứ này có tác dụng như họ nói.”

“Rõ thưa thuyền trưởng!”

Từ cửa phóng lôi số 3 và số 4 phía sau tàu, hai quả ngư phóng ra kéo theo đuôi lửa màu hồng rực lao về phía cổng siêu không gian. Thụy Sâm kỳ quái nhìn theo hai vệt hồng trong không gian, bọn chúng lao thẳng về phía cổng siêu không gian để làm gì? Cậu chưa bao giờ nghe nói đến một loại vũ khí mới nào có khả năng hủy diệt cả cổng siêu không gian!

Ngư bắn trúng khu vực cổng siêu không gian rồi nổ tung, hai chùm sáng chói lòa bùng lên dữ dội soi rọi cả Tia Chớp lẫn tàu Đại Thiên Sứ. Sau khi ánh sáng tan đi, Thụy Sâm dùng thiết bị phóng đại trên chiến đấu cơ quan sát cổng siêu không gian, nó vẫn còn nguyên đấy, lặng lẽ như không có gì xảy ra, nhưng cậu biết rằng Đại Thiên Sứ không tự nhiên bắn hai quả ngư lôi để chơi, họ nhất định có dụng ý riêng.

“Tia Chớp 04 gọi Đại Thiên Sứ, xin được hạ cánh!” Thụy Sâm quyết định để những nghi vấn của mình hỏi sau, hiện giờ cậu rất hiếu kỳ muốn tìm hiểu chiếc tuần dương hạm này, chiếc chiến hạm với màu sơn xanh lam lạ mắt chắc chắn được dành riêng cho trung đội Lam Thiên Sứ, cũng như những chiếc Mèo Địa Ngục của họ vậy. Cậu còn nhớ thượng úy Clark đã từng nói trung đội này được thành lập để thực hiện những nhiệm vụ đặc thù, là chiến hạm dành riêng cho nó, chắc chắn chiếc Đại Thiên Sứ cũng được cải tạo khác với các tuần dương hạm lớp Tinh Vân khác, chỉ nhìn số lượng chiến đấu cơ mà nó có thể mang theo cũng đủ thấy điều đó. Hơn nữa, Thụy Sâm còn rất muốn biết, Lam Thiên Sứ là một trung đội toàn phi công nữ, vậy chiếc chiến hạm này bên trong sẽ như thế nào?

“Cho phép hạ cánh, Tia Chớp 04, hạ cánh tại hangar 01.”

“Tia Chớp 04 nghe rõ!”

Thụy Sâm còn chưa dừng hẳn chiến đấu cơ đã ngoảnh đầu nhìn ngang nhìn dọc, cậu muốn xem hangar của trung đội Lam Thiên Sứ trong truyền thuyết có gì khác với bình thường. Nhưng cậu chẳng nhìn thấy gì khác lạ cả, hangar ngổn ngang các loại thiết bị, sàn và tường bằng kim loại sáng lóa, khắp nơi đầy những thiết bị bảo dưỡng và sửa chữa chiến đấu cơ, ngay cả các nhân viên mặt đất với bộ đồng phục xanh cũng giống hệt, Thụy Sâm hơi cảm thấy thất vọng khi thấy các nhân viên mặt đất đều là nam, lúc đầu cậu còn nghĩ chiếc tàu này toàn là phụ nữ kia. Nếu không nhìn thấy một hàng ngay ngắn những chiếc Mèo Địa Ngục màu xanh lam và một đám con gái với đồng phục phi công chiến đấu màu chanh đang đứng cạnh đó hiếu kỳ ngắm chiếc Tia Chớp, Thụy Sâm còn tưởng rằng mình đã quay lại với tàu Colombo.

Vừa bước xuống khỏi thang, một đám con gái mà dẫn đầu là một cô với mái tóc đen nhánh và khuôn mặt cười tươi đã đến trước mặt cậu.

“Tôi là thượng úy Chương Tiểu Tinh thuộc trung đội Lam Thiên Sứ, xin chào mừng đến với tuần dương hạm Đại Thiên Sứ, anh là…” Cô gái tự mình giới thiệu.

“Chương Tiểu Tinh, cô là Thiên Sứ 04!” Quả nhiên là trung đội Lam Thiên Sứ, có điều giọng nói lanh lảnh này, dường như Thụy Sâm đã nghe thấy ở đâu rồi, không phải là cô gái giục cậu rút lui đó sao? Thượng úy, ừ, mặc dù bản thân Thụy Sâm không phải là sĩ quan Liên Bang nhưng dù sao cũng là ân nhân cứu mạng, cậu cũng phải thể hiện sự kính trong… Chợt nhận ra rằng mình còn chưa tự giới thiệu, Thụy Sâm đưa tay lên mũ chào và nói. “Xin lỗi, tôi là trung úy Thụy Sâm Nepali Gore, thượng úy, rất cám ơn các cô đã cứu mạng.”

“Cái gì? Anh nói sao? Anh lặp lại một lần nữa xem, tên anh là gì?” Chương Tiểu Tinh như không tin nổi vào tai mình, đưa ánh mắt về sau, cô phát hiện trên mặt các chị em ai cũng hiện lên vẻ kinh ngạc khó tin.

“Trung úy Thụy Sâm Nepali Gore, có chuyện gì không ổn sao?”

Thụy Sâm cảm thấy mình đã nói sai chỗ nào đó, bởi vì mấy cô gái lập tức biến thành bộ dạng mắt chữ A mồm chữ O cực kỳ khoa trương, ngạc nhiên nhớ lại những gì vừa nói, không có vấn đề gì mà, tên của cậu cũng rất phổ thông, sao nhìn mặt các cô gái này cứ như gặp ma vậy, chẳng nhẽ tên cậu có ma lực hay sao?

“Thượng úy, có điều gì không ổn sao?” Thụy Sâm không nhịn được hỏi lại một câu.

“Không, không có gì! Chẳng trách cô nàng vội vội vàng vàng lao bổ đến đây, đúng là gian xảo, lại còn lôi lệnh của trung đội trưởng ra làm lá chắn nữa, thực ra người sốt ruột là cô nàng chứ ai!!” Chương Tiểu Tinh khoát tay lia lịa, nét mặt vừa như nhận ra điều gì lại vừa có vẻ cáu kỉnh, đám con gái phía sau cô ta cũng gật đầu lia lịa tỏ ý tán thành.

Thụy Sâm không hiểu các cô nàng đang nói gì, cậu cảm thấy như đi trong sương mù, nhưng có vẻ như không phải nói về cậu, vậy thì khỏi quan tâm.

“Nào tôi giới thiệu các chị em cho trung úy biết, tuy rằng sau này anh cũng có cơ hội làm quen với họ nhưng bây giờ cứ nhớ tên đã, đây là Yaxiliya… Thù Ni… Alice… Tống Y Y… Vân Tĩnh Nhã… Lisa…”

Quá nhiều tên, Thụy Sâm cảm thấy bộ não mình sắp quá tải rồi, như một cái máy cậu chào từng người một, các cô gái tính cách bất đồng, người văn nhã thanh tĩnh thì chỉ nhẹ nhàng gật đầu chào, có người lại nhiệt tình bắt tay, lại có cô chỉ che miệng cười khúc khích, có điều cậu để ý ánh mắt họ nhìn cậu có vấn đề, ở đó có nét cười, có sự thân thiết và hiếu kỳ, không giống như những người lần đầu tiên gặp nhau.

Thụy Sâm bắt đầu cảm thấy khó ứng phó nổi với các cô, nhớ đến nhiệm vụ, cậu nói. “Thượng úy, có thể cho tôi gặp thuyền trưởng được không?”

“Đương nhiên rồi! À! Sau này trong lúc bình thường không cần gọi thượng úy nữa, cứ gọi tôi là Tiểu Tinh là được, trung úy ạ.”

“Ân, cũng tốt, vậy cứ gọi tôi là Thụy Sâm nhé.”

“Được rồi, Thụy Sâm, đi theo tôi, chúng ta đến phòng chỉ huy, các người chắc đã lâu rồi không gặp mặt phải không.”

“Ai cơ?” Thụy Sâm tự nhiên dừng bước, cậu nghe rõ những gì cô nói nhưng không thể hiểu nổi cô nàng nói gì, ngạc nhiên cậu hỏi lại. “Đã lâu không gặp? Thuyền trưởng của tàu ư? Nhưng trước giờ tôi chưa gặp thuyền trưởng bao giờ mà?”

“Chưa từng gặp?” Tiểu Tinh lặng người. “Anh không phải tên là Thụy Sâm Nepali Gore sao?”

“Đúng rồi!”

“Vậy thì không sai, anh nói chưa từng gặp nhưng cô ấy không lạ gì tên anh đâu.”

“Không thể có chuyện đó.” Thụy Sâm nhớ kỹ lại một lần rồi kiên quyết lắc đầu. “Chắc chắn đây là lần đầu tôi gặp trung đội Lam Thiên Sứ, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy chiếc tuần dương hạm này, thậm chí trước đây tôi còn không biết các cô đang ở trong căn cứ của quân phản kháng, một tháng trước tôi còn nằm trong tay Đế Quốc, thậm chí còn không phải là thành viên của Đồng Minh, sau khi ra nhập thì chỉ ở trạm KJZ-11 để chuẩn bị cho kế hoạch Cáo Lửa, sao lại có khả năng biết thuyền trưởng?”

Đến lúc này cả đám con gái đều há hốc mồm, theo bộ dạng thì rõ ràng là Thụy Sâm nói thật, thế nhưng Phi Luân rõ ràng là nhận biết anh chàng Thụy Sâm Nepali Gore này, chẳng nhẽ lại trùng tên trùng họ?

“Khoan đã, để tôi nghĩ.” Tiểu Tinh như nhận ra điều gì, cô gái hỏi. “Thụy Sâm, anh có biết Vân Vân không?”

“Vân Vân? Nếu đó là một cô bé mồ côi cả cha lẫn mẹ có mái tóc vàng rực thì tôi có biết.” Thụy Sâm gật đầu nói.

Chương Tiểu Tinh lập tức chú ý, như vậy là có sự liên hệ rồi, bọn họ biết chuyện cũng là từ bé Vân Vân.

“Thụy Sâm, tôi hỏi anh, có phải anh tặng cho Vân Vân một chiếc lắc đeo tay màu tím cực đẹp?” Tiểu Tinh mở to mắt nhìn Thụy Sâm, đám con gái cũng nín thở chờ câu trả lời.

“Đúng, đúng là có chuyện đó.” Thụy Sâm thật thà nói, cậu có vẻ khẩn trương. “Làm sao các cô biết?”

“Vân Vân đang ở cùng chúng tôi, để cô bé có một mái ấm gia đình, có thể sinh hoạt bình thường, bọn này định mang bé về hậu phương Liên Bang để có điều kiện chăm sóc.” Cô gái Yaxiliya nhanh miệng đáp.

“Đó là chuyện nhỏ, để tao hỏi.” Một cô gái khác chờ không được cắt ngang. “Anh lấy đâu ra cái lắc đeo tay đó?”

“Cái này… cái này… Cái đó là tôi vô tình nhặt được.” Thụy Sâm ngập ngừng một lúc rồi đáp, nhớ lại quá khứ, cậu toát mồ hôi, sao suốt ngày có người hỏi vấn đề này thế nhỉ, Robert Parnell hỏi, Vân Vân hỏi, rồi đến cô gái này lại hỏi.

“Hanh! Nói dối không chớp mắt!” Sự ngập ngừng của Thụy Sâm trong mắt các cô gái rõ ràng là có vấn đề. Tiểu Tinh hừ một tiếng chun chun mũi nói. “Không thừa nhận cũng không sao! Để tôi nói hộ cho, là Phi Luân tặng cho anh hả? Cô nàng đem cái lắc đeo tay có khắc tên mình tặng cho anh, vậy mà còn dám nói không biết cô ấy là ai?”

Phi Luân? Thụy Sâm giật bắn người, cậu nhớ ra cái tên khắc trên chiếc lắc, cậu nhớ đến cô gái cáu kỉnh đã nói chuyện với cậu từ Đại Thiên Sứ, khuôn mặt ấy, chả trách lại quen thuộc đến thế, cảm thấy toàn thân như cứng lại, giọng nói của cậu cũng run lên. “Cô… cô… thuyền trưởng tuần dương hạm Đại Thiên Sứ không phải tên là Diêu Phi Luân chứ?”

“Ha ha ha, đoán đúng rồi! Xem ra các người cũng nhận ra nhau hả. Di! Không đúng, thời gian không đúng, tại sao từ đầu mình không nhận ra được nhỉ? Chiếc lắc của Phi Luân đã không thấy từ mấy tháng trước, nói như vậy hai người không phải mãi đến khi tiềm nhập vào hậu phương Đế Quốc mới quen nhau mà đã biết từ trước. Từ mấy tháng trước nàng đã tặng chàng chiếc lắc, nhưng anh ta lại là người của Đế Quốc… Chỉ có thể là lần đó thôi, các người chắc chắn biết nhau trong lần Phi Luân trinh sát cái cổng siêu không gian mới xuất hiện ở thiên hà New Nghiễm Châu. Con nhãi này, đã nhất kiến chung tình thì thôi, lần đầu tặng ngay lắc tay cho trai cũng được, nhưng lại giữ bí mật kỹ thế, đáng ghét, hôm nay hai người mà không khai báo rõ ràng quá trình gặp gỡ làm quen từng chút từng chút một thì không xong với tôi đâu…”

Thụy Sâm cảm thấy toát mồ hôi lạnh, cái cô Chương Tiểu Tinh này tâm tư thật linh hoạt, chỉ từ một chút manh mối là đoán ra đại khái toàn bộ quá trình, tuy nhiên không hoàn toàn đúng, nhưng cũng không sai mấy. Nhưng hiện nay mình đang ở giữa đám con gái này, theo các nói thì tình cảm chị em của họ rất tốt, nếu để họ biết cái lắc đó là do mình cướp được, lại còn cầm súng chĩa vào cô gái Phi Luân đó, còn suýt nữa giết chết cô nàng, với nhiều con gái như thế, bọn họ không chừng sẽ đem mình ra trước XXX sau OOO cũng nên!

Lúc này Thụy Sâm chỉ có một ham muốn, ham muốn mãnh liệt là quay đầu chạy về hangar nhảy lên chiếc Tia Chớp rồi chuồn ngay ra khỏi chốn đầy hiểm nguy này


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play