Editor: Jully – Beta: Hann

Đến cuối bữa ăn, vỏ chai với ly rượu cũng đầy ra, ít nhiều thì mỗi người đều uống một chút cả. Để không khí trong nhà thông thoáng hơn, bạn trai của Tư Kỳ đã đứng dậy mở cái cửa sổ nhỏ ra, gió đêm nhẹ nhàng lùa vào. 

Tư Giai thấy hình như Chúc Tinh Tinh say rồi, đột nhiên kêu cô ấy: “Tinh Tinh, say rồi à?” 

Chúc Tinh Tinh chống đầu, tất nhiên cô ấy sắp say đến nơi rồi, giọng nói đầy bất lực: “Tớ bị kẹp giữa hai người này này, mà tớ không thích mùi nước hoa của bọn họ chút nào, làm suy yếu tửu lượng của tớ.” 

Trình Triệt nói: “Đây là do cô uống không được nên bất bình.”

Hứa Khinh Am gật đầu tán đồng, còn cố ý duỗi cổ tay tới trước mặt Chúc Tinh Tinh, Tư Giai cầm một tay khác của cô đưa đến mũi ngửi ngửi, nhíu mày: “Tớ không để ý, cậu thế mà lại thích mùi hương thâm trầm như này à? Không giống cậu gì cả.”

Bạn trai Tư Giai không tiện đến gần như vậy nên ghé vào tai Tư Giai, hỏi: “Hương thâm trầm là cái gì?”

Chúc Tinh Tinh mặt đầy ghét bỏ mà nói: “Để tôi hình dung cho cậu một chút nè, giống như giáo viên chủ nhiệm cậu ghét nhất lúc học cao trung ấy. Ít nói ít cười, 40 năm cấm dục, còn luôn mang một cái kính hình chữ nhật màu đen…”

Ai nấy người nghe hiểu cũng đều bật cười, Tư Kỳ còn vỗ vỗ bàn: “Chúc Tinh Tinh, cậu miêu tả quá chuẩn.”

Hứa Khinh Am không hề bị ảnh hưởng khi mọi người đang đánh giá thẩm mĩ của mình, nghe vậy cũng cười không ngừng. Cô nghiêng đầu nhìn Chúc Tinh Tinh, chờ xem cô ấy còn so sánh mình với cái gì nữa.

Trình Triệt cũng cười, anh mở miệng tiếp lời Chúc Tinh Tinh: “Lần đầu tiên tôi ngửi cảm thấy rất thân quen.”

“Thân quen?” Chúc Tinh Tinh trừng mắt nhìn anh, nghĩ xem có phải anh uống quá nhiều không, nói chuyện còn dám lôi kéo làm quen người khác.

Nhưng khóe môi anh vẫn nở một nụ cười xấu xa, lời nói cũng không phải trêu chọc gì, anh bảo: “Làm tôi nhớ đến cô tôi. Cô tôi theo đạo Phật, quanh năm trên người luôn mang theo mùi đàn hương và nhang, thoạt nhìn rất có “căn”, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bước vào cửa Phật…”

Mọi người xung quanh cười lớn, Hứa Khinh Am không nhịn được, vẻ mặt có chút bực bội nhưng không thể nổi giận được.

Cô xoay đầu cực nhanh: “Vậy anh còn không mau gọi tôi bằng cô đi?”

“Không gọi.”

Cô không nghĩ ngợi nhiều, chỉ cảm thấy anh gọi một tiếng cô kia là chiếm được tiện nghi của anh, Tư Kỳ nói chắc như đinh đóng cột: “Tiếng cô cô này nào tùy tiện kêu được? Dương Quá còn gọi vợ mình là cô cô đấy.”

*Dương Quá Cô Cô (Thần Điêu Đại Hiệp) chắc ai cũng biết nhỉ, nên ý ở đây chắc là mọi người trêu bảo tiếng “cô” này còn có một tầng nghĩa khác nha, gọi vợ chẳng hạn:))

Trong mắt Hứa Khinh Am lúc này hiện lên tia khiếp sợ, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa thẹn thùng. Trình Triệt lẳng lặng nhìn, giơ tay sờ sờ cái mũi, che giấu nơi khóe miệng đang cong lên.

Không khí của bữa cơm rất tốt. Tuy rằng thời gian không còn sớm, ngoại trừ Hứa Khinh Am thì những người còn lại ngày mai ai cũng phải đi làm, cũng chẳng nhớ ai đề ra ý kiến muốn đi KTV nữa, đám người lái hai chiếc xe đi.

Trong không gian tối tăm, Hứa Khinh Am nhìn đèn chiếu xuống chiếc bàn bày một đống chai rượu cũng thấy đau đầu. Vì luôn sống cùng ba mẹ nên cô rất ít khi say rượu, tính ra mấy năm học đại học nơi đất khách cũng vô cùng nghiêm túc, bởi vì cô có người bạn trai Chu Di cực kì biết khắc chế.

Chúc Tinh Tinh rời nhà sớm hơn cô một năm, hiển nhiên rong ruổi nhiều nơi hơn cô, còn cùng Tư Kỳ đi khắp nơi khắp chốn.

Hơn một giờ sau, hai lỗ tai cô không ngừng thu vào các loại tiếng quỷ khóc sói gào, Hứa Khinh Am không thể từ chối, bị bắt cùng gia nhập nhóm hợp xướng nốt cao. Cô chơi xúc xắc rất kém, lại uống nhiều thêm mấy cốc, mấy người tự nhận mình có tửu lượng tốt cũng bắt đầu say.

Chỗ ngồi trên sofa thay đổi liên tục, lúc này giữa Hứa Khinh Am với Trình Triệt cũng chẳng còn ai, cũng chẳng biết là Tư Kỳ hay Chúc Tinh Tinh. Chỉ nhớ tóm lại là người kia có chút say rồi, say còn nghiêm trọng hơn Hứa Khinh Am. 

Người ngồi giữa đứng dậy muốn đi lấy mic, Hứa Khinh Am nhường lối đi, tay chống xuống sô pha dựa vào phía sau, thân thể hơi di chuyển. Ngay lúc đó, tay cô không cẩn thận đụng phải người bên cạnh. Vốn dĩ cô không cảm thấy gì, lúc vào KTV mọi người ít nhiều đều có đụng chạm chân tay nhưng vẫn có chừng mực.

Bỗng cô đột nhiên ý thức được người kia rời đi, thì bên cạnh cô chính là Trình Triệt, như vậy tay cô đụng phải cũng là tay Trình Triệt. Trong nháy mắt, Hứa Khinh Am lùi tay về nhưng Trình Triệt còn nhanh hơn một bước, cả người Hứa Khinh Am cứng lại.

Anh nắm lấy tay Hứa Khinh Am, ngón tay anh không nhịn được mà vuốt ve mu bàn tay cô.

Trong hoàn cảnh này, hai người như bị yểm bùa chú, không ai nhúc nhích, nhưng trong lòng thì động. 

Sau này Hứa Khinh Am mới biết, có đôi khi Trình Triệt rất không biết xấu hổ. Cô muốn đối mặt nhưng sợ bị người khác nhìn thấy đôi tay đang nắm lấy nhau trên ghế sofa, còn không biết giây sau có phát triển thành mười ngón tay đan vào nhau hay không.

Cô quay đầu sang trừng mắt nhìn Trình Triệt một cái, ý bảo anh buông tay ra. Trình Triệt nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu, dưới ánh mắt áp lực của cô cũng ráng kiên trì thêm vài giây rồi mới buông ra.

Hứa Khinh Am cảm thấy ngồi ở ghế thêm giây nào nữa thì cô không thở nổi luôn mất, muốn đứng dậy rời đi. Còn không quên nói bên tai Chúc Tinh Tinh một tiếng cô muốn ra ngoài hít thở không khí chút.

Ra khỏi dãy ghế, cô tìm người phục vụ hỏi vị trí nhà vệ sinh, ở phía cuối hàng lang bên kia. Cô chậm rãi đi về hướng bên đó, muốn làm cho mình tỉnh rượu.

Không ngờ Trình Triệt cũng đi ra theo, bước đuổi theo cô rồi sải tay nắm lấy cánh tay cô: “Em đi đâu?”

Cô nhìn vẻ mặt anh đầy cảnh giác liền cảm thấy buồn cười: “Tôi có thể bị vứt đi đâu sao? Tôi đi vệ sinh thôi mà.”

“Trong phòng không có sao?”

“Thuận tiện ra ngoài hít thở không khí.” Cô thuận miệng tìm một cái cớ.

Kết quả Trình Triệt ra vẻ rất thân thiết, một đường hộ tống cô đến cửa. Nếu không phải nhà vệ sinh nữ không tiện vào thì anh muốn tiễn Phật về Tây Phương* luôn kìa. 

*Tiễn Phật về Tây Phương = làm việc thiện tới cùng. 

Mỗi phòng hát đều có nhà vệ sinh riêng nên nhà vệ sinh công cộng các tầng đều có hơi vắng vẻ. Trình Triệt dựa vào cửa chờ, thấy cô đi vào đã lâu, không khỏi suy nghĩ xem có phải cô ngã luôn bên trong rồi không.

Lúc Hứa Khinh Am đang soi gương sửa sang lại tóc, nghe thấy tiếng vọng từ bên ngoài, là Trình Triệt.

Anh hét vào nhà vệ sinh nữ: “Em còn ở trong đó không?”

Cô không nghĩ sẽ trả lời lại anh, quá ngốc.

Anh lại kêu: “Cô Cô, em có ổn không? Em buồn nôn à?”

Hứa Khinh Am bị tiếng “cô cô” làm bật cười, vội vàng vẫy nước trên tay, lau xong rồi đi ra ngoài: “Anh bị thần kinh à? Bị người ta nghe thấy sẽ tưởng anh với cô mình đi KTV đấy.”

Trình Triệt chỉ cười không nói gì, cô thấy anh cười ẩn ý thế thì biết ngay tiếng “cô cô” đấy không có tí đứng đắn nào. Bây giờ thoạt nhìn cô càng giống người bị chiếm tiện nghi chứ không phải là người chiếm được tiện nghi. 

Trên đường về phòng anh muốn nắm tay cô nhưng bị Hứa Khinh Am nhanh nhẹn né tránh. Thế nên anh không nhanh không chậm đi sau cô, khoảng cách không đến một bước.

Lúc đến cửa phòng, anh lại giữ lấy người Hứa Khinh Am, cô dựa vào tường: “Làm gì?”

“Muốn đi hít thở không khí không?”

“Đi đâu được chứ?”

Anh kéo tay cô đi, cách một lớp vải, Hứa Khinh Am dễ dàng bị anh nắm chặt lấy, buông không được.

Rẽ vào góc là lối ra an toàn của tầng này, Trình Triệt đẩy cửa, Hứa Khinh Am bước vào trước. Khác với hành lang ấm áp, lối ra an toàn rất mát lạnh, không khí khô ráo, giống như vừa được gió thổi qua.

Hai người không mặc áo khoác, ngay cả di động đều để ở phòng không mang theo. Hứa Khinh Am cảm nhận nhiệt độ thấp không khỏi co rúm lại, Trình Triệt rõ ràng cũng uống tới bến. Vừa nãy chơi xúc xắc, ngoại trừ Hứa Khinh Am thì anh cũng thua nhiều nhất, hai người bọn họ cũng uống nhiều nhất.

Anh không khỏi cân nhắc, nói lẩm bẩm với cô: “Lạnh sao? Tôi…”

Anh vốn định nói “Tôi ôm em một cái nhé” nhưng lại bị cô lớn tiếng dọa: “Anh muốn sưởi ấm cho tôi?”

Trước mắt thì cô cũng có chút chắc chắn là cái tên trước mặt này chẳng đứng đắn gì. Bình thường giả vờ lạnh lùng trước mặt cô, hôm nay uống say rồi, không giả vờ nổi nữa. Cô không phải người chơi đến ra cả mạng người, cô chỉ biết khua môi múa mép thôi.

Trình Triệt bị phản kích, cất tâm tư muốn trêu cô vào.  

Hứa Khinh Am không quan tâm bậc cầu thang sạch sẽ không, tùy tiện ngồi xuống, nhiệt độ thấp làm cô tỉnh táo hơn rất nhiều. Trình Triệt cũng ngồi xuống, ngồi cao hơn cô một bậc.

Sau một lúc trầm mặc ngắn ngủi, Trình Triệt lấy hộp thuốc và bật lửa từ trong túi ra. Vừa nãy anh có mua một hộp ở dưới lầu, mở ra đưa cho Hứa Khinh Am một điếu trước, lần này cô không từ chối, im lặng nhận lấy.

Đang muốn mượn bật lửa của Trình Triệt, anh lại tới trước mặt cô muốn châm thuốc hộ. Hứa Khinh Am cũng không ngại gì, nghiêng người ngẩng đầu lên. Trong mắt Trình Triệt, thuốc lá ngậm trong môi cô, đôi mắt đang rũ xuống khiến lông mi cong dài vểnh lên. Anh phục hồi lại tinh thần, bật lửa châm thuốc giúp cô. 

Trên cầu thang làn khói lượn lờ, Hứa Khinh Am quả thực không quen hút thuốc của Trình Triệt, hàm lượng nicotin chắc phải hơn gấp đôi so với loại cô thường hút. Vừa thấy đầu óc tỉnh táo không ít giờ lại bắt đầu mơ hồ, như bị anh bỏ thuốc gì đó vào.

Hai người đều im lặng không nhắc đến chuyện nắm tay kia, nhưng trong lòng ai cũng đang nghĩ về nó. Hứa Khinh Am chỉ hút hai phần ba điếu rồi ấn tắt, nghiêng người nhìn Trình Triệt ngồi cao hơn cô một bậc.

“Vừa rồi…”

“Vừa rồi…”

Hai người cùng lúc nói ra, lại chỉ nói hai chữ kia, cô ngẩng đầu nhìn anh, anh cúi đầu nhìn cô. Trong lối ra an toàn tối tăm, chỉ có ánh sáng đèn hành lang chiếu vào từ cửa sổ một chút, không gian trở nên rất ái muội.

Trình Triệt im lặng vứt bỏ điếu thuốc, đưa hai tay nâng mặt cô lên, đặt một nụ hôn từ trái tim của mình lên môi cô. Trong nháy mắt đó, tim của Hứa Khinh Am đập kịch liệt, còn anh cũng chẳng khá hơn đâu. 

Đầu tiên là chuồn chuồn lướt nước thôi, Trình Triệt như cho cô cơ hội để từ chối. Nhưng nam nữ trưởng thành cũng tự biết chấp nhận quy tắc sắt đá của trái tim, Hứa Khinh Am lựa chọn đón nhận lấy. Hai người mở miệng cùng lúc, không phân rõ ai vươn lưỡi ra thăm dò trước, thời gian rất lâu sau đó xung quanh cũng chỉ còn tiếng hít thở nặng nề.

Một nụ hôn kết thúc, Hứa Khinh Am cười như có như không, phá vỡ sự im lặng: “Anh hôn giỏi đấy.”

Trình Triệt theo bản năng thấy hết đường chối cãi, lại thấy không cần giải thích, ăn ngay nói thật: “Em cũng không kém.”

Như việc kết thúc sau khi mua bán dành cho nhau một câu khen ngợi, hai bên vui vẻ.

Cô ngồi bình phục hô hấp lại rồi đứng dậy đi ra, Trình Triệt cũng đứng lên theo cô, cứ luôn cảm thấy nếu cô đi thì anh và cô sẽ bỏ lỡ nhau mãi mãi, không chừng ngày mai sẽ không còn ở An Thành nữa.

Anh mạnh mẽ nắm lấy tay cô, vẻ mặt Hứa Khinh Am đầy bất lực: “Anh làm gì?”

Không giống những người đàn ông khác muốn đẩy người phụ nữ dựa vào tường, hai người bọn họ đổi vị trí cho nhau. Trình Triệt dựa vào tường kéo tay không cho cô đi. Hứa Khinh Am thấy anh lúc này trông như một bạn học nhỏ chơi xấu vậy, cô đứng đối diện anh, lại giống chị gái đang nhìn em trai làm nũng, nhưng mà rõ ràng là anh lớn hơn cô.

Bàn tay đang nắm chặt lấy cánh tay lặng lẽ buông lỏng, anh nắm lấy tay cô, hơi cúi đầu nói: “Em đừng đi.”

“Tôi không đi chẳng lẽ đêm nay ngủ với anh ở chỗ này sao?”

“Anh không phải nói tới cái này.”

“Vậy chứ cái gì?”

Trình Triệt ôm cô vào trong lòng mình, dựa lưng vào tường làm ưu thế, Hứa Khinh Am cảm giác cả người mình dán chặt lấy anh rồi.

“Ở lại đây đi.”

Có lẽ lúc hôn khi nãy nhìn chưa đủ gần, hoặc là lúc ấy lực chú ý của cô đặt trên việc khác. Tới giờ khi ôm cô mới ngửi rõ ràng được hương nước hoa của Trình Triệt. Một mùi hương gỗ mang theo vị cay ngọt quả hương, làm cô càng say nghiêm trọng hơn.

Nhưng cô vẫn đang đánh Thái Cực cùng anh, cô sẽ không dễ dàng lâm vào cạm bẫy mê hoặc dịu dàng này đâu.

“Ở lại đây là ở lại đâu, ở đây cũng không an toàn, có phải anh thấy lạnh nên ôm tôi sưởi ấm không, tôi…”

Anh vừa giận vừa lo, nâng gáy cô rồi hôn lên môi, dùng biện pháp đơn giản nhất lấp kín miệng cô lại. Anh còn đùng ba phần lực cắn lấy đầu lưỡi cô xem như trừng phạt. Hứa Khinh Am hừ nhẹ, cảm thấy cứ như thần kinh bị khiêu khích, hô hấp gấp rút mấy lần…

Cửa lối ra an toàn đột nhiên bị mở ra, làm gián đoạn cuộc gặp lén lút của hai người. Chúc Tinh Tinh trừng lớn hai mắt, nhìn Hứa Khinh Am rồi lại nhìn Trình Triệt, cô ấy muốn xem xem, có phải mình say đến mù mờ rồi không.

“Tôi… tôi có phải tới sớm không, tôi ra ngoài chờ, các cậu cứ tiếp tục.”

Cánh cửa nặng nề khép lại, lần này Hứa Khinh Am thấy mình hoàn toàn tỉnh táo rồi, Trình Triệt cũng thế, hai người nhìn nhau không nói gì.

Hứa Khinh Am nói: “Nếu không tôi đi về trước?”

Trình Triệt nói: “Em không được đi.”

“Hơn nửa đêm tôi đi đâu được?’

“Anh cứ tiếp tục giả vờ đi.”

“… Tôi về trước.”

Hôm đó lúc kết thúc, Chúc Tinh Tinh hoàn toàn uống say.

Cuối cùng không còn ai hát, lúc dọn dẹp đồ vật chuẩn bị về thì phòng bao yên tĩnh vô cùng, Tư Kỳ vẫn còn trêu chọc Chúc Tinh Tinh: “Tinh Tinh? Một cộng một bằng mấy?”

Chúc Tinh Tinh vùi đầu trên ghế sofa nửa ngày không nói chuyện. Hứa Khinh Am định đỡ cô ấy dậy, Trình Triệt ở bên cạnh cũng chủ động hỗ trợ. Kết quả cô ấy còn nhận ra được Trình Triệt, Hứa Khinh Am cũng đoán được, cái mũi kia nhạy bén ngửi ngửi, sau đó thô bạo đẩy Trình Triệt ra.

Tư Giai tiếp nhận lại: “Cậu sao lại uống nhiều vậy mà còn đánh người nữa à?”

Chúc Tinh Tinh “oa” một tiếng, nghe cứ như khóc vậy nhưng thật ra là cô ấy đang gào thét: “Má ơi, cải trắng của tôi thế mà bị heo gặm đi mất tiêu rồi…”

Hứa Khinh Am và Trình triệt lập tức bị bốn người còn lại đồng loạt nhìn sang,  mỗi người một biểu tình khác nhau, rồi mỉm cười kéo Chúc Tinh Tinh rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play