PHIÊN NGOẠI CÓ 5 PHẦN NÊN BỌN EM CHIA RA THÀNH 5 TRANG, CÁI CHỊ CỨ CHUYỂN TRANG LÀ ĐỌC ĐƯỢC NHÓE!! MÃI IU
Phần 1
Sáng hôm đó, Hứa Khinh Am xem Wechat sau khi tỉnh giấc theo thói quen, phát hiện không nhận được câu “Chào buổi sáng” của Trình Triệt như thường lệ, nhưng lại nhận được voice chat Chúc Tinh Tinh gửi qua.
Giọng điệu của đối phương có hơi vui vẻ khi thấy người khác gặp họa: “Trình Triệt nhờ tớ chào buổi sáng cậu. Không hiểu sao điện thoại anh ấy tắt máy rồi, mở không được.”
Hứa Khinh Am khẽ cười, hỏi Chúc Tinh Tinh xem bây giờ mở máy như thường được chưa.
Chúc Tinh Tinh công khai lười biếng trong giờ làm việc, lại gửi voice chat qua: “Ò, không có, anh ấy đang thử sạc pin, nhưng mà khả năng cao là hỏng rồi. Thật đáng thương, mới sáng sớm đã tốn tiền rồi, sợ không nói chào buổi sáng với cậu thì sẽ ăn mắng.”
Nghe hai câu này của Chúc Tinh Tinh xong, Hứa Khinh Am vừa cười vừa nhắn cho Trình Triệt, biết anh không nhận được nhưng vẫn nói: Không nói chào buổi sáng với em sẽ bị mắng à? Em có đáng sợ thế không?
Đến chiều Trình Triệt mới gọi điện thoại lại cho cô, nói với cô đã mua điện thoại mới. Vừa mang đến tiệm, hai chữ “tốn tiền” của Chúc Tinh Tinh ứng nghiệm rồi.
Hứa Khinh Am có hơi ngạc nhiên: “Không mang đi sửa thử à anh?”
Dù gì tiền sửa cũng thấp hơn tiền mua cái mới.
Trình Triệt nói: “Cái cũ anh cũng dùng được hai năm rồi, tiện thể thay mới luôn, cũng gần giống của em đấy.”
Hứa Khinh Am hỏi: “Vậy anh đổi màu gì?”
Không ngờ Trình Triệt lại nghiêm túc trả lời: “Màu đỏ.”
Vẻ mặt Hứa Khinh Am vô cùng nghi hoặc, nhớ đến lần đầu tiên gặp, anh cũng mặc một chiếc hoodie đỏ, không ngờ anh thích màu đỏ đến vậy.
Trình Triệt mỉm cười, không nghe đầu dây bên kia trả lời, ung dung bổ sung thêm một câu: “Giống như tình yêu với em vậy, nhiệt tình như lửa.”
Trong nháy mắt đó Hứa Khinh Am cảm thấy hơi vi diệu, nghĩ nếu như anh đã mua rồi thì bây giờ có nói gì cũng vô dụng thôi, chỉ có thể nói trái với lương tâm: “Ừa… Màu đỏ, cũng khá đẹp.”
Trình Triệt sắp không chịu được nữa, thời gian hút thuốc và lười biếng làm việc kết thúc, hai người cũng cúp điện thoại.
Tối hôm đó, nhìn thấy chiếc điện thoại mới màu đen của anh, cô mới biết Trình Triệt cố ý trêu mình, không khỏi thở phào một hơi.
Sau đó hai người dựa vào nhau trên giường, anh loay hoay chỉnh sửa một số cài đặt điện thoại, còn hào phóng khoe album ảnh trong di động mình với Hứa Khinh Am, trong đó có rất nhiều bức ảnh và tác phẩm xăm mình trước đây của anh.
Anh bấm vào giao diện Wechat để xem tin nhắn, Hứa Khinh Am vô tình liếc mắt thấy cái ghi chú ở đầu tiên kia, vừa tức vừa buồn cười.
“Chừng nào anh mới sửa tên ghi chú cho em?”
Trình Triệt nhếch miệng cười, huơ huơ điện thoại: “Thích không?”
Tên ghi chú là “Ganache”, ý tứ trong tiếng Pháp là đồ ngốc.
Hứa Khinh Am lắc đầu: “Thích cái đầu anh.”
Lí do có cái ghi chú này là do lúc lướt Weibo, cô có thấy một loại socola nên chia sẻ cho anh, bảo muốn anh làm cho mình ăn.
Trình Triệt nghiêm túc xem cả ba phút, cảm giác mình đang lãng phí ba phút cuộc đời, kiêu ngạo trả lời cô: “Đây là Ganache, tuần sau nghỉ sẽ làm cho em được không?”
Thấy anh đồng dễ dàng như vậy, giọng điệu còn có hơi khinh miệt nên Hứa Khinh Am mở Baidu ra để tra từ “Ganache”.
Một người học việc nào đó đã cho thêm quá nhiều sữa bò trong quá trình làm socola, bị thầy dạy mắng là đồ ngốc, tức là Ganache. Mà sản phẩm bị bỏ thêm nhiều sữa có vị cũng không tệ lắm lên được gọi luôn là “Ganache.”
Hứa Khinh Am không ngờ từ này lại thành tên ghi chú của cô.
Anh không muốn sửa lại cái ghi chú này, Hứa Khinh Am hỏi: “Vậy trước đây trong ghi chú anh lưu tên em là gì? Cũng không phải là Ganache luôn chứ.”
Trình Triệt mỉm cười, đưa điện thoại cho cô: “Em xem xem.”
Cô click mở nhật ký trò chuyện, cứ tưởng buổi chiều họ vừa gọi cho nhau xong thì phải có trong nhật ký cuộc chứ. Nhưng nhìn từ trên xuống dưới đều không có cái tên nào liên quan đến cô, càng không có cái gì mà “Bảo bảo”, “Bảo bối” hay nickname linh tinh gì khác, một cái cũng khôn.
Cuối cùng chỉ có thể xác định qua thời gian gọi, Hứa Khinh Am nhìn emoji hai que kẹo trên ghi chú, vẻ mặt đầy khó hiểu.
“Em còn tưởng là người bạn nữ nào của anh tên Đường Đường…”
Trình Triệt thành thật trả lời: “Anh thật sự không có bạn nào tên Đường Đường cả?”
Trình Triệt có hơi ghét bỏ, giải thích cho cô: “Em chưa xem “Khách sạn huyền bí” à?”
“Em rất ít khi xem phim hoạt hình…”
Anh có hơi nhụt chí, thấy thời gian còn sớm, trực tiếp sắp xếp phim cho cô: “Hôm nay xem “Khách sạn huyền bí”.”
Cô có hơi khó hiểu: “Không phải anh xem rồi à?”
Trình Triệt phẫn nộ nói: “Xem lại lần nữa.”
Nhờ thế Hứa Khinh Am mới biết Trình Triệt rất thích Mavis của “Khách sạn huyền bí”, mà đồ vật Mavis yêu thích nhất là kẹo que.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT