Ngày hôm sau, Hứa Khinh Am trở về từ thành phố bên cạnh, cô phát hiện mình đã bị cảm. Sáng sớm hôm đó, Chúc Tinh Tinh thuận miệng nói với Trình Triệt tối qua cô hắt xì rất nhiều. Nhưng Trình Triệt không nghĩ cô bị cảm, anh còn nhắn tin lải nhải với cô: Không biết vì sao, đêm qua anh rất nhớ em.
Quả là thú vui của mấy bọn “iu nhao”, anh suy nghĩ một chút, chờ cô trả lời rồi nhắn thêm câu: Hôm qua em hắt xì nhiều là do anh rất nhớ em đó.
Không đến một tiếng sau, Hứa Khinh Am rời giường, trả lời tin nhắn Trình Triệt: Em bị cảm mà…
Trước khi ra cửa, cô có xem dự báo thời tiết mấy ngày nay, thấy nhiệt độ ở chỗ của Hứa Đề cao hơn An Thành mấy độ, cô mặc một chiếc áo khoác mỏng. Buổi tối khi cô trở về đó, Trình Triệt nhìn thấy nên cũng đã hỏi han. Cô có đề cập đến chuyện nhiệt độ nhưng anh không để ý lắm, không ngờ cô thực sự bị cảm lạnh.
Lúc mới rời giường cô hơi sốt, cô xuống lầu mua thuốc uống xong lại buồn ngủ. Lúc tỉnh lại lần nữa đã là giữa trưa, nhận được tin nhắn hỏi han của Trình Triệt, hỏi xem cô thấy tốt hơn chưa, thuận tiện dặn dò hôm nay cô đừng ra ngoài nữa.
Lúc đầu Hứa Khinh Am cũng dự định ở nhà cả ngày, đến lúc trời sẩm tối lại thấy ở trong phòng hơi buồn chán, quyết định vẫn nên thay quần áo đi tìm Chúc Tinh Tinh thì hơn, coi như đi hít thở không khí và giải sầu vậy. Cô trang bị rất đầy đủ, lúc đầu cảm thấy An Thành không lạnh lắm nhưng giờ cô đã quàng khăn choàng cổ lên, còn có khẩu trang và mũ nữa, đều được cô dùng để che kín mít.
Đến trước cửa tiệm, Hứa Khinh Am gửi cho Trình Triệt một tin nhắn, nhân tiện nhắc nhở anh: Mấy ngày nay anh không được hôn em đấy nhé.
Tất nhiên anh sẽ bất mãn, kỳ kè mặc cả: Anh có sức đề kháng tốt lắm, chỉ hôn nhẹ thôi, không bị lây bệnh đâu.
Hứa Khinh Am tỏ vẻ công chính liêm minh: Không thể.
Suy nghĩ cho anh còn phải đi làm, bị bệnh rồi làm việc liên quan đến ăn uống như này không thuận tiện, cô nói vậy không biết anh có nghe lọt tai không.
Hiển nhiên anh không nghe lọt tai mà.
Ngày đầu tiên cô bị cảm, rất nhanh đến giờ cửa tiệm đóng cửa, Triệu Xu Âm đi kiểm tra mọi thứ lần cuối, những người khác ngồi xung quanh một chiếc bàn nói chuyện phiếm, Trình Triệt ngồi xuống cạnh chiếc ghế Hứa Khinh Am ngồi.
Cô xem một câu chuyện hài trên điện thoại rồi đưa qua cho anh xem cùng. Trình Triệt khom lưng dựa sát vào cô, không nói gì. Hứa Khinh Am thấy động tác khác thường của anh, nghiêng đầu nhìn, không ngờ Trình Triệt thuận thế hôn cô, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
Hứa Khinh Am không nhịn được cười, mặt đầy bất đắc dĩ, lại có chút chột dạ. Cô nhanh chóng nhìn phản ứng mọi người xung quanh, anh ghé vào tai cô nhỏ giọng nói: “Vụng trộm, không ai thấy đâu.”
Trong nháy mắt kia cô không khỏi cảm thấy, đúng là hết cách với anh mà.
Ngày tiếp theo Hứa khinh Am bị cảm, lúc tan làm, hai người bọn họ cùng Chúc Tinh Tinh và Triệu Xu Âm đi ăn khuya, bọn họ đến quán ăn đồ Nhật Izakaya cách vách một nhà.
Hơn chín giờ tối, trong quán vẫn còn đông khách, ánh đèn vàng ấm cúng lung linh chiếu rọi. Lúc đồ ăn chưa được mang lên, Chúc Tinh Tinh cười nói: “Lần đầu ăn cơm với chị Xu Âm, em hơi lo lắng luôn đó.”
Không chờ Triệu Xu Âm mở miệng, Trình Triệt không nhịn được vạch trần cô ấy: “Lúc đi ăn cơm với tôi, cô có lo lắng gì đâu.”
“Anh là quản lý thôi, có phải sếp của tôi đâu.”
Hứa Khinh Am nhìn hai người như hai đứa trẻ trâu tiểu học cãi nhau, Trình Triệt và Chúc Tinh Tinh anh một câu tôi một câu mãi không xong, bàn tay anh để dưới bàn tự nhiên nắm lấy tay cô. Vốn cô nghĩ anh chỉ tùy tiện xoa xoa hai cái thôi, ai ngờ anh dính chặt lấy, nhất quyết không chịu buông.
Lúc nắm tay, anh thích dùng lòng bàn tay của mình vuốt nhẹ lên mu bàn tay mềm mịn của cô, còn thích dùng đầu ngón tay của mình để gõ nhẹ lên tay cô, đều là động tác theo bản năng, giống như bạn học nhỏ trêu ghẹo khiến cô phải mềm lòng vậy.
Trình Triệt ra vẻ tủi thân, quay đầu nói với Hứa Khinh Am: “Cô ấy bảo anh chẳng bằng Triệu Xu Âm kìa.”
Vẻ mặt Hứa Khinh Am đầy bất lực, giống như cùng Triệu Xu Âm đóng vai phụ huynh phải tham gia chủ trì công đạo cho cuộc chiến của mấy đứa tiểu học, không còn gì để nói.
Hôm đó Triệu Xu Âm không lái xe tới, năm nay cô ấy đã gần 40 nhưng chưa lập gia đình, đang yêu đương với một người bạn trai, anh ta đến đón cô ấy.
Chúc Tinh Tinh gọi xe, đêm nay Hứa Khinh Am định về nhà Trình Triệt. Bốn người đứng chờ xe ở ven đường, xung quanh cũng có nhiều người trẻ tuổi đang đợi xe, đèn giao thông nhấp nháy đổi màu đan xen, xe cộ chạy như dòng nước chảy. Hứa Khinh Am cảm thấy mắt mình cứ tập trung nhìn vào ánh đèn huỳnh quang kia.
Hai người nắm tay, cô nghiêng đầu giúp Chúc Tinh Tinh tìm biển số xe taxi, thấy Trình Triệt ghé sát vào cô, tưởng anh muốn nói chuyện gì với mình. Hứa Khinh Am không quay đầu lại, chỉ phản ứng với anh một tiếng: “Gì?”
Trình Triệt cúi đầu hôn lên khóe miệng cô, lại thêm lần nữa không chờ cô kịp cảnh giác, anh cắn cô một miếng rồi mới tách ra. Hứa Khinh Am không cần soi gương cũng biết mặt mình lúc này tươi cười nhộn nhạo như nào. Anh nhìn cô, vẫn như cũ mà nhéo cằm cô một cái.
Hai người không nói gì, làn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua ngã ba đường, đưa hai trái tim sát lại gần nhau hơn.
Ngày thứ ba Hứa Khinh Am bị cảm, con đường từ cửa tiệm đến trạm tàu điện ngầm mà bọn họ thường đi đang sửa chữa, vài người chuyển sang đi con đường nhỏ.
Đèn đường trên đoạn đường nhỏ này rất ít, sau ngã rẽ là một đoạn đường hoàn toàn tối om. Cứ đi đến đó là Trình Triệt lại thừa cơ hôn trộm Hứa Khinh Am đang ở trong ngực mình. Với những hành động nhỏ bất ngờ như vậy, cô không thể nào giận anh nổi. Mà mỗi lần anh làm vậy cô đều không nhịn được cười, trong lòng như nở hoa, cô không có chút ghét bỏ nào.
Sau khi tách ra, cô đi tới quán ăn vặt ven đường cùng Chúc Tinh Tinh, Trình Triệt về đến nhà, nhắn tin cho cô, giọng điệu tỏ ra sợ sệt.
Anh nói: Làm sao đây!
Hứa Khinh Am quan tâm: Sao thế anh?
Tên mặt dày vô sỉ đó trả lời: Nhớ em đó.
Hứa Khinh Am cạn lời.
Sau này cô mới biết, chỉ cần tối nào cô không về nhà cùng Trình Triệt, anh sẽ nhắn tin tới “Làm sao đây” hay “Làm thế nào bây giờ” như thể rất vội vàng, lo lắng, sau đó lại nhắn thêm “Nhớ em rồi.”
Còn việc hôn nhau, sau khi Hứa Khinh Am chuyển đến sống chung với Trình Triệt, mỗi buổi sáng dù dậy sớm hay dậy muộn, hay kể cả có trễ giờ làm, trước khi ra cửa anh đều hôn cô một cái. Nó trở thành thói quen hàng ngày của anh, chưa bao giờ quên, là cách anh biểu đạt tình yêu của mình dành cho cô.
Vào giữa tháng, đến ngày sinh nhật Chúc Tinh Tinh, lúc này coi như là ngày đông lạnh giá cuối cùng ở An Thành, về sau thời tiết sẽ ấm áp hơn, mùa xuân sắp ghé đến.
Hôm đó Chúc Tinh Tinh trống lịch, hai người quyết định buổi tối đi ăn lẩu, không gọi thêm người khác, dự định làm một bữa tiệc chúc mừng đơn giản là được. Không ngờ, vừa đến cửa quán lẩu lại nhìn thấy một người đàn ông cao lớn cầm một bó hoa, không khỏi làm người khác chú ý đến. Chúc Tinh Tinh vừa nhìn thấy, suýt chút nữa sợ tới mức kêu ầm lên.
Dịch Bạc Nhiên xuất hiện ngoài dự kiến, còn chưa kịp chào hỏi, ba người mắt to nhìn mắt nhỏ đứng ngoài cửa, sửng sốt một lúc lâu.
Dịch Bạc Nhiên cười cười mở miệng trước: “Không phải cậu nói là giờ nhìn thấy mình không nhận ra nữa sao? Xem xem, cậu vẫn nhận ra mình mà.”
Chúc Tinh Tinh từng nói đùa rằng bây giờ hai người chỉ là bạn bè trên mạng, đã nhiều năm không gặp, ra đường có khi chẳng nhận ra nhau.
Húa Khinh Am như lọt vào sương mù, lặng lẽ quan sát, trái tim Chúc Tinh Tinh đập loạn xạ không ngừng. Trong đầu thậm chí còn tưởng tượng đến giây tiếp theo, anh ta bất ngờ quỳ xuống dâng bó hoa cầu hôn cô ấy, nhất định cô ấy sẽ đồng ý ngay và luôn.
“Không phải cậu về nhà à? Sao đến An Thành mà không nói tiếng nào với mình?”
Khi đó các trường đại học cao đẳng đã bắt đầu kỳ nghỉ đông, mỗi ngày hai người đều nói chuyện phiếm với nhau. Hôm qua Chúc Tinh Tinh còn hỏi anh ta khi nào thì chuẩn bị về nhà. Dịch Bạc Nhiên nói muốn đến Thượng Hải chơi với bạn vài ngày, chưa có ý định lúc nào về, thế mà hôm nay đã đứng trước mặt cô ấy.
“Cậu không bất ngờ hay vui vẻ gì sao?”
“Vui chứ, tất nhiên là vui rồi!”
Hứa Khinh Am nhìn Chúc Tinh Tinh đã hạnh phúc đến hồn lìa khỏi xác bay vào vũ trụ, cô kéo tay áo cô ấy nói: “Đi vào trong rồi nói tiếp.”
Chúc Tinh Tinh ngơ ngác “Ừ” một tiếng, ánh mắt thẹn thùng quay đầu nhìn Dịch Bạc Nhiên: “Chúng ta vào trong ngồi xuống nói chuyện nhé, cậu chờ mình lâu chưa?”
Anh ta từng vu vơ hỏi cô ấy định đi ăn ở đâu, lúc mấy giờ, thì ra là chờ cô ấy để tạo bất ngờ, Dịch Bạc Nhiên nói: “Không lâu lắm.”
Hứa Khinh Am sắc bén cười nói: “Mũi cậu đỏ hết rồi kìa.”
Quả nhiên, hai mắt Chúc Tinh Tinh hiện vẻ đau lòng, ánh mắt thiếu chút nữa muốn dính chặt lên người Dịch Bạc Nhiên luôn rồi.
Hứa Khinh Am nhìn bộ dạng không có chút tiền đồ nào của cô ấy, chỉ biết lắc đầu, ngồi vào chỗ gửi tin nhắn cho Trình Triệt, bảo anh lúc nào xong việc có thể tới đây.
Vốn anh định đi theo ăn cơm cùng, nhưng Chúc Tinh Tinh không muốn làm bóng đèn, từ chối không cho anh đi.
Tiện thể cô nói với Chúc Tinh Tinh: “Tớ bảo Trình Triệt qua đây nhé? Chúc ta coi như double date đi.”
Chúc Tinh Tinh không thèm để Trình Triệt vào mắt, nghe từ “double date” thì mặt đỏ ửng, điên cuồng xua tay giải thích: “Khinh Khinh, cậu nói bậy gì thế hả…”
Dịch Bạc Nhiên đoán được là bạn trai của Hứa Khinh Am, lén nhìn động tác giải thích của Chúc Tinh Tinh, cười nói: “Cũng được.”
Chúc Tinh Tinh thẹn thùng thấp giọng hỏi anh ta: “Cũng được cái gì?”
Lúc ngồi xuống, theo thói quen Hứa Khinh Am ngồi cạnh bên Chúc Tinh Tinh, nên bây giờ cô nói với Dịch Bạc Nhiên: “Chúng ta đổi chỗ đi, chờ bạn trai mình tới ngồi bên đó.”
Dịch Bạc Nhiên gật đầu, đi sang ngồi cạnh Chúc Tinh Tinh.
Lúc Trình Triệt tới, Hứa Khinh Am mới thấy thoải mái hơn nhiều. Cô vẫn vì sự kiện lúc học sơ trung, Chúc Tinh Tinh đưa nước cho Dịch Bạc Nhiên nên không có ấn tượng tốt với anh ta. Nhưng vì ngại đối phương ngàn dặm xa xôi tới chúc mừng sinh nhật Chúc Tinh Tinh, vậy nên cô không tiện biểu hiện ra.
Mấy người cùng nhau uống chút rượu, Hứa Khinh Am chắc chắn quan hệ hai người này đã vượt qua tình bạn, những cử chỉ của Dịch Bạc Nhiên rất săn sóc quan tâm cô nàng, tuyệt đối không phải cử chỉ vô ý.
Ăn được một lúc, Chúc Tinh Tinh đứng dậy đi vệ sinh. Vốn Hứa Khinh Am không định xen vào tình cảm của người khác, nhưng tình huống của hai người này có chút đặc biệt, cô muốn xác định một việc.
Cô trực tiếp hỏi Dịch Bạc Nhiên: “Cậu còn nhớ lúc còn đi học, cô ấy có đưa nước cho cậu không?”
Đương nhiên Dịch Bạc Nhiên còn nhớ, sau mấy ngày cô ấy đưa nước cho anh ta thì không thấy đâu nữa. Nếu ngày thường có gặp cũng là bộ dạng không thân không quen.
Thấy anh ta gật đầu, Hứa Khinh Am hỏi tiếp: “Vậy cậu có biết cô ấy dùng tiền tiêu vặt của bản thân mua nước cho đội bóng rổ các cậu không? Học sinh cấp hai có bao nhiêu tiền tiêu vặt đâu chứ.”
Có lẽ giọng điệu của cô quá thẳng thắn, Trình Triệt hơi dùng sức nắm lấy bàn tay cô phía dưới bàn ăn, như đang ngầm ám chỉ cô. Hứa Khinh An nhìn anh một cái, Trình Triệt không dám nói gì, yên lặng nuốt nước bọt.
Nghe vậy, Dịch Bạc Nhiên không khỏi sửng sốt, trực giác của Hứa Khinh Am cho thấy anh ta không phải giả vờ, vậy nên cô chờ anh ta giải thích.
“Tớ không biết, trong đội có quỹ chung, huấn luyện viên có bảo đã đưa tiền cho một bạn học, tối sẽ mang nước đến cho chúng tớ, tớ tưởng đó là cô ấy.”
Anh ta cũng từng hoài nghi tại sao một nữ sinh lại mang thùng nước nặng như vậy qua đây nhưng cũng không nói gì, cũng chẳng hỏi gì thêm cả, đây là sai lầm của anh ta. Mà sau khi Chúc Tinh Tinh không đến đưa nước nữa, thật sự có một bạn học nam tiếp tục đến đưa nước. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ bạn học nam đó nhìn thấy Chúc Tinh Tinh đưa nước nên đã tự mình nuốt tiền quỹ dùng để mua nước trong mấy ngày đó.
Ánh mắt Hứa Khinh Am lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm vài giây, khiến Trình Triệt muốn mở miệng hòa giải. Dịch Bạc Nhiên không giỏi ăn nói như Trình Triệt, dáng người giống như một vận động viên thể dục, nhưng lại làm người ta cảm giác như một sinh viên y khoa vô hại, Hứa Khinh Am ngẫm nghĩ thật kỹ.
Cho đến khi cô mở miệng, hai người đàn ông cùng thở dài một hơi: “Được rồi, hiểu lầm đã được giải trừ.”
Rất nhanh Chúc Tinh Tinh quay lại, nhưng khi về chỗ ngồi phát hiện Hứa Khinh Am và Trình Triệt đã đi rồi, chỉ còn lại Dịch Bạc Nhiên.
Đương nhiên cô ấy biết đây là ý tốt của Hứa Khinh Am. Cô ấy đi ra khỏi quán lẩu cùng Dịch bạc Nhiên, hai người cứ đi lang thang trên đường không mục đích, cô ấy cũng không biết nên nói gì.
Lúc đầu cô ấy ôm bó hoa kia, Dịch Bạc Nhiên chú ý tới tay cô ấy lộ bên ngoài trời lạnh, vậy nên đã duỗi tay cầm bó hoa.
“Mình cầm cho, cậu đút tay vào túi cho ấm.”
Chúc Tinh Tinh không cách nào thu lại nụ cười trên mặt, “Ừ” một tiếng, còn để lộ ra sự hạnh phúc nữa.
Dịch Bạc Nhiên chủ động hỏi: “Cậu không hỏi tớ việc đưa nước sao?”
Có lẽ Hứa Khinh Am đã nói cho anh ta, cô ấy cũng đoán được người chị em của mình đã giảm ấn tượng về anh ta rất nhiều chỉ vì chuyện này.
Chúc Tinh Tinh không muốn bị anh ta nghĩ mình so đo với mấy đồng bạc đó, rộng lượng nói: “Việc từ mười mấy năm trước rồi, có mười mấy đồng thôi, giờ mình cũng không thể bắt trả lại tiền mà.”
Không ngờ Dịch Bạc Nhiên lại nói: “Mình không trả.”
Ngoài dự đoán của cô ấy, Chúc Tinh Tinh nhất thời nghẹn lời.
Dịch Bạc Nhiên nhẹ nhàng nói lại lời mình vừa với giải thích với Hứa Khinh Am, rõ ràng nhìn ra được Chúc Tinh Tinh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Giọng nói của cô ấy không che giấu được sự vui vẻ, còn mắng tên bạn học nam kia: “Tên kia như thế nào vậy chứ, cậu ta nên trả tiền cho mình mới phải.”
Dịch Bạc Nhiên nhìn người vừa rồi còn ra vẻ rộng lượng lại nói bắt người kia trả tiền, không khỏi cảm thán mạch não của cô ấy thật kì là, chuyện quan trọng không phải là tiền.
Anh ta hỏi cô: “Sao cậu không nói chuyện này với mình sớm?”
“Khinh Kinh nói mình không dám hỏi, có thể là do, do mình sợ mình vừa hỏi chúng mình sẽ…” Cô ấy nói đến đây thì dừng một chút: “Tình bạn chúng mình sẽ bị tan vỡ. Hơn nữa chỉ có mấy đồng bạc thôi, bị lừa thì bị lừa, không sao cả.”
Khóe miệng anh ta không nhịn được mà cong lên, thấp giọng nói: “Cậu thật là… ngốc nghếch.”
Chúc Tinh Tinh Không nghe rõ, ngẩng đầu hỏi anh ta: “Cậu nói gì cơ?”
“Không có gì.” Dịch Bạc Nhiên nhắc lại: “Không có lừa cậu, thích cậu còn không kịp.”
“Hả?” Cô ấy sửng sốt, hỏi lại lần nữa: “Cậu nói gì hả?”
Dịch Bạc Nhiên đỏ mặt, anh ta thuận miệng nói ra, ngượng ngùng lặp lại.
Sau đó anh ta lại hỏi: “Cậu còn nhớ lần cuối cùng gặp tớ không?”
Chúc Tinh Tinh gật đầu, đương nhiên cô ấy nhớ rõ, hơn nữa còn nhớ rất lâu, nằm mơ cũng thấy nữa mà.
“Sau lễ tốt nghiệp mấy ngày, bên ngoài sân bóng rổ trường học bên cạnh?”
“Sao cậu biết?” Chúc Tinh Tinh khó mà tin được, đó là ký ức về lần cuối gặp mặt trong trí nhớ của cô, không phải của anh ta. Trong trí nhớ của Dịch Bạc Nhiên, phải là lễ tốt nghiệp mới đúng.
Lúc đó, cô ấy có việc đi qua trường học kia, hoàng hôn ngày hè oi ả, cách tấm chắn bảo hộ nhìn Dịch Bạc Nhiên chơi bóng rổ, là lúc cô ấy còn trong độ tuổi dậy thì, yêu thầm anh ta được một năm.
Chúc Tinh Tinh đứng đó nhìn trộm một lúc lâu, trong lòng xúc động muốn gọi anh ta, nhưng rồi trước khi bị phát hiện, cô ấy xoay người rời đi, ngồi xe buýt về nhà.
Giờ phút này, trong đêm gió đông lạnh giá, anh ta nói: “Lúc ấy cậu ngồi ở chỗ thứ ba đếm ngược từ trái sang cạnh cửa sổ, vẫn luôn nhìn ra bên ngoài.”
Ánh mắt Chúc Tinh Tinh hiện lên tia kinh ngạc, anh ta nói với cô ấy: “Mình vẫn luôn nhìn theo cậu, cũng lên xe buýt, ngồi ở hàng cuối cùng.”
Anh ta hỏi: “Sau đó sao cậu lại khóc? Chúc Tinh Tinh, mình thấy cậu che mặt, còn che mắt lại.”
Đâu chỉ mỗi lần ấy Chúc Tinh Tinh khóc, bây giờ cô ấy cũng muốn khóc. Cô ấy không ngừng chớp mắt đè nèn cảm xúc này lại, không nói nên lời.
Cuối cùng anh ta nói tiếp: “Muốn ở bên nhau với mình không? Năm đó mình cũng thích cậu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT