Ánh trăng huyền diệu chiếu xuống đại địa những
tia sáng mờ ảo, chỉ có thể soi tỏ cảnh vật một cách mờ mờ. Trong đêm
tối, ở cách xa nhau hơn 10 mét thì chỉ có thể nhìn thấy bóng người mờ
ảo. Tuy vậy, ánh trăng cũng đủ soi sáng cho cuộc chiến bùng nổ. Quân đội song phương không cần nhận diện mặt mũi địch quân làm gì, chỉ cần biết
đó là địch quân là được.
Bích Thủy Thành đại quân dàn ra bên ngoài cổng trấn, chuẩn bị tấn công. Trải qua trận tập kích hồi chiều, cả bọn
trong lòng đều rất phẫn nộ, quyết phen này tràn vào trong trấn giết sạch địch quân để trả mối hận bị tập kích.
Sau một lúc chỉnh quân,
Bích Thủy Thành đại quân phát động tiến công. Bức tường gỗ xung quanh
trấn không cao, cũng không kiên cố, trước đây bọn Giang Phong đã dễ dàng phá hủy để tiến công vào trấn, thì giờ đây cũng vậy, đối phương tràn
lên chặt chém vào cổng trấn, tường gỗ. Với đà tấn công của đối phương,
có lẽ chỉ sau 10 nhát là cổng trấn và tường gỗ sẽ bị phá hủy. Giang
Phong chỉ huy các đội thần binh chiếm cứ các điểm cao dùng cung tên bắn
trả. Đối phương chém được 10 nhát thì chúng thần binh cũng có thể bắn
được 4, 5 phát tên. Chỉ đáng tiếc chỉ có 5 đội thần binh đến từ Văn Đức
lĩnh địa mới có cung tên, do vậy mà làn mưa tên không được dày đặc cho
lắm.
Sau một lúc, địch quân đánh đổi bằng khoảng 10 sinh mạng và
đại bộ phần thần binh đều bị thương, cuối cùng cũng đã phá hủy được cổng trấn và tường gỗ, tràn vào trong trấn. Dù sao thì hơn 200 mũi tên cũng
mạng lại hiệu quả đáng kể. Và giờ đây, cuộc hỗn chiến bắt đầu.
Giang Phong phái 8 đội thần binh đang sung sức chặn đánh 6 đội thần binh đầy
thương tích của địch quân. Hàn Thế Kiệt chiến đấu cùng thống soái địch
quân. Cả hai đã từng chiến đấu trong trận tập kích hồi chiều, kẻ thù gặp nhau càng thêm nhãn hồng, vừa gặp mặt đã xông vào nhau quyết chiến.
Dương Thiên Hữu và Kim Sí Đại Bàng phụ trách 2 gã cao vị thần bên phe
địch quân. Bọn Giang Thạch Khê, Lưu An, Tôn Chấn và Hà Phú Quý chặn đánh 4 gã trung vị thần còn lại. Giang Phong ở ngoài quan chiến, đồng thời
phụ trách bổ huyết cho những người bị thương. Ngưu ma nhân Lô Lô và lão
vu sư Chu Đức thì tự do chiến đấu, thấy nơi nào cần thì tham chiến ở đó, bảo đảm ưu thế luôn nghiêng về phe bọn Giang Phong.
Trận chiến
giữa Hàn Thế Kiệt và gã thống soái địch quân là khốc liệt hơn cả. Hai
người đều là thượng vị thần, đều có đại chiêu, đều là dũng tướng, nên
tuyệt chiêu liên tục tung ra, kình khí tung bay khắp chốn, cát bay đá
liệng ào ào, bốn phương trời sầu đất thảm. Đao kình kiếm khí tỏa ra xung quanh, phá hủy các kiến trúc lân cận, và đả thương bất kỳ ai dám đến
gần. Cả hai chiến đấu đến mức tối trời tối đất, kinh thiên động địa.
Giang Phong lần đầu nhìn thấy hai dũng tướng thượng vị thần toàn lực
chiến đấu, cũng không khỏi giật mình.
Sau gần nửa giờ chiến đấu,
Kim Sí Đại Bàng đã giải quyết được đối thủ kém hơn mình 1 cấp, được
Giang Phong phái đến hỗ trợ Hàn Thế Kiệt. Hai đánh một, trận chiến lập
tức nghiêng về phía bọn Hàn Thế Kiệt ngay.
Lát sau, chúng thần
binh có nhân số đông hơn, có Ngưu ma nhân Lô Lô và lão vu sư Chu Đức
tham chiến, đã giải quyết được toàn bộ địch quân. Giang Phong liền tập
trung toàn bộ quân lực giải quyết những kẻ còn lại. Bị mấy chục người
vây đánh, còn bị lão vu sư phóng độc, 4 gã trung vị thần bên phe địch
quân cũng nhanh chóng trút hơi thở cuối cùng. Có lẽ do địch quân là
chính quy quân, Giang Phong không thể nào chiêu hàng được, mà địch quân
cũng chống trả rất quyết liệt, nên Giang Phong phải đành ra lệnh sát tử
tất cả.
Cuối cùng, mọi người kéo đến vây quanh trận đấu giữa Hàn
Thế Kiệt, Kim Sí Đại Bàng với thống soái địch quân. Do song phương đều
xuất đại chiêu, khí thế khủng bố, mọi người không thể nào đến gần được,
nên chỉ đành đứng ngoài xa quan chiến. Chỉ có Giang Phong là sau một lúc lại thi triển Tế tự thuật bổ huyết cho Hàn Thế Kiệt và Kim Sí Đại Bàng. Như vậy không thể xem là 2 đánh 1 nữa, mà phải gọi là 3 đánh 1.
2 đánh 1 không chột cũng què, đằng này lại là 3 đánh 1, đối phương không
thể chống cự được bao lâu nữa, rồi trọng thương, thoát lực, bị Kim Sí
Đại Bàng mổ trúng đầu, và bị Hàn Thế Kiệt chém xả ngang vai, đành trút
hơi thở cuối cùng, chết trong phẫn nộ và uất ức. Gã uất ức là tại sao
đối phương không công bình chiến đấu, mà lại hết tập kích, rồi ỷ đông
hiếp ít, chẳng anh hùng chút nào. Gã có biết đâu rằng Giang Phong chưa
bao giờ tự nhận mình là anh hùng, binh bất yếm trá, sử dụng thủ đoạn nào cũng được, miễn chiến thắng thì thôi.
Sau khi gã thống soái địch quân ngã xuống, Giang Phong nghe hệ thống thông báo :
- Đinh. Chúc mừng Thiếu Quân đã tiêu diệt hoàn toàn đại quân của Bích
Thủy Thành, ngăn không cho đối phương tái chiếm Lục Thủy Trấn, bản
phương không thiệt hại người nào, đã hoàn mỹ hoàn thành lục sắc nhiệm vụ “Bảo vệ chiến”, nhận được đặc thù tưởng lệ 80 điểm cống hiến trị.
- Đinh. Chúc mừng Thiếu Quân. Vì chiến tích huy hoàng của mình, Thiếu
Quân đã nhận được sự hảo cảm của nhân dân Lưu Vân Thần quốc, nhận được
sự khen ngợi của Lưu Vân Thần quốc quốc chủ, nhận được 50 điểm hảo cảm
độ, nhận được 20 điểm cống hiến trị.
- Đinh. Chúc mừng Thiếu Quân. Lưu Vân Thành viện quân chỉ còn cách Lục Thủy Trấn 5 dặm, xin chuẩn bị công tác giao tiếp.
Giang Phong giật mình, vội ra lệnh chúng thần binh nhanh chóng thu dọn chiến
trường, thu gom chiến lợi phẩm. Toàn bộ vũ khí, khôi giáp của địch quân
đều được thu lấy hết. Đặc biệt là khôi giáp và vũ khí của gã thống soái
địch quân, đều là trung phẩm thần khí. Lần đầu tiên Giang Phong thấy
được trung phẩm thần khí. Bảo bối a ! Ngoài ra bọn Giang Phong còn thu
được 29 con chiến mã, trong đó có 3 con thượng đẳng chiến mã, dù có bị
thương, nhưng vẫn còn sử dụng được. Đúng là chiến lợi phẩm phong hậu a !
Sau đó, khi viện binh của Lưu Vân Thành đến nơi, Giang Phong giao Lục Thủy
Trấn lại cho bọn họ phòng thủ, rồi rút quân, mang đại lượng chiến lợi
phẩm về Lục An Trấn. Nhiệm vụ “Công phòng chiến” của Giang Phong vẫn
chưa kết thúc. Giang Phong còn phải ở lại đây 1 ngày nữa. Nhưng giờ đây
nơi này không còn là biên cảnh cứ điểm nữa (biên cảnh cứ điểm đã đổi
thành Lục Thủy Trấn), thổ phỉ cũng không còn, nên Giang Phong chẳng cần
phải làm gì nữa, chỉ cần ở đây cho đến kỳ hạn nhiệm vụ kết thúc mà thôi.
Sau khi thanh điểm chiến lợi phẩm xong, Giang Phong ban thưởng bộ khôi giáp vũ khí thượng đẳng thần khí cùng 1 con thượng đẳng chiến mã cho Hàn Thế Kiệt, khiến gã hoan hỉ vô cùng, cảm tạ không ngớt lời. Những người khác đều tỏ ra hâm mộ, nhưng trận chiến vừa rồi gã ta lập công lớn nhất, nên được trọng thưởng là phải rồi. Bọn Dương Thiên Hữu và Hà Phú Quý mỗi
người cũng được một bộ khôi giáp vũ khí và một con thượng đẳng chiến mã. Lưu An và Tôn Chấn cũng đổi khôi giáp và vũ khí mới. Hai bộ khôi giáp
và vũ khí của hai gã tuy không phải là trung đẳng thần khí, nhưng thu
được trên người hai gã cao vị thần phía địch quân, tất không phải phàm
phẩm. Trang bị do tiểu lĩnh địa của bọn Giang Phong làm ra không thể nào bằng được tinh phẩm của các Thần quốc. Không chỉ có bọn họ, cả chúng
thần binh và Ngưu ma nhân Lô Lô cũng thay khôi giáp và vũ khí mới. Những thứ này tuy trải qua chiến đấu, độ bền giảm nhiều, nhưng chỉ cần nhờ
thợ rèn sữa chữa lại là vẫn có thể sử dụng tốt như mới.
Do trong
trận chiến vừa rồi, Ngưu ma nhân Lô Lô chiến đấu quá tích cực, nên giờ
đây đã tiến giai thành trung vị thần, tuy chỉ mới sơ giai, nhưng dù sao
cũng vẫn là trung vị thần, đã có thể kể là chiến tướng, thần tướng. Đặc
thù NPC khi nào trở thành trung vị thần thì mới có thể tính là thần
tướng. Lão vu sư Chu Đức do vẫn còn là hạ vị thần, nên chỉ có thể xem là đặc thù nhân tài mà thôi.
Ngoài vũ khí trang bị, Giang Phong còn
thu được rất nhiều vật tư, trong đó có cả một số loại hy hữu tài nguyên
như ngọc thạch, thảo dược, tinh kim, minh châu, bí ngân. Chiến tranh
thường mang lại sự tàn phá, thiệt hại, nhưng đôi khi cũng mang lại nhiều lợi ích cho các bên tham chiến một khi giành được chiến thắng. Và Giang Phong thuộc về trường hợp thứ hai. Sau trận chiến lần này, nhân tài vật lực của Văn Đức lĩnh địa đã tăng lên rất nhiều. Thấy ở Lục An Trấn còn
có mấy vị dược sư (nơi đây chuyên trồng thảo dược), Giang Phong đã cố
gắng chiêu dụ một người. Ở Văn Đức lĩnh địa tuy có thể xây dựng Y quán,
nhưng vì thiếu dược sư chủ trì nên vẫn chưa xây dựng được.
Trải
qua một ngày buồn chán, cuối cùng kỳ hạn nhiệm vụ kết thúc cũng đã đến,
một đội quân của Lưu Vân Thần quốc đến thay thế bọn Giang Phong trú đóng tại Lục An Trấn. Giang Phong dẫn quân quay về Lưu Vân Thành để nhận
tưởng lệ.
Trình Tử hữu vân :
"Nhân vô viễn lự,
Tất hữu cận ưu.
Cẩn tắc vô ưu,
Nhẫn tắc vô nhục.
Nhân gian tù ngục,
Hoàn thị vô lương.
Thiên hạ công hầu,
Giai do hữu đức."
Tạm dịch :
Trình Tử có nói :
Kẻ không lo xa
Ắt có buồn gần.
Cẩn thận khỏi lo,
Nhẫn nhịn khỏi nhục.
Những kẻ tù ngục ở nhân gian
Đa số là người không lương thiện.
Những bậc công hầu trong thiên hạ,
Đều là những vị có đức lành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT