Thời gian huấn luyện thực tế của mỗi kỳ tổng cộng là mười tuần. Ngoài những khoa học thường thức và phương pháp huấn luyện liên quan đến dị năng, nội dung đào tạo còn bao gồm tình hình cơ bản của các đặc khu trên thế giới, lịch sử và hiện trạng của chiến trường biên giới, cơ cấu chính trị của Đặc khu 7 và quy định của Sư đoàn Lục quân.
Gần như không thể nắm vững nhiều nội dung như vậy trong mười tuần, song những thầy huấn luyện chỉ quan tâm đến việc 'nhồi vịt ăn'*, còn lại thì mặc kệ. [1]
[1] Nhồi vịt ăn: Đây là một phương pháp của một số người buôn bán gia cầm nhằm tăng cân nặng để thu lãi lớn. Họ bắt từng con và dùng tay banh mỏ hết cỡ để nhồi thức ăn vào. Ở đây có thể hiểu, họ làm hết bổn phận và coi trọng chỉ tiêu ra lò quân nhân, còn lại mấy người kia hiểu hay không, chất lượng ra sao thì mặc kệ.Sau mười tuần, khoá huấn luyện sẽ kết thúc và tổ chức một cuộc sát hạch quy mô lớn. Chỉ những người vượt qua đánh giá mới có thể trở thành người siêu năng lực được chính quyền đặc khu công nhận và điều động đến chiến trường biên giới.
Có hai loại rớt sát hạch, một là phế vật không thể thức tỉnh dị năng, hai là người đã thức tỉnh nhưng không thể sống đến cùng. Phế vật cũng không tốt hơn người chết bao nhiêu, bởi vì họ bị đưa đến Sở Khoa học và Công nghệ trở thành người tình nguyện cho nghiên cứu dị năng, tục gọi là cống hiến cho khoa học.
"Được rồi, bây giờ kỳ huấn luyện chính thức bắt đầu."
Lục Ngũ nói xong, cánh cửa toà nhà phía sau từ từ mở ra, hé lộ bộ mặt thật gớm ghiếc dưới lớp kiến trúc bóng bẩy. Nơi đó không giống nhà thi đấu, mà như một phân xưởng lớn chất đầy các loại máy móc thiết bị kỳ quái, thoạt nhìn không phải là một cơ sở thể dục đứng đắn.
Các nghiên cứu chỉ ra rằng, đối mặt với áp lực khủng hoảng đều có thể kích thích tiềm lực của người siêu năng lực. Áp lực càng lớn thì sự thức tỉnh càng triệt để.
Để có được những chiến binh mạnh mẽ hơn, quá trình tập huấn của doanh trại rất khắc nghiệt, phương pháp cũng khác hẳn với huấn luyện binh lính bình thường. Những cơ sở vật chất kỳ lạ trên sân tập đích thị được dùng để rèn luyện thể chất cho họ.
Khi nhóm người mới bước vào toà nhà, họ chợt cảm thấy ngột ngạt bởi bầu không khí quái lạ trong đây.
"Chiếc máy có bánh xích kim loại là máy chạy bộ dành cho nhiều người. Tốc độ rất nhanh, nếu không chạy kịp sẽ té bầm dập mặt mũi, hoặc tệ hơn là bị cuốn vào bánh răng."
Thạch Lục Nhất không quên thiết lập của mình, vẫn tận tâm để khai sáng cho Ân Thập Thất (thật ra cho độc giả) về truyền thuyết kinh dị trên sân huấn luyện.
"Tôi nghe nói có người bị cuốn vào rồi. Khi kéo ra chỉ còn một nửa, thợ máy phải tháo rời toàn bộ linh kiện, mất ba ngày ba đêm mới ghép lại toàn vẹn cho người ta."
Thạch Lục Nhất lắc đầu, trong giọng kể còn chứa cả xúc động lẫn hả hê.
"Còn có lần khác, trên sân tập vũ khí nóng, do lỗi hậu cần nên đạn giấy trong súng tự động biến thành đạn thật, hàng chục người bị bắn thành tổ ong vò vẽ..."
Hạng mục huấn luyện đầu tiên là máy chạy bộ bánh xích.
Lục Ngũ quơ cây gậy kim loại có thể co duỗi trong tay, tiếng động vù vù phát ra khi cây gậy quất vào không khí khiến nhóm người mới hãi hùng khiếp vía.
"Chắc một số bạn đã nghe nói về nó, cỗ máy này có biệt danh là 'Kẻ ăn thịt'. Đúng vậy, nó sẽ 'cắn nuốt' vài mạng người trong mỗi kỳ huấn luyện."
Lục Ngũ gõ cây gậy vào bánh xích, giọng nói ồm ồm xen lẫn âm thanh buốt tai: "Sao, sợ à?"
Bốn bề im ắng, không một ai trả lời cho câu hỏi sặc mùi ác ý này.
Lục Ngũ hít sâu một hơi, quát ầm lên: "Trả lời!"
Sở hữu hệ Thể chất và Tự nhiên, tiếng quát của Lục Ngũ giống như hiệu ứng của chuông đồng, khá là 'inh tai nhức óc', và nó cũng khiến Cố Phi Phàm đang lo ra phải giật mình.
Vài câu 'Không sợ' thưa thớt phát ra từ trong đám người, song không ai dám nói quá lớn.
"Lớn tiếng lên!" Lục Ngũ bất mãn.
"Không sợ!"
Giọng nói trở nên to hơn nhưng Lục Ngũ vẫn không hài lòng, hắn ta nhìn những 'con gà mới' đang run cầm cập trước mặt: "Vậy ai sẽ lên trước?"
Cả đám 'im thin thít như thịt nấu đông'.
Bất kỳ động tĩnh nào tại thời điểm này đều sẽ dẫn đến sự chú ý của kẻ khác.
Thế nhưng vẫn có người 'điếc không sợ súng'.
Đứng ở hàng ngang thứ ba và hàng dọc thứ năm, Địch Đề An giơ chân đá vào Cố Phi Phàm ở hàng ngang thứ hai và hàng dọc thứ tư. [2]
[2] Nói chung là đá xéo lên bên trái.Là một người đã thức tỉnh dị năng hệ Thể chất, đôi chân của Địch Đề An vừa nhanh vừa nặng, Cố Phi Phàm không đề phòng đã bị đá, đầu gối khuỵu xuống, bước chân loạng choạng lao ra khỏi hàng ngũ mấy bước.
Ân Thập Thất tinh mắt, gần như hét lên cùng lúc: "Anh làm gì vậy! Tại sao đá người khác?"
"Đá cái gì chứ? Đừng nói bậy, con mắt nào của cậu thấy tôi đá người."
Tất nhiên Địch Đề An sẽ không thừa nhận lời buộc tội của Ân Thập Thất, những người khác cũng không rảnh làm chứng chống lại gã ngay lúc này. Bị tác giả đánh dấu là pháo hôi và 'khả năng chết rất cao', lúc này đây Địch lão đại chưa nếm qua bài học 'không nên tuỳ tiện khiêu khích nam chính và kim chủ xuyên thư'.
Trận náo loạn này không thể thoát khỏi ánh mắt của Lục Ngũ, hắn ta cười gằn: "Tốt lắm, xem ra đã có người tự nguyện đăng ký."
Tiến vào đội hình, Lục Ngũ duỗi cây gậy trong tay về phía Ân Thập Thất, "Cậu!" Sau đó chuyển sang Địch Đề An, "Cậu!" Hắn ta hất tay lên, cây gậy tạo ra một đường cung hoàn mỹ, "Ra khỏi hàng!"
"Thầy huấn luyện, tôi bị oan." Địch Đề An vội khiếu nại.
Lục Ngũ thờ ơ đáp: "Tôi không quan tâm cậu bị oan hay làm sao, ra khỏi hàng!" .
truyện tiên hiệp hay"Báo cáo thầy huấn luyện." Một giọng nói khác đột nhiên vang lên sau lưng, nhả chữ rõ ràng, từ tốn bình tĩnh.
Xoay người, Lục Ngũ nhìn thấy Cố Phi Phàm.
Giữa một bầy gà cỏ sứt sẹo co rúm, người này chính là con hạc xuất chúng nhất, bất kể là thân hình hay khuôn mặt đều tuyệt vời đến phạm quy.
Lục Ngũ cau mày, thằng nhóc trắng trẻo này từ đâu tới, sao vừa rồi không phát hiện?
"Thầy huấn luyện, tôi xin thế cậu ta lên máy chạy bộ." Cố Phi Phàm bước tới, che Ân Thập Thất ở sau lưng.
"Cậu định thay cậu ta lên máy chạy bộ? Tốt lắm, đồng đội thì phải biết tương thân tương ái, nhưng mà ——"
Lục Ngũ lật mặt ngay: "Trên chiến trường không có khái niệm gọi là thay thế, chỉ có hoạ cùng chịu, cậu lên luôn đi."
Cố Phi Phàm: "..."
Ngay sau đó, Cố Phi Phàm, Ân Thập Thất và người khởi xướng Địch Đề An đứng cạnh nhau ở bên ngoài hàng ngũ.
Ân Thập Thất bứt rứt, nói nhỏ: "Anh Phi Phàm, em xin lỗi."
"Không phải lỗi của cậu." Cố Phi Phàm điềm nhiên nói, "Một lát nữa lên máy cũng đừng nghĩ nhiều, cứ nghiêm túc chạy đi, việc còn lại giao cho anh."
Mặc dù hôm qua Cố Phi Phàm đã nỗ lực giúp Ân Thập Thất gian lận nhưng hiệu quả không đáng kể, vóc dáng hiện tại của nam chính vẫn chẳng khác gì người thường. Trong cốt truyện nguyên tác, Ân Thập Thất thức tỉnh dị năng khá trễ nên phải nhịn nhục Địch Đề An rất nhiều.
Ba người lên một cỗ máy, Lục Ngũ mở van điện, bánh răng quay kéo theo bánh xích kim loại rắn chắc từ từ chuyển động. Phần bánh xích của chiếc máy có hình vuông rộng ba mét, dài ba mét. Do bánh răng phía sau quá nguy hiểm nên Địch Đề An, Ân Thập Thất và Cố Phi Phàm xếp thành một hàng ngang ở nửa trước.
"Vì đây là lần đầu tiên, tôi sẽ chỉnh tốc độ thấp trong một phút để các cậu làm quen, sau một phút thì bắt đầu tăng tốc. Cứ mỗi năm phút tăng tốc một lần, đủ ba lần, tương đương mười sáu phút xem như thông qua." Lục Ngũ nói.
Lúc đầu, cả ba người đều theo kịp tốc độ của bánh xích. Một phút sau, máy tăng tốc khiến quá trình chạy đuổi khó khăn hơn.
Nhờ ba dị năng hệ Thể chất, thành thử Cố Phi Phàm chạy khá dễ dàng. Nếu phân loại theo quy tắc tìm kiếm kỹ năng trong trò chơi, vậy thì Cứng Cỏi, Ngàn Quân và Nhảy Vọt đều là những dị năng bị động có thể mang lại thuộc tính cộng thêm, khi sử dụng không cần tập trung khống chế nên cậu vẫn còn thừa lực để chú ý tới Địch Đề An và Ân Thập Thất.
Năm phút sau, máy lại tăng tốc, ba người vẫn chạy kịp.
Có lẽ cho rằng cảnh này hơi nhàm chán, Lục Ngũ đột nhiên tuyên bố: "Mặc dù hôm nay chỉ là thị phạm, nhưng nếu đạt chuẩn, tôi có thể cộng thêm điểm vào kỳ sát hạch cuối cùng."
Điểm tổng kết cuối khoá liên quan đến các đãi ngộ sau khi gia nhập Sư đoàn Lục quân trong tương lai, phần thưởng này rất có sức hấp hẫn.
Lục Ngũ vừa tuyên bố, Địch Đề An ngay lập tức nảy sinh ý đồ đen tối.
"À, chỉ có một phần thưởng." Giọng nói ác ý của Lục Ngũ lại vang lên, "Ngoài ra, bắt đầu cho phép công kích lẫn nhau."
Ngay sau khi quy tắc 'cho phép công kích lẫn nhau' được đưa ra, bầu không khí trên bánh xích đột ngột thay đổi.
Không chút do dự, Địch Đề An tung một cú đấm vào Ân Thập Thất.
Ân Thập Thất tránh né nên cả người chao đảo, song cậu nhóc không ngã, vì Cố Phi Phạm bên cạnh đã nắm chặt cổ áo rồi nhấc bổng nam chính lên. Hai người thay đổi vị trí, Cố Phi Phàm chen vào giữa Ân Thập Thất và Địch Đề An.
"Tiếp tục chạy." Cố Phi Phàm nói với Ân Thập Thất.
Bên kia, Địch Đề An vẫn chưa ngừng lại, gã giơ chân quét ngang Cố Phi Phàm.
Cố Phi Phàm nhảy lên và dễ dàng né tránh, dựa vào dị năng Nhảy Vọt nên cú nhảy này cao ít nhất nửa người, đây cũng là một bất ngờ lớn đối với Địch Đề An.
Sau khi tung cú đá, Địch Đề An mất thăng bằng rồi ngã quỵ xuống, đợi đến khi có thể đứng lên thì đã rơi xuống nửa sau bánh xích.
Nếu lúc này Cố Phi Phàm 'thừa nước đục thả câu', tiểu pháo hôi này có khi đã 'lãnh cơm hộp*' ngay tại chỗ. Song Cố Phi Phàm không làm gì cả, vậy nên dù Địch lão đại rất chật vật vẫn có thể quay về nửa trước bánh xích. [3]
[3]: Lãnh cơm hộp: Ý nói nhân vật chết sớm.Sau hai lần chơi mất dạy không thành công, Địch Đề An tạm dừng trong chốc lát, sau đó gã đột nhiên dịch sát ra ngoài.
Mười một phút trôi qua, máy tăng tốc lần thứ ba, tiếng bánh răng và bánh xích càng lúc càng to, rung lắc càng thêm dữ đội.
Cố Phi Phàm phát hiện Địch Đề An nở một nụ cười nhếch mép vô vàn khốn nạn.
【 Tức Khắc: Thời gian, điều chỉnh tỷ lệ tốc độ dòng chảy thời gian, kích hoạt. 】
Trong khi hệ thống nhắc nhở thì bánh xích dưới chân đột ngột tăng tốc, loại tăng tốc này khác hẳn với trạng thái của máy móc, nó không có dấu hiệu và không hề hợp lý.
Ân Thập Thất không chuẩn bị trước nên đôi chân mất kiểm soát, cậu nhóc ngã xuống bánh xích, sắp sửa bị cuốn vào bánh răng đằng sau ——
Cố Phi Phàm đá cậu nhóc ra khỏi máy chạy bộ, đồng thời cũng nhảy vọt ra ngoài.
Cả hai ngã nhào xuống đất.
Trên máy chạy bộ, Địch Đề An nở một nụ cười thuộc về người chiến thắng.
Cố Phi Phàm vừa mới kéo Ân Thập Thất đứng dậy, Lục Ngũ đã vung gậy tới: "Xuống làm gì? Quay lại!"
Khoảnh khắc chiếc gậy chuẩn bị đập vào người, Cố Phi Phàm cõng Ân Thập Thất nhảy một bước dài trở về bánh xích.
Ân Thập Thất vội nói: "Anh Phi Phàm, anh đừng lo cho em." Thật ra, cậu nhóc chỉ còn một hơi tàn, sau cú ngã chổng vó thì đã hoàn toàn đuối sức, thật sự không còn tự tin có thể tiếp tục chạy.
Cố Phi Phàm không trả lời nam chính, cậu quay đầu nở một nụ cười thâm thuý với Địch Đề An: Tiểu pháo hôi này, thủ đoạn dơ thế.
Khác với Ân Thập Thất phải nhẫn nhục trong giai đoạn đầu của《 Khung Kính 》, Cố thiếu gia không có ý định sẽ chịu đựng loại nghẹn uất này. Tại thời điểm quay về máy chạy bộ, cậu đã mua dị năng Tức Khắc và quyết định 'gậy ông đập lưng ông'.
Tức Khắc: Điều chỉnh tỷ lệ tốc độ dòng thời gian trong phạm vi nhỏ, 1:2, kéo dài 10 giây, cấp 1, có thể nâng cấp (mức độ thành thạo 0%)Nụ cười của Cố Phi Phàm khiến Địch Đề An sởn tóc gáy, vừa lơ đãng đã lập tức loạng choạng ngã xuống. Tiếp đến, tiểu pháo hôi cũng trải qua toàn bộ quá trình lăn xuống bánh xích rồi bị cây gậy của Lục Ngũ ném trở về.
Quái đản!
Còn ba phút, Địch Đề An không dám giở trò quỷ, Cố Phi Phàm cõng Ân Thập Thất chạy tiếp, Lục Ngũ cũng không phản đối.
"Xem kỹ chưa." Thầy huấn luyện Lục Ngũ hồ hởi nói với những người khác, "Cái này có nghĩa là chỉ cần có thực lực thì muốn làm gì cũng được."
Đương nhiên, vì cả ba người đều từng rơi xuống bánh xích nên cuối cùng không ai trong số họ giành được phần thưởng. Nhưng sự việc này vẫn mang một ý nghĩa biểu tượng nhất định.
Trong văn học trên mạng, những màn vả mặt luôn là tình tiết tạo sảng khoái cho tác phẩm. Độc giả thích xem những đoạn như 'Chúng tôi đều biết nhân vật chính thật tuyệt vời, nhưng một số nhân vật phụ khờ khạo không biết điều đã vênh váo này nọ, kết quả bị nhân vật chính vả mặt'.
Mặc dù Cố Phi Phàm không phải là nhân vật chính của Khung Kính, nhưng với tư cách là một người xuyên sách có hào quang kim chủ, cậu đã hoàn thành một lần vả mặt phiên bản thu nhỏ.
Tác giả có điều muốn nói:Chương 8 của 'Khung Kính' và còn 142 chương trước khi tác giả viết Nhiếp Chinh chết.