Hạ thấp trọng tâm cơ thể, thả lỏng sức lực, Cố Phi Phàm chậm rãi đứng dậy, cậu ngẩng đầu: "Thập Thất, anh đã thức tỉnh hệ Thể chất và Không gian, nhưng anh không muốn người khác biết hệ Không gian, cậu phải giữ bí mật giúp anh."
Nói đoạn, Cố Phi Phàm làm một cử chỉ im lặng.
Ân Thập Thất gật đầu như giã tỏi, ngoan ngoãn nói: "Anh Phi Phàm, anh đừng lo, em không nói ra ngoài đâu!"
Nghỉ ngơi một lúc, Cố Phi Phàm luyện tập thêm vài lần Tiêu Chỉ Dẫn. Mặc dù phạm vi phóng ra chỉ hai mươi mét không thể so sánh với trình độ chạm đến máy bay vận tải tầm thấp như Phó Lăng, song hiệu quả vẫn đủ kinh người. Trong tương lai, dù nó được sử dụng để di chuyển hay chiến đấu đều sẽ rất thú vị.
Sau khi chơi Tiêu Chỉ Dẫn, cậu lại thử Cổng Truyền Tống. Dị năng này cực kỳ hao phí tinh thần và không ổn định, bất cứ khi nào cậu muốn đến gần Cổng Truyền Tống thì lối đi sẽ sụp đổ rồi biến mất.
Cảm thấy tinh thần đã tiêu hao đến cực hạn, Cố Phi Phàm bước đến vách tường ngồi xuống nghỉ ngơi, sau đó vẫy tay về phía Ân Thập Thất.
Thiếu niên lập tức lon ton chạy qua, cũng ngồi xổm xuống bên cạnh cậu.
Cố Phi Phàm khoác vai thiếu niên, hỏi khẽ ở bên tai đối phương: "Thập Thất, cậu có tin anh không?"
Thân thể Ân Thập Thất cứng đờ, muốn trốn nhưng không dám trốn: "Tin, tin."
"Vậy thì tốt." Cố Phi Phàm nói, "Cho dù anh làm gì tiếp theo, cậu đều phải nghe lời, được không?"
Ân Thập Thất gật đầu cái rụp: "Dạ!"
Ở bên kia, Địch Đề An chờ mãi mà không thấy tên đàn em quay về bèn dẫn đám lâu la rời khỏi căn-tin, dạo một vòng doanh trại vẫn không gặp ai nên quyết định đi tới sân huấn luyện.
Địch Đề An đã ủ trong đây hơn mười ngày, biết nơi nào có thể quậy phá.
Cuối cùng, cả đám bắt gặp gã đàn em 'phụng mệnh' theo dõi Cố Phi Phàm đang đứng ngoài cửa phòng huấn luyện.
"Thằng tứ, sao mày đứng ở đây?" Địch Đề An hỏi.
Đàn em Tiếu chỉ vào cửa sắt: "Hai người đó ở bên trong."
Địch Đề An: "Bọn chúng đang làm gì?"
"Em không biết, bọn chúng đóng cửa." Đàn em Tiếu thành thật trả lời.
Phòng huấn luyện tường đồng vách sắt, chỉ cần cửa đóng chặt thì người bên ngoài hầu như không thể nghe thấy bên trong đang xảy ra chuyện gì, thậm chí một chút âm thanh lọt ra cũng khó mà nghe rõ.
Chỉ có điều, đây là một thế giới tồn tại dị năng.
Đàn em Giáp xung phong: "Để em để em, em có thể dùng dị năng khuếch đại âm thanh."
Gã đàn em đã thức tỉnh dị năng Truyền Âm bước tới, đặt tay lên ván cửa, những người khác vây quanh chăm chú lắng nghe.
Ban đầu chỉ nghe thấy mấy tiếng đập 'bịch bịch', sau đó xuất hiện một đoạn đối thoại mơ hồ.
"To lên chút nữa." Địch lão đại ra lệnh.
Đàn em Giáp cau mày, nín thở, lòng bàn tay khẽ run rẩy trên cánh cửa sắt.
"A ——" Một tiếng hét thê lương vang lên, cùng với tiếng hét là nhiều câu thoại không rõ ràng.
"Anh Phi Phàm!" Giọng nói này hãy còn non nớt: "Bỏ đi mà ——"
"Cậu chạy cái gì hả?" Âm thanh này thuộc về người khác.
"Đau, đau quá ——" Thiếu niên nói với vẻ tủi thân.
"Mấy chuyện này hiển nhiên phải đau, đau cũng phải chịu." Giọng nói kia rất cương ngạnh, "Làm thêm lần nữa..."
Cuộc đối thoại tiếp theo có hơi mơ hồ, giọng nói của thiếu niên biến mất, tựa như bị người kia bịt miệng.
Nghe kỹ thêm xíu, chỉ có một vài âm thanh va chạm mập mờ, thỉnh thoảng có thêm 'ư ư a a' khiến người khác không khỏi nghĩ đến mấy chuyện thiếu đứng đắn.
"Đây là ——" Địch Đề An cảm thấy tam quan* của mình có xu hướng tan vỡ. [1]
[1] Tam quan: bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, và giá trị quan.
Đàn em phụ trách Truyền Âm đỏ bừng mặt, nói như khen: "Người ở khu hầm mỏ như bọn họ, mỗi ngày đều chơi nhiều như vậy sao?"
Những người còn lại đực mặt nhìn nhau, nhất thời bầu không khí vô cùng xấu hổ.
Không biết từ khi nào, động tĩnh bên trong đã giảm bớt.
Địch Đề An hắng giọng: "Ờm, cái này ——"
Có tiếng động khẽ khàng truyền tới từ cửa sắt, đàn em Giáp nhảy về sau một bước, hoảng sợ nói: "Cửa sắp mở!"
Như thể có một điều gì đó đi ngược thuần phong mỹ tục sẽ bay ra khỏi cửa.
"Có gì phải sợ!" Địch Đề An quở trách tên lâu la, "Chúng ta không có gì phải sợ."
Đúng vậy, nếu chuyện này bị vỡ lẽ, người xem không cần sợ, chỉ có người làm mới phải hoảng.
Mấy tên đàn em tưởng thật, đồng thanh nói: "Đúng đúng đúng, anh Địch nói đúng."
Nhưng Địch lão đại không biết rằng trên đời này còn tồn tại một chân lý gọi là 'Chỉ cần tôi không xấu hổ thì cần xấu hổ phải là người khác'.
Cửa sắt phòng huấn luyện mở ra, hai người bước ra từ bên trong.
Thiếu niên cao gầy đi phía trước với đôi mắt ngân ngấn nước, quần áo xộc xệch nhăn nhúm, trong khi chàng thanh niên đẹp trai lai láng đi phía sau, khuôn mặt tươi tỉnh, biểu tình nhàn nhã, có vẻ khá hài lòng với màn trải nghiệm vừa rồi.
Phát hiện có một đám người đang ngồi xổm ngoài cửa, hai người phản ứng cũng không giống nhau.
Ân Thập Thất đầu tiên là giật mình, sau đó nhanh chóng cúi gằm mặt, xấu hổ không dám gặp ai.
Mà Cố Phi Phàm thì nhếch khoé miệng, lướt ánh mắt qua khuôn mặt từng người, thỉnh thoảng khẽ gật đầu, như thể đang nhìn thứ gì đó không tồn tại, đồng thời bình phẩm vài câu.
Mọi người ở cửa chợt cảm thấy lạnh sống lưng...
_
Cố Phi Phàm (nhân cách chính) là một người nghiêm khắc với bản thân, đối với cháu trai nhà mình cũng không ngoại lệ.
Sau bữa trưa, cậu lại kéo Ân Thập Thất trở lại sân huấn luyện.
Ân Thập Thất vẫn còn lờ mờ, nhưng xuất phát từ sự tin tưởng tuyệt đối với Cố Phi Phàm (hay là sự sùng bái) nên không dám phản kháng, vì thế khi trở về ký túc xá vào buổi tối, bộ dạng của cậu nhóc càng thêm thê thảm.
Với thiết lập ham thích môi trường mới, giao lưu bạn bè mới, tìm hiểu thông tin mới, Thạch Lục Nhất vừa thấy Ân Thập Thất thì lập tức hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Ân Thập Thất chỉ nói rằng bản thân đã vô tình va phải ở đâu đó.
Cố Phi Phàm đã cảnh báo cậu nhóc, những gì hai người làm hôm nay là chuyện bí mật và tuyệt đối không thể tiết lộ cho người khác.
Lớn lên trong khu hầm mỏ, Ân Thập Thất thiếu hiểu biết nhưng không đồng nghĩa cậu nhóc khờ khạo, cậu nhóc biết Cố Phi Phàm nói không sai. Chỉ bằng chấn thương thì có thể đánh thức dị năng là chuyện không thể tin được. Theo thông lệ thường thấy của chính quyền đặc khu, những người như cậu nhóc hoàn toàn có thể bị kéo đến Sở Khoa học và Công nghệ để tiến hành thí nghiệm.
Đêm thứ hai đến trại huấn luyện, có lẽ vì quá mệt, Cố Phi Phàm vùi mình một giấc đến rạng sáng.
Khi tỉnh dậy sau giấc ngủ, hai nhân cách thoáng chốc gặp nhau.
Đối với việc trải nghiệm những dị năng đó, nhân cách phụ ghen tị không thôi.
Nhân cách chính thì không vui lắm, bởi vì lần này chuyển quyền khống chế cơ thể lại thất bại.
Theo kinh nghiệm trong quá khứ, có một sự cân bằng nhất định giữa khả năng kiểm soát cơ thể của hai nhân cách. Cho dù nhân cách chính cường hãn cũng không thể hoàn toàn ngăn cản sự xuất hiện của nhân cách phụ, mà một khi nhân cách phụ bị đè nén đến điểm mấu chốt, rất có thể sẽ bùng phát trở lại nghiêm trọng.
Nhân cách chính không muốn khi trở về thực tại, lực khống chế hai nhân cách sẽ bị đảo ngược.
Nhân cách chính: Nếu cậu không thể thoát ra được nữa thì sao?
Nhân cách phụ: Vậy thì anh giúp tôi chống đi, trong thoả thuận cũng ghi rõ anh sẽ hỗ trợ khi cần thiết đấy.
Nhân cách chính: Thế chẳng lẽ tôi phải giúp cậu suốt một năm à?
Một cuốn tiểu thuyết hơn sáu mươi vạn từ có thể đọc trong vài giờ đồng hồ nhưng dòng thời gian trong cuốn sách dài tới một năm.
Nhân cách phụ: Tự dưng có thêm một năm tuổi thọ, anh không thấy mình được lời hả?
Nhân cách chính: Không thấy.
Nhân cách phụ: Yên tâm đi, theo thỏa thuận của chúng ta, cho dù không ra được, có ngày nào thì tính ngày đó, lúc về sẽ dùng thời gian tới để khấu trừ cho anh. Ai dô, nghĩ một hồi, cái giá mà tôi phải trả để cứu Nhiếp Chinh rất lớn nha, càng nghĩ càng xúc động!
Nhân cách chính: ...
Tám giờ sáng, kỳ tập huấn chính thức bắt đầu.
Địa điểm huấn luyện nằm ở phía bắc của căn cứ, trước một tòa nhà cao tầng. Nơi tập hợp đối diện với cửa tòa nhà, lúc này cửa đóng then cài, không nhìn thấy vật dụng bên trong là gì.
"Tập hợp!"
Cùng với tiếng hô vang dội, vài thầy huấn luyện mặc quân phục đen không biết từ đâu đi ra, bọn họ cầm gậy kim loại tuần tra khắp nơi, thấy tư thế đứng không đạt tiêu chuẩn hay đang châu đầu ghé tai thì gõ một gậy điếng người.
Cư dân bậc C của Khung Kính rất tuân thủ, nhưng dù sao không được đào tạo chuyên nghiệp, đội hình và tư thế chẳng ra gì nên bị đánh rất nhiều.
Vài phút sau, đội ngũ rốt cuộc đã chỉnh tề.
Có 253 người trong kỳ huấn luyện này, được xếp thành 10 hàng ngang và 25 hàng dọc, trải qua một hồi nếm mùi gậy gộc, hàng ngũ xem như đã đâu ra đấy.
Lục Ngũ, nam, thầy huấn luyện của Doanh trại huấn luyện dị năng thành phố Pinnacle, quân hàm Thượng uý*, người siêu năng lực song hệ dị năng (Thể chất, Tự nhiên) [2]
[2] Thượng uý: trên Trung uý và dưới Đại uý.
Lục Ngũ được biết đến là Lục Diêm Vương trong doanh trại, bởi vì hắn ta tàn nhẫn và không hề thương xót khi thao luyện, chẳng qua bây giờ người này thoạt nhìn còn rất hoà nhã.
"Không phải tất cả những ai có kết quả dương tính đều trở thành người siêu năng lực. Theo thống kê trong vài thập kỷ gần đây, gần 5% trên tổng số không thể thức tỉnh dị năng."
"Quá trình thức tỉnh dị năng rất dài. Nếu không có sự can thiệp thì phải mất một đến hai năm từ khi sàng lọc tới khi hoàn toàn thức tỉnh. Thông qua huấn luyện có mục tiêu, quá trình này nén xuống chỉ còn vài tháng."
"Trong Đặc khu 7, đơn hệ Thể chất là phổ biến nhất, chiếm khoảng 50% tổng số, thứ hai là song hệ Thể chất và Tự nhiên, chiếm khoảng 30%. Phần còn lại là tam hệ trở lên, ngoài ra còn một số nhỏ không có nền tảng."
"Người siêu năng lực không có nền tảng là người không có hệ Thể chất. Tất cả có biết tại sao lại nói như vậy không?"
"Để đo lường chiến lực của một người bao gồm hai cách, một là 'Loại hình', hai là 'Cường độ'. 'Loại hình' được xác định bởi xu hướng thức tỉnh, còn 'Cường độ' thì quyết định bởi tinh thần."
"Một người không đủ ý chí sẽ không thể đảm bảo cường độ và sức bền của dị năng."
"Chiều sâu của tinh thần có quan hệ mật thiết với thể chất của người đó. Các nghiên cứu đã cho thấy trong khi thể chất được tăng cường thì tinh thần cũng sẽ được mài giũa. Do vậy, cũng có thể nói rằng hệ Thể chất là sức chiến đấu nền tảng của một người siêu năng lực."
"Hơn 90% có thể kích hoạt hệ Thể chất. Nếu không thể thì những hệ khác như Thời gian, Không gian, Tinh thần hay Quy tắc đều để trưng thôi."
"Thế nên ở đây, rèn luyện thể chất luôn là hạng mục khắc nghiệt và nguy hiểm nhất. Tôi mong các bạn chuẩn bị tâm lý."
"Trầy da, đổ máu, trọng thương, tàn tật hoặc thậm chí dâng cái mạng nhỏ trên sân huấn luyện đều không phải chuyện hiếm, bởi vì nếu bạn không thể sống sót trong huấn luyện, bạn sẽ chết trên chiến trường."
Tác giả có điều muốn nói:
Chương 7 của 'Khung Kính' và còn 143 chương trước khi tác giả viết Nhiếp Chinh chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT