Thẩm Trường Mi phải ở lại nhà cũ một tuần xong mới có thể quay trở về chỗ ở của mình. Tối qua cô bận bịu phiên dịch văn kiện để chuẩn bị cho hoạt động đối ngoại vào thứ tư tuần sau tới tận hai giờ sáng mới nằm được xuống giường nghỉ ngơi. Hôm nay còn chưa tới tám giờ sáng cô đã bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa dồn dập ở bên ngoài.

Thẩm Trường Mi lật người úp mặt xuống dưới gối, người bên ngoài vẫn không chịu bỏ cuộc, chẳng còn cách nào Thẩm Trường Mi đành phải xuống giường, loẹt xoẹt đôi dép lê đi ra mở cửa.

Giang Oản đứng bên ngoài: "Mấy giờ rồi mà cậu vẫn còn ngủ thế hả?"

Thẩm Trường Mi 'hừ' khẽ một tiếng, mắt híp lại đi về phía phòng ngủ.

Giang Oản đem nguyên liệu nấu ăn mà cô ấy mua đến đặt lên trên bàn bếp, sau đó cũng đi vào trong phòng ngủ. Trong phòng tối om om, thò tay ra cũng không nhìn thấy nổi năm đầu ngón tay. Giang Oản không chịu được nên tự động đi đến trước cửa sổ kéo phăng hai tấm rèm cửa nặng nề sang hai bên, tiện tay mở luôn cửa sổ để trao đổi không khí.

Cả căn phòng bỗng chốc sáng bừng, Giang Oản dơ chân đá vào mông người đang nằm trên giường một cái: "Tối qua cậu làm gì mà giờ này rồi vẫn chưa dậy vậy?"

Thẩm Trường Mi kéo chăn che kín người không lên tiếng, Giang Oản cũng mặc kệ, ngồi xuống dưới giường: "Kiều Tam Nhi biết cậu quay về, nói muốn tổ chức bữa tiệc hoan nghênh cậu về nước, anh ta bảo mình đến hỏi ý của cậu đấy?"

Cô vẫn không lên tiếng, Giang Oản truy hỏi: "Ý cậu là như nào hả?"

Thẩm Trường Mi vùi mặt xuống gối, giọng ồm ồm: "Không đi!"

"Chẳng phải cậu đã gặp người đó rồi sao? Sao không đi?"

Thẩm Trường Mi lật người, mắt nhìn chằm chằm lên trên trần nhà, lời ít ý nhiều: "Không thích đi!"

Giang Oản cũng nằm xuống, dơ chân lên đá vào Thẩm Trường Mi, suy nghĩ gì đó rồi nói: "Không lẽ cậu đang sợ sẽ gặp phải cảnh tượng Thẩm Nhị với Ôn Thanh Hạ thắm thiết tay trong tay, lo lắng bản thân bị đả kích nên mới không đi đấy chứ?"

Thẩm Trường Mi 'hừ' mấy cái, uể oải nói: Phải phải phải. Sợ chết đi được ấy! Cậu tốt nhất biết điều đừng có kích động mình!"

Giang Oản: "Đáng đời cậu!"

Hai người vai kề vai nằm thêm một lúc, Thẩm Trường Mi nhấc chân lên đá Giang Oản: "Mới sáng ngày ra cậu chạy đến tìm mình chỉ vì chuyện này thôi sao?"

Giang Oản do dự giây lát, sau đó mới ậm ờ nói: "À thì... Chu... Trí Hoành... anh ta quay về rồi." Tính cách Giang Oản mặc dù nhìn có vẻ tùy tiện cẩu thả, nhưng trong phương diện tình cảm thì cô ấy lúc nào cũng sợ bóng sợ gió, luôn luôn cẩn thận từng li từng tí. Cô ấy quen biết Chu Trí Hoành từ khi còn nhỏ, yêu thầm đối phương hơn mười năm trời, nhưng bởi vì tính tình bướng bỉnh nên không chịu bày tỏ. Đến tận khi Chu Trí Hoành kết hôn thì cô ấy mới quyết định cắt đứt hết thảy tâm tư, cuối cùng gả cho Diệp Nghiêu Thần lớn hơn cô ấy mười tuổi.

Thẩm Trường Mi nằm nghiêng, đầu gác lên cánh tay nhìn cô ấy. Giang Oản bị cô nhìn đến mức thấp thỏm, trốn tránh ánh mắt cô: "Cậu làm gì mà nhìn mình ghê vậy?"

"Cậu có suy nghĩ gì?"

Giang Oản bẻ khớp tay: "Mình có thể có suy nghĩ gì chứ! Mình đã kết hôn rồi!"

Thẩm Trường Mi nằm xuống: "Thế chẳng phải xong rồi sao!"

Giang Oản lại hỏi: "Cậu bây giờ không còn suy nghĩ gì với Thẩm Nhị nữa thật à?"

Giang Oản thấy cô không phản ứng, nghiêng đầu liếc cô một cái, thấy cô nhắm mắt lại tưởng cô ngủ rồi, không ngờ lại nghe thấy cô thấp giọng nói: "Ừm, không còn nữa!"

Thẩm Trường Mi cứ tưởng mọi việc sẽ kết thúc như vậy. Hôm sau tan làm, đi ra khỏi đại sảnh, lại nhìn thấy một chiếc xe thể thao nhãn hiệu cực kỳ đốt tiền Aion S Plus bóng loáng nổi bật ở cách đó không xa. Người đàn ông trẻ tuổi mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng với thiết kế lòe loẹt, trên mặt còn đeo một chiếc kính râm loại to. Có cô gái ở đằng sau trông thấy khẽ xì xào to nhỏ bình luận tướng mạo anh tuấn của người đàn ông cùng với con xe đắt tiền nổi trội đó. Thẩm Trường Mi vờ như không thấy gì, cúi gằm đi về phía trước, nhưng lại quên đề phòng con mắt tinh như mắt cáo của người đó, bấy giờ đang la hét tên của cô với tông giọng cao chót vót.

Hết cách, Thẩm Trường Mi đi tới trước mặt người đó, dáng vẻ như vừa mới trông thấy anh ta: "Kiều Tam Nhi, sao lại là anh? Đến đây có việc à?"

Kiều Duật và Thẩm Kỳ Ngộ là bạn chí cốt mặc chung quần với nhau từ khi còn nhỏ. Từ nhỏ tới lớn hai người họ cấu kết với nhau gây chuyện phá phách không biết bao nhiêu lần, nào là hất tung váy con gái nhà người ta, rồi thì trốn trong góc tường hút trộm thuốc lá, còn cả kêu gọi lôi kéo người đi đánh nhau,... Không biết là do trong lòng cô chột dạ hay như nào mà Thẩm Trường Mi cảm thấy Kiều Tam Nhi tới tìm mình chắc chắn không phải là chuyện tốt đẹp gì!

Kiều Duật tháo kính râm đang đeo xuống, cúi đầu cười khẽ, giơ tay chỉ chỉ vào mặt cô: "Cái bộ mặt này của em cũng giả tạo quá đấy! Lúc nãy chẳng phải em nhìn thấy anh rồi sao? Sao hả? Ra nước ngoài xong dự định cắt đứt quan hệ với đám bọn anh luôn à?"

Thẩm Trường Mi như cười như không nhìn anh ta, cô không lên tiếng.

Kiều Duật kéo cánh cửa xe bên cạnh ra, hất nhẹ cằm: "Lên xe đi."

Thẩm Trường Mi không động đậy, cô hỏi: "Làm gì đấy?"

Kiều Duật gác một tay lên trên nóc xe, nghiêng đầu quan sát cô: "Mở một bữa tiệc dành cho em đấy! Sao? Chẳng lẽ chị định không nể mặt anh?"

Thẩm Trường Mi lên xe, suốt đường đi Kiều Duật thao thao bất tuyệt không ngừng, chủ đề nói chuyện toàn nhắc đến Thẩm Kỳ Ngộ. Bạn gái mới của Thẩm Kỳ Ngộ là một cô gái rất xinh đẹp, tình cách ngoan ngoãn, tình cảm của hai người họ rất tốt, nói gì mà mỗi lần bọn họ tụ tập là cô Ôn đó lại như này như này như này. Rồi thì Thẩm Kỳ Ngộ vì cô bạn gái đó lại ra sao ra sao ra sao!

Thẩm Trường Mi biết anh ta có ý gì, cô giơ tay vuốt những lọn tóc bị gió thổi lòa xòa ở bên má, nhìn người ngồi trên ghế lái, khóe môi nhếch lên: "Kiều Tam Nhi, rốt cuộc anh muốn nói gì?"

Kiều Duật cười cười: "Nói chuyện linh tinh chút thôi mà, em đừng để trong lòng!"

Trong lòng Thẩm Trường Mi nghĩ lời mà anh nói ra chẳng phải là để bà đây bận lòng hay sao?

Xe dừng lại trước cửa của nơi tụ họp, Kiều Duật ném chìa khóa cho nhân viên bãi đậu xe: "Hôm nay Chu lão đại không có thời gian nên không tới được, anh ấy nhờ anh chuyển lời xin lỗi tới em, đồng thời cũng bày tỏ hoan nghênh em về nước!"

Chu lão đại ở trong miệng Kiều Duật là Chu Mộ Thâm. Mặc dù Chu Mộ Thâm với đám người Kiều Duật lớn lên cùng nhau nhưng tính cách của anh ấy có thể coi là thận trọng vững vàng ổn định nhất trong cả đám. Đối nhân sử thế cũng ôn hòa nhã nhặn và phong độ hơn nhiều.

Hai người một trước một sau bước tới trước cửa phòng bao, Kiều Duật giơ tay nắm lấy tay nắm cửa đẩy ra, người bên trong sớm đã quậy lanh tanh bành, nhìn thấy Thẩm Trường Mi đều hồ hởi: "Trường Mi tới rồi kìa."

Có người nói: "Em đúng là chẳng ra làm sao cả! Về mà cũng không thèm nói tiếng nào, có phải là không coi mấy anh ra gì nữa không?"

Thẩm Trường Mi cười cười, chỉ nói rằng mọi người ai ai cũng bận bịu nên không dám quấy rầy.

Giang Oản trông thấy Trường Mi, nét mặt ngờ vực: "Cậu nói cậu không đến cơ mà?"

"Kiều Tam Nhi đã đến tận Bộ Ngoại Giao chặn đầu rồi, mình còn có thể không tới sao?"

Giang Oản nhíu mày: "Kiều Tam Nhi này nhiệt tình như vậy... nói không chừng trong lòng đang có ý đồ xấu gì đó! Cậu cẩn thận đấy!"

Trong lòng Thẩm Trường Mi nghĩ binh tới thì tướng đỡ, nước tới thì đất chặn, còn có thể như nào đây?

Đám người cười nói vui vẻ không ngớt, sau đó ngồi vào bàn ăn. Phòng bao này là phòng bao cỡ lớn, không gian mấy trăm mét vuông được chia thành khu giải trí và khu ăn uống riêng biệt, ở giữa dùng mấy tấm bình phong Tô Châu ngăn cách.

Hôm nay Trần Vận cũng ở đây, anh ta mặc một chiếc áo len cổ tròn màu đen, không biết là trùng hợp hay như nào, hai người đúng lúc ngồi sát cạnh nhau.

Thẩm Trường Mi hỏi: "Anh vẫn chưa về lại Pháp sao?"

Trần Vận cầm ấm trà bên cạnh lên, tự rót cho mình một chén, sau đó cũng rót đầy vào chén của Thẩm Trường Mi: "Khó lắm mới về nước nên ở lại chơi thêm mấy hôm nữa rồi mới đi."

Hai người trò chuyện thêm mấy câu, lúc này trên bàn ăn có người nói: "Sao hôm nay không thấy Thẩm Nhị đâu vậy? Cô nhỏ quay về rồi, làm cháu mà lại không tới hiếu thảo à?"

Lời vừa dứt, cả đám người đều cười phá lên.

"Thẩm Nhị ghét nhất là mấy người cứ lôi cái vai vế thứ bậc đó ra để trêu ghẹo anh ấy đấy!" Kiều Tam Nhi giơ tay chỉ chỉ về phía người đó, "Diêm Tử, có gan thì nói trước mặt Thẩm Nhị ấy!"

Diêm Dịch Vinh vì không có Thẩm Nhị ở đây nên ra vẻ: "Anh ấy kể cả có ở đây tôi cũng dám nói!"

Thẩm Trường Mi nghe xong, cười khẽ: "Diêm Tử, lời này em ghi âm lại rồi đấy, đợi lát nữa anh nhớ mà nói lại!"

Diêm Dịch Vinh lập tức xin đầu hàng: "Đừng mà, bà cô à, anh nói đùa thôi mà, sao em có thể coi là thật được chứ!"

Có người nói: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Diêm Tử, cậu có còn là người quân tử không?"

Diêm Dịch Vinh chửi mắng: "Cậu cút sang một bên, cậu là thấy náo nhiệt nên thích thêm dầu vào lửa đúng không?" Anh ta không hề quên lúc còn học tiểu học suốt ngày thích lôi vai vế của Thẩm Nhị và Thẩm Trường Mi ra làm trò đùa nên cuối cùng đã bị Thẩm Nhị đập cho nhừ tử, mặt mày sưng phù, gào khóc đến mức suýt nữa đã kêu Thẩm Nhị là bố!

Người đó cười haha, Diêm Dịch Vinh cầm ly đứng dậy, hướng về phía Trường Mi: "Anh uống với em một ly, em gái à, chuyện này hai ta coi như chưa xảy ra nhé!"

Thẩm Trường Mi nói: "Không được đâu, Diêm Tử, anh như này há chẳng phải lợi dụng em hay sao? Thẩm Nhị vẫn phải gọi em một tiếng cô nhỏ đấy!"

Diêm Dịch Vinh cười: "Sao lại thế được! Một cô gái mới có 27 tuổi như em lại để một đám đàn ông bọn anh gọi em là cô thì còn ra thể thống gì? Gọi em như vậy chẳng phải khiến em già đi sao?"

Lại có người tranh lời: "Anh kính rượu với mỗi chị Trường Mi là không được đâu đó! Bọn em đều nghe cả rồi, nếu anh muốn chuyện này chưa từng xảy ra thì phải kính rượu với từng người một mới được!"

Diêm Dịch Vinh chậc lưỡi một cái, nói với người đó: "Liên quan gì tới em chứ, Tiếu Tử, hôm nay định đối chọi với anh đến cùng đúng không? Ngứa đòn lắm rồi đúng không? Được, đợi đấy, ông đây uống xong ly này sẽ xử lý!"

Người được gọi là Tiếu Tử tên thật là Tiếu Sênh, mới mười mấy tuổi đầu, dáng người cao gầy thẳng tắp, làn da trắng vô cùng, khuôn mặt sáng sủa giống hệt học sinh tiểu học, khôi ngô tuấn tú. Giờ phút này nghe thấy lời đó, sắc mặt có hơi ửng đỏ không được tự nhiên, thấp giọng mắng một câu: "Lưu manh!"

Diêm Dịch Vinh như cười như không liếc cậu ta, chậm rãi thong thả cởi cúc cổ tay áo sơ mi, kéo ống tay áo lên tận khuỷu tay, rồi lại tiếp tục kéo nốt một bên còn lại: "Thằng nhóc thối! Xem anh có dậy dỗ được em hẳn hoi không!"

Tiếu Sênh đỏ mặt, hơi cúi đầu yên lặng uống rượu, không còn sức lực ầm ĩ như ban nãy nữa.

Sau khi cả đám ăn uống no nê xong dự định đi đến khu giải trí bên cạnh, đúng lúc này Diêm Dịch Vinh lại hỏi: "Rốt cuộc Thẩm Nhị làm gì mà giờ vẫn chưa thấy đến vậy?"

Có người chen vào một câu: "Nghe nói cô diễn viên họ Ôn đó hôm nay đóng máy quay về, chắc là đi đón cô ta rồi cũng nên!"

~Hết chương 6~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play