Buổi trưa trong nhà ăn, Thẩm Trường Mi và Tiêu Dao cùng nhau đi đến phòng ăn dành cho nhân viên để ăn trưa. Hai người lấy đồ ăn xong, tay bưng khay cơm chọn một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống, vừa ăn vừa thảo luận những chỗ có vấn đề về ngữ pháp trong văn kiện cần phiên dịch.

Sau khi hai người thảo luận chuyện công việc xong, Tiêu Dao hào hứng phổ cập cho Trường Mi một số tin đồn nhỏ của một vài minh tinh. Thấy Thẩm Trường Mi không có hứng thú, Tiêu Dao chớp chớp mắt, gắp một miếng rau bỏ vào miệng, ánh mắt nhìn vào Trường Mi: "Trường Mi! Người đàn ông hôm đó là ai vậy?"

Thẩm Trường Mi gắp một miếng sườn, thuận miệng nói: "Là người trong đoàn đại biểu của nước Pháp, chẳng phải cô cũng biết đó sao?"

Tiêu Dao nhai nuốt đồ ăn ở trong miệng xuống rồi mới nói: "Không phải! Cái người mà xuất hiện lúc sau ý, cái người trông rất đẹp trai ý!"

Thẩm Trường Mi ngước mắt nhìn Tiêu Dao, cười nói: "Rất đẹp trai à! Là ai vậy?"

Tiêu Dao chu môi: "Cô lại còn giả ngốc hả!"

Thẩm Trường Mi không lên tiếng, Tiêu Dao chống cằm, lẩm bẩm: "Tôi trông người đàn ông đó quen lắm, giống giống bạn trai của Ôn Thanh Hạ! Ôn Thanh Hạ, cô có biết không? Là tiểu hoa đán rất nổi dạo gần đây, 9x, mặt mũi cũng rất xinh đẹp."

Tiêu Dao dùng ánh mắt mong chờ nhìn Thẩm Trường Mi, ai ngờ lại thấy cô lắc lắc đầu. Tiêu Dao lập tức sững sờ, dùng một ngữ khí vô cùng nặng nề, nói: "Trường Mi! Tôi cảm thấy giữa hai chúng ta có một khoảng cách thế hệ rất lớn!"

Thẩm Trường Mi thu dọn lại khay cơm, đứng dậy đi đến bên cạnh Tiêu Dao, vỗ vỗ vào đầu của cô ấy, sau đó để lại cho Tiêu Dao một câu: "Bé con à! Chị đây lớn hơn cưng hai tuổi không phải là vô ích đâu!"

Tiêu Dao xù lông, sao cô có thể lớn hơn cô ấy hai tuổi được chứ? Mặc dù Tiêu Dao có một khuôn mặt búp bê, nhưng chiều cao cực kỳ nổi trội, xét về trực quan sẽ khiến người ta hiểu lầm. Ngược lại, chiều cao của Trường Mi so với đám con gái bình thường không tính là thấp, nhưng khi đứng cạnh Tiêu Dao thì lại không cao bằng. Vì vậy Tiêu Dao vẫn luôn cho rằng tuổi tác của hai người cũng tà tà nhau, hơn nữa còn tự âm thầm suy đoán bản thân có khi còn lớn hơn Trường Mi một chút.

Tiêu Dao cũng thu dọn khay cơm, đuổi theo cô: "Không nhìn ra được luôn đó!"

Tan làm, Thẩm Trường Mi lái xe quay về nhà cũ. Bên ngoài có đậu một chiếc xe, cô tắt đèn, xuống xe, đi qua đuôi xe liếc nhìn biển số xe đó một cái. Ha! Đúng là người nào đó quay về rồi!

Bước chân của Thẩm Trường Mi không dừng lại, tay vừa chạm lên tay nắm cửa thì cánh cửa lại bị người bên trong đẩy ra.

Người ngoài cửa người trong cửa đều sững sờ.

Bên trong là một người phụ nữ trung niên gần bốn mươi tuổi, mái tóc của người phụ nữ được búi gọn gàng sau đầu, mặc một chiếc áo khoác in hoa màu xanh nhạt, bên dưới là chiếc váy màu đen dài đến đầu gối. Khí chất tao nhã cao quý, nhưng đâu đó phảng phất một cảm giác hời hợt xa cách.

Nét mặt người phụ nữ trung niên hơi ngưng trệ lại, một lúc sau mới mở miệng, ngữ khí không được tự nhiên: "Về rồi sao?"

Thẩm Trường Mi đột nhiên muốn cười, hai mẹ con nhà này đúng là giống nhau thật, nhìn thấy cô câu đầu tiên đều là 'về rồi sao', chỉ có điều ý hỏi không giống nhau mà thôi, cô khẽ gật đầu: "Vâng."

Bầu không khí rơi vào trầm mặc, Thẩm Trường Mi không biết phải nói gì, mà người phụ nữ trung niên đó vì đột nhiên nhìn thấy Thẩm Trường Mi nên nhất thời cảm thấy quá kinh ngạc.

Đến khi giọng nói của chú Cung từ trong sân truyền đến mới phá vỡ được sự yên lặng chết chóc này.

Thẩm Trường Mi nghiêng người, để người phụ nữ trung niên ra trước: "Chị đi thong thả!"

Người phụ nữ trung niên 'ừ' một tiếng, chú Chung kéo cánh cửa xe phía đằng sau ra: "Bà đến không đúng lúc rồi. Hôm nay có mấy người chị em hẹn bà cụ nhà tới chùa thắp hương!"

Người phụ nữ trung niên hỏi: "Hôm nay là ngày gì vậy?"

Chú Cung lái xe, nói: "Ngày 19 tháng 9 âm lịch."

Người phụ nữ trung niên thở dài: "Chả trách!"

Lan Linh là con dâu cả của bà cụ. Năm xưa, Lan Linh mới gả vào nhà họ Thẩm, hoàn cảnh gia đình cũng khá tốt, có điều tính tình có chút bướng bỉnh. Tính tình của con cả nhà họ Thẩm lại lịch sự ôn hòa, đôi vợ chồng một mạnh một yếu, chung sống không ngờ lại rất hòa thuận. Chỉ có điều bà cụ lại là một người nói một không nói hai, khi đó cả nhà vẫn còn sống chung với nhau, mẹ chồng nàng dâu suốt ngày xảy ra mâu thuẫn dẫn đến cãi nhau ỏm tỏi. Nhưng cho dù lúc đầu có bao nhiêu tranh chấp, đối nghịch như nước với lửa, Lan Linh vẫn luôn hiểu rõ bà cụ này dù sao cũng là bà nội của con trai mình, là mẹ ruột của chồng mình, nên bà ấy cũng bắt buộc phải tôn trọng. Mấy năm nay không còn sống chung với nhau, quan hệ giữa hai người cũng đã dịu đi không ít. Hôm nay trong trường học không có việc gì, dự định muốn đến thăm bà cụ. Trước đó lại đụng phải Thừa Đông hôm nay cũng muốn về nhà cũ nên đã đi cùng luôn một xe, ai ngờ lại tốn công vô ích.

Lan Linh hỏi chú Cung: "Trường Mi về từ khi nào vậy? Sao chẳng có tin tức gì cả?"

Chú Cung cười cười: "Về từ tuần trước rồi! Nếu không phải là con nhóc Oản Oản lỡ miệng nói ra thì chúng tôi vẫn không biết gì. Đứa trẻ này ra ngoài mấy năm mà lại gầy đi rất nhiều, cũng chẳng hiểu vì sao, lúc đầu rõ ràng học ở đại học B tốt như vậy mà lại đột nhiên rời đi!"

Lan Linh cúi đầu, nhẹ nhàng chỉnh lại nếp nhăn ống tay áo: "Đám trẻ này mỗi ngày đều có một suy nghĩ khác nhau. Chúng ta già rồi không hiểu nổi được đâu!"

Thẩm Thừa Đông thấy chiếc xe dừng lại trong sân một lúc lâu mà người đó vẫn chưa vào trong phòng khách, thế là anh ta không khỏi đi về hướng huyền quan.

Thẩm Trường Mi ngồi xổm dưới đất, tay sờ mó vào đôi giày da đặt ở bên cạnh, trong đầu là mớ hỗn độn. Chợt cảm thấy cơn đau truyền đến từ phía sau đầu, cô vội ôm chặt chỗ bị đau, ngước đầu lên lại trông thấy một khuôn mặt anh tuấn thanh liêm.

Giọng nói của người đó dịu dàng: "Ngồi ngây ra đây làm gì mà còn không vào trong?"

Thẩm Trường Mi không lên tiếng, yên lặng ngẩng đầu nhìn người đó một cái: "Anh!"

Thẩm Thừa Đông kéo cô đứng dậy, hơi nhíu mày: "Gặp chị dâu chưa?"

Thẩm Trường Mi gật đầu, chuyển chủ đề: "Bà Cố đâu?"

Thẩm Thừa Đông nhìn cô, sau đó đi vào trong phòng khách: "Đến chùa thắp hương rồi."

Thẩm Trường Mi đi theo phía sau Thẩm Thừa Đông không ngừng oán trách những cuộc gặp gỡ bất hạnh trong mấy ngày qua, giống hệt như hồi còn nhỏ chạy sau mông Thẩm Thừa Đông mách với anh rằng ai đó ai đó lại bắt nạt cô rồi: "Anh, mấy ngày nay ngày nào bà Cố cũng bắt em uống đủ các loại thuốc bắc, vị giác của em sắp mất cả rồi! Hay là anh về nhà ở mấy hôm đi, thay em gánh vác một chút!"

Thẩm Thừa Đông rót cho cô cốc nước: "Tự em đi nói với bà Cố."

Thẩm Trường Mi mặt mày đau khổ thở dài một hơi.

Buổi tối, bà Cố quay về thấy con trai con gái ngồi ở một bên, nét mặt phút chốc hớn hở, khẩu vị cũng tốt hơn mọi ngày. Người một khi già rồi cũng chẳng có ước muốn gì nhiều, chỉ muốn bọn trẻ có thể ở bên cạnh mình nhiều một chút.

Thẩm Trường Mi tắm xong đi ra, không ngủ được nên định lên ban công sân thượng hóng gió, cô đẩy cửa ra lại thấy đã có người đến trước cả cô.

Trong màn đêm đen kịt bao chùm bởi sự yên ắng, Thẩm Thừa Đông một thân sơ mi trắng quần đen, sơ vin gọn gàng, tay áo kéo lên tận cùi chỏ, một tay gác trên lan can hút thuốc, nghe thấy động tĩnh thì anh ta quay đầu lại: "Vẫn chưa ngủ sao?"

"Chẳng phải anh cũng thế sao!"

Hai anh em dựa nửa người vào lan can, không ai lên tiếng. Có gió nhẹ thổi tới, mùi thuốc lá theo đó lan toa ra khắp xung quanh, Thẩm Trường Mi vén gọn những lọn tóc bị gió thổi bung ra sau tai: "Anh, cho em điếu thuốc!"

Thẩm Trường Mi không đợi anh ta hành động, cô đã nhanh hơn một bước sờ tới bao thuốc đặt ở trên lan can. Thẩm Thừa Đông khuyên cô: "Em hút ít thôi."

Thẩm Trường Mi bò trên lan can, đột nhiên nghiêng đầu bật cười: "Anh nói lời này chẳng có chút thuyết phục gì cả! Tự anh còn đang hút kìa!"

Thẩm Trường Mi ngậm điếu thuốc, mi mắt rũ xuống, cô giơ tay chụm lại cẩn thận bảo vệ đốm lửa màu xanh. Ánh lửa đối lập lại gương mặt cô, tạo một cảm giác gương mặt cô nửa sáng nửa tối.

Hai anh em im lặng hút thuốc, những tán cây phía xa xa khẽ lay động.

Thẩm Trường Mi cong người bò trên lan can: "Anh! Anh để Chử Khuynh ra nước ngoài học mà không lo lắng gì sao?"

Thẩm Thừa Đông gạt tàn thuốc, cúi đầu nhìn cô, hỏi: "Lo lắng gì chứ?"

"Lo lắng đó! Lo lắng chị ấy bị mấy tên nhóc mê hoặc! Người ta dù sao vẫn đang là độ tuổi ngời ngời sức sống, còn anh thì đã qua thời kỳ lập nghiệp rồi!"

Thẩm Thừa Đông bật cười, tầm mắt hướng về nơi xa xôi.

Năm Thẩm Trường Mi ba tuổi, bố mẹ bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã qua đời. Bà Cố là bạn lâu năm của bà nội cô, thế rồi cô được bà mang về nhận nuôi, bà để cô được mang họ Thẩm, đặt tên cho cô là Trường Mi. Nhà họ Thẩm cho cô tất cả, không có nhà họ Thẩm thì sẽ không thể có được Thẩm Trường Mi của hiện tại.

Bà Cố sinh được hai người con trai, ngoài bố của Thẩm Kỳ Ngộ là Thẩm Văn An ra còn có Thẩm Thừa Đông. Trường Mi có một loại xa cách khó nói đối với Thẩm Văn An. Không biết nguyên nhân là vì lúc cô hai mươi mấy tuổi đó, hay là vì khuôn mặt nghiêm túc của Thẩm Văn An! Còn Thẩm Thừa Đông lớn hơn cô sáu tuổi lại ngược lại hoàn toàn, hai người mặc dù không phải anh em ruột nhưng những lúc chung sống với nhau cũng không có gì khác biệt!

Lúc lâu sau Thẩm Trường Mi mới mở miệng, giọng nói khàn khàn: "Anh, chuyện đó... Mạnh..." Lời nói được một nửa, Thẩm Trường Mi không còn dũng khí hỏi tiếp nữa.

Thẩm Thừa Đông quay đầu nhìn cô, giơ tay xoa đầu cô: "Đừng nghĩ nhiều nữa, em mau đi ngủ sơm đi!"

Thẩm Trường Mi 'ồ' một tiếng: "Anh ngủ trước đi, em ở đây thêm lát nữa!"

Trước lúc rời đi Thẩm Thừa Đông còn mang cả bao thuốc và bật lửa đi luôn, Thẩm Trường Mi nghiêng đầu gào lên: "Anh đúng là chẳng ra gì!!!"

"Đừng ở lại đây muộn quá đấy!" Thẩm Thừa Đông bỏ thẳng bao thuốc vào trong túi quần, đi đến trước cửa lại quay đầu nhìn về bóng lưng đó. Sự áy náy duy nhất của anh ta dành cho cô có lẽ chính là chuyện xảy ra vào năm đó đã không thể bảo đảm được với cô, khiến cô phải một mình rời xa quê hương.

Có người hóng gió trong bóng tối cô quạnh, có người lại mê man trong màn đêm u tối.

Hôm nay Thẩm Kỳ Ngộ có một cuộc vui chơi, uống rất nhiều nên đã để tài xế đưa anh về. Còn chưa ngủ được hai tiếng đã bị chuông điện thoại đánh thức.

"Mẹ kiếp! Kiều Tam Nhi! Nếu em không có chuyện gì mà gọi điện thoại đến thì xem anh có đập chết em không!" Thẩm Kỳ Ngộ giơ tay xoa xoa mặt, cầm lấy cốc nước đặt ở bên cạnh lên ngửa cổ uống cạn.

Kiều Tam Nhi khinh bỉ: "Xem ra em gọi không đúng lúc rồi! Có phải là bảo bối trong lòng, đạn đã lên nòng không thể không bắn không?"

"Thằng nhóc chết tiệt! Nếu em rảnh rỗi quá thì đi giày vò phụ nữ đi!"

Kiều Duật thấy Thẩm Kỳ Ngộ như muốn ngắt điện thoại, vội vàng nói: "Ấy đừng! Em muốn hỏi thăm anh chuyện này. Hôm qua em tới nhà hàng giám sát, nghe được quản lý ở đó nhắc đến chuyện mấy hôm trước anh dẫn một người phụ nữ tới đó. Người phụ nữ đó là ai thế?"

Thẩm Kỳ Ngộ 'hừ' một tiếng: "Thị lực của quản lý đó có lẽ không được tốt lắm thì phải. Rõ ràng anh dẫn theo một nam một nữa, sao tới miệng quản lý của em lại chỉ còn mỗi nữ thôi vậy?"

Kiều Tam Nhi cười cười: "Nam chẳng phải là Trần Tuần sao? Anh à, người phụ nữ đó rốt cuộc là ai vậy? Không lẽ anh lại tìm được một bé con nào rồi? Em Ôn kia phải làm sao đây?"

Thẩm Kỳ Ngộ lười biếng, châm điếu thuốc, rít một hơi rồi nói: "Sao à? Hay là em tiếp tay đi!"

Kiều Duật phì cười: "Vợ của bạn không cưỡi được!" Sau đó lại hỏi: "Rốt cuộc đó là ai? Không lẽ là người em quen nên anh mới quanh co với em, đùa bỡn em vậy chứ?"

Thẩm Kỳ Ngộ đáp qua loa: "Ừ, đùa bỡn em đấy!"

"Thẩm Nhị!" Kiều Duật suy nghĩ một lúc lâu, sau đó lại mở miệng thử thăm dò: "Là Thẩm Trường Mi?"

~Hết chương 5~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play