Lý Dung và Bùi Văn Tuyên đùa giỡn rồi hơi mệt mỏi nằm trên giường, nàng tựa vào lòng Bùi Văn Tuyên nói tiếp về chuyện của Thượng Quan Nhã vừa nãy.
"Ta khuyên nàng ấy vì ta rất hiểu nàng ấy."
Lý Dung nhắm mắt lại, giọng đều đều: "Nàng ấy còn rất trẻ, dù coi như đã hiểu tất cả mọi thứ nhưng lại không biết đến chuyện quyền thế thì có thể tranh giành nhưng tình cảm thì không thể."
"Lúc ta còn trẻ cũng chỉ mạnh miệng, đụng vào một cây đinh thì sẽ lùi về sau, nói cho hay thì là bản thân mình không đặt nặng chuyện tình cảm nhưng thật ra lại thấy rất quan trọng." Lý Dung có chút rã rời, giọng nói rất chậm rãi: "Cho nên rất sợ phải trả giá, cũng sợ sẽ mất đi nên ngay cả dũng khí để theo đuổi cũng không có."
"Lập trường của Tô Dung Hoa và Thượng Quan tiểu thư không giống nhau." Bùi Văn Tuyên vỗ vỗ lưng nàng, ngẫm nghĩ: "Thượng Quan tiểu thư đắn đo cũng là chuyện bình thường. Trừ khi Tô Dung Khanh quay đầu lại hoặc là Tô Dung Hoa vì Thượng Quan tiểu thư mà phế truất Tô Dung Khanh, nắm quyền hành của Tô gia trong tay. Cho dù là chuyện nào đi chăng nữa, dựa vào tình hình hiện nay thì cũng không có khả năng."
Lý Dung không nói gì, Bùi Văn Tuyên nghĩ ngợi một chút: "Nếu Tô Dung Hoa thật sự thích Thượng Quan tiểu thư, hắn sẽ tự nghĩ cách, điện hạ không cần lo lắng, gần đây có rất nhiều chuyện, điện hạ hãy ngủ cho ngon đi."
Lý Dung lên tiếng đáp lời rồi nhắm mắt lại ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, khi đến cửa Đốc tra tư thì lại thấy Tô Dung Hoa đứng đó.
Thấy Lý Dung đến, hắn nâng tay lên, cười nhè nhẹ gọi một tiếng: "Điện hạ." Giống như không hề xảy ra chuyện gì cả.
Lý Dung do dự một lát thì gật đầu rồi bước vào.
Những ngày sau đó, ngày nào Tô Dung Hoa cũng đều đứng chờ trước cửa Đốc tra tư. Còn Thượng Quan Nhã thì dẫn theo Lận Phi Bạch ra vào khắp những chỗ của các quý tộc lớn trong giới. Chỉ cần không làm việc ở Đốc tra tư thì Thượng Quan Nhã sẽ đưa Lận Phi Bạch đến hội thanh đàm, ra vào vài lần mọi người cũng biết chuyện.
Nhưng chuyện này mọi người cũng không thể nói gì nhiều, lại cũng không thể nói với Tô Dung Hoa, vì vậy mỗi ngày Tô Dung Hoa vẫn đứng trước cửa Đốc tra tư. Còn trong giới quý tộc đã có rất nhiều người lén thảo luận về chuyện có phải đại tiểu thư Thượng Quan gia đang bên nhau với đứa con riêng nhà họ Tạ là Lận Phi Bạch hay không.
Với thân phận của Thượng Quan Nhã, nếu gả cho Lận Phi Bạch vậy thì rõ ràng là dùng thân phận để nâng kiệu cho Lận Phi Bạch rồi.
Chỉ là vì sao Thượng Quan Nhã lại muốn một hôn sự mà chỉ làm kẻ nâng kiệu này thì mọi người không hiểu.
Dù sao với thân phận của nàng, làm Thái tử phi cũng còn được, ngoại trừ hai vị công tử của Tô gia, cả Hoa Kinh khó có người xứng đôi với nàng. Gả cho Tạ gia đã là hạ mình xuống thấp, huống chi còn là một đứa con riêng nữa?
Mọi người nghĩ tới nghĩ lui, tóm tắt lại có lẽ là Thượng Quan Nhã phải lòng Lận Phi Bạch.
Ngoại trừ tình yêu thì chẳng còn lý do gì cho một hôn sự hoang đường như vậy cả.
Chớp mắt đã đến ngày săn bắn mùa đông, vào đêm trước khi diễn ra, Lý Dung nhận được quá trình toàn bộ cuộc săn bắn.
Lúc này trời đã lạnh hoàn toàn, trong phòng đốt than củi, cả đám Thượng Quan Nhã, Lận Phi Bạch, Bùi Văn Tuyên đều tập trung một lượt, nhìn Lý Dung đón nhận toàn bộ kế hoạch đã được sắp xếp cho ngày săn bắn trong tay Triệu Trọng Cửu.
"Cuộc săn bắn mùa đông vào ngày mai sẽ chia thành ba giai đoạn, đầu tiên là Xuyên nhi ân cần thăm hỏi Lục quân, hứa sẽ lấy phần thưởng cao quý." Lý DUng quay đầu lại, nhìn về phía Lý Xuyên.
Lý Xuyên gật đầu: "Lễ bộ đã thông báo cho đệ, đệ hiểu."
"Rồi sau đó lục quân sẽ cử mỗi bên một trăm người, bố trí bảy ngọn cờ trong rừng, mỗi quân một cờ, rồi lại đặt một lá cờ lớn ở sâu trong rừng. Sáu bên sẽ cho người mai phục nhau, dựa theo quy tắc thi đua cướp lấy lá cờ lớn trong rừng, trong thời gian hai canh giờ, đến giờ Dậu sẽ tính toán số lượng lá cờ đã có được, quân nào nhiều thì thắng." Lý Dung nhìn vào trang giấy, quay trở lại bên cạnh bàn.
Trên bàn có trải một tấm địa đồ, nàng ngồi xuống đặt cả quy trình lên bàn.
"Sau khi kiểm tra được người thắng, theo lý thì phụ hoàng sẽ tới khen thưởng cho bên thắng lợi, nhưng năm nay phụ hoàng lại muốn nâng thể diện của Lý Thành…" dứt lời Lý Dung cười rộ lên: "Nên đổi thành Lý Thành."
"Đến lúc đó người thắng lợi sẽ đứng ở vị trí này để nhận thưởng." Lý Dung nâng tay lên chỉ nhẹ vào một đài cao trên địa đồ: "Cái đài cao này sẽ khiến Lý Thành hoàn toàn phơi bày trước mọi người, chúng ta sẽ sắp xếp ba điểm cung thủ ở đây…" Lý Dung nói xong thì nhìn về phía Bùi Văn Tuyên: "Rồi lại chuẩn bị hai sát thủ ở gần cạnh Lý Thanh, đảm bảo không có gì sai sót."
"Vậy còn Tạ Xuân Hòa thì sao?" Thượng Quan Nhã nhíu mày.
Bùi Văn Tuyên cười cười, nói: "Đây là chuyện nhỏ, gần đây ta đã hạ độc tác dụng chậm trong nhà của ngoại thất mà Tạ Xuân Hòa thường tới, đợi đến lúc đó sẽ có hạ nhân bỏ thuốc dẫn vào trong trà, chỉ cần Tạ Xuân Hòa uống trà thì sẽ bị độc phát mà chết, trong vòng không tới một khắc."
"Ngươi hạ độc sao?" Lận Phi Bạch hơi kinh ngạc: "Các thế gia đại tộc kiểm soát cực kỳ nghiêm khắc chuyện hạ độc, ngươi làm thế nào được vậy?"
Chuyện hạ độc này, chưa nói đến chuyện mua chuộc được người đã rất khó khăn, cho dù mua chuộc được người đồng ý hạ độc nhưng những đồ ăn, rượu những quý tộc đó dùng đều phải trải qua tầng tầng lớp lớp nghiệm độc mới được đưa đến trước mặt họ. Nếu thật sự có độc thì ngay lúc nghiệm độc đã bị lộ rồi.
Cho nên rõ ràng hạ độc là cách giết người dễ dàng nhất nhưng các nhà lại phải âm mưu dùng cách ám sát vô cùng gian khổ trên đường.
"Lận công tử đã từng nghe đến…" Bùi Văn Tuyên cười, châm trà cho Lận Phi Bạch, giọng nói rất bình tĩnh: "Có một loại độc tên là Hương Mỹ Nhân chưa?"
Lý Dung ngẩng đầu liếc mắt nhìn Bùi Văn Tuyên một cái.
Loại độc Hương Mỹ Nhân này mãi đến khi Tô Dung Hoa mang vào cung giết Tần Chân Chân năm đó mới bị người khác biết đến.
"Loại độc này có tổng cộng mười một cách biến đổi, đều là dùng những hương liệu bình thường để chế thành, bỏ vào trong huân hương. Tiếp xúc trong nhiều năm sẽ từ từ tích tụy vào tận xương, triệu chứng bên ngoài là chứng lao, trong ba năm chắc chắn sẽ chết. Nếu như tiếp xúc một thời gian ngắn nhưng lại dùng thêm thuốc dẫn thì độc sẽ phát tác ngay lập tức. Chỗ khó phòng ngừa nhất của loại độc này nằm ở chỗ, mỗi vật liệu dùng để làm đều vô cùng bình thường, cũng không hề có độc tính. Cho dù là thuốc dẫn cũng chỉ là nguyên liệu nấu ăn rất thông dụng, rất khó để phòng bị. Sau khi phát tác, cho dù có tra thì cũng rất khó xác định độc từ đâu mà tới."
Năm đó nếu không phải Lý Xuyên tìm kỳ nhân dị sĩ trong thiên hạ vô số lần, Tần Chân Chân đến chết chỉ sợ cũng chỉ được xử lý triệu chứng mà thôi.
Sau khi Tần Chân Chân chết, độc Hương Mỹ Nhân đều bị hoàng thất thu gom hết, người biết phương thuốc của loại độc này trong thiên hạ không vượt quá ba người.
Tô Dung Khanh đã từng tiếp xúc với Tô Dung Hoa, người phá án Bùi Văn Tuyên cùng với người triệu dược sư vào trong cung cùng nhau tu luyện tiên đan - Lý Xuyên.
Bây giờ sống lại, chỉ cần Tô Dung Khanh không can thiệp vào nhiều thì hầu như không có ai giải được Hương Mỹ Nhân cả.
"Vậy nếu lỡ như hạ độc không thành công thì sao?"
Lý Dung quay đầu nhìn về phía Bùi Văn Tuyên. Bùi Văn Tuyên thấy ánh mắt của Lý Dung thì biết sự băn khoăn của nàng.
Bùi Văn Tuyên cười cười: "Túc vương gặp chuyện không may thì đương nhiên sẽ có kẻ phản nghịch ở đó, đến lúc đó võ đài rối tinh rối mù, có chết vài người cũng chẳng phải bình thường sao?" Dứt lời, Bùi Văn Tuyên nhìn về phía Lận Phi Bạch: "Đối với chuyện này mà nói, Lận công tử sẽ rõ hơn so với ta."
Lận Phi Bạch vốn xuất thân là sát thủ, thừa dịp rối loạn mà âm thầm giết một người thì là chuyện vô cùng đơn giản.
"Nhưng mà, để chắc chắn tuyệt đối…" Bùi Văn Tuyên cười rộ lên: "Võ đài ngày mai phải càng náo nhiệt càng tốt, sức chú ý của mọi người đều đặt tại đó thì sẽ dễ dàng làm việc hơn."
"Chuyện này ta đã từng nói với cô mẫu."
Thượng Quan Nhã bất thình lình lên tiếng, mọi người đều nhìn qua, trong mắt mang theo vài phần nghi hoặc.
"Ngày mai khi lục quân thi đấu, cô mẫu sẽ khuyên bệ hạ thêm một trận thi đấu mã cầu vào thời điểm đó, hứa hẹn cho người đứng thứ nhất có thể nhận được một phần thưởng, đến lúc đó Lận Phi Bạch sẽ ra sân, nếu như mọi người lo lắng Tô Dung Khanh có hành động gì thì để Lận Phi Bạch chọn hắn xuất chiến, ép hắn bước vào sân thi đấu, chờ đến khi ánh mắt mọi người đều bị thu hút về phía đấu trường…" Thượng Quan Nhã nhìn về phía Bùi Văn Tuyên: "Ngài hãy ra tay."
"Được."
Bùi Văn Tuyên vỗ tay: "Cứ như vậy đi."
"Đến lúc đó, nếu ta có thể thắng…" Sắc mặt Lận Phi Bạch bình tĩnh: "Ta sẽ xin được cưới Thượng Quan tiểu thư. Tạ Xuân Hòa vừa chết, trước khi diễn ra lễ tang thì Thượng Quan tiểu thư giúp ta nắm quyền Tạ gia."
"Nếu như ngươi không thể thắng thì sao?" Thượng Quan Nhã cười như không cười, Bùi Văn Tuyên cũng hơi tò mò. Lận Phi Bạch nghiêng đầu thân mật nhìn về phía Thượng Quan Nhã: "Thì ta sẽ phạm quy, đánh hắn."
"Được!" Bùi Văn Tuyên nghe nói như vậy thì vô cùng hào hứng: "Phi Bạch huynh, nếu như ngươi đánh hắn thật thì ta sẽ tặng cho ngươi một thanh bảo kiếm..."
"Khụ khụ." Lý Dung họ nhẹ một tiếng, nụ cười trên mặt Bùi Văn Tuyên cứng đờ, sau đó thong dong khống chế sự sung sướng không kiềm chế được kia, nói một cách bình thản: "Tất cả giao cho Lận công tử vậy."
"Không dám." Lận Phi Bạch gật đầu: "Sau này Bùi đại nhân nói ngọt trước mặt điện hạ nhiều hơn, cấp thêm nhiều quân lương là được."
Khi mọi người đang thượng nghị hành trình ngày mai ở phủ của Lý Dung thì Hoa Nhạc khoác áo choàng, xuyên qua một con đường hẹp dài, khi đi đến cuối thì dừng lại, nhìn người mặc áo tù nhân trong phòng giam, là một nữ tử nhìn có vẻ mệt mỏi, nhẹ giọng gọi một tiếng: "Mẫu phi."
Nhu phi ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt Hoa Nhạc lộ ra dưới nón sa với vẻ mặt kiên nghị: "Tất cả đã chuẩn bị tốt rồi, chờ ngày mai con giết Lý Xuyên xong sẽ cứu người ra ngoài."
"Con ngoan." Trong mắt Nhu phi lộ ra sự yêu thương, bà ta đứng lên bước lại gần cửa, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Hoa Nhạc: "Con chịu khổ rồi."
Hoa Nhạc lắc đầu: "Có thể bảo vệ cho Thành nhi là quan trọng nhất, chút khổ ấy cũng không là gì cả."
"Con sắp xếp thế nào?"
"Tô Thị lang giúp con." Hoa Nhạc nói xong thì trên mặt lộ ra vài phần e lệ, động tác của Nhu phi cứng đờ, bỗng nghe thấy Hoa Nhạc khẽ nói: "Con cầm lệnh bài của người nhưng con còn chưa biết làm sao thì Tô Dung Khanh đã tìm đến con, nói có thể giúp con, chuyện ám sát Lý Xuyên ngày mai đã được sắp xếp ổn thỏa, chỉ là..."
Hoa Nhạc nhíu mày.
"Chỉ là cái gì?" Nhu phi hơi lo lắng, trong mắt Hoa Nhạc lộ ra vẻ bất mãn: "Hắn không cho con động vào Lý Dung, nói Lý Dung còn có tác dụng khác, Lý Xuyên chết đi thì Lý Dung còn có thể có ích gì nữa chứ? Con thấy chẳng phải là đầu óc hắn bị mê hoặc, coi trọng khuôn mặt đó của Lý Dung rồi đi?"
Hoa Nhạc nói hết lời lại thấy hơi không thoải mái, tiếp tục bổ sung: "Chẳng qua người như Tô Thị lang cũng không phải là người chỉ nhìn mặt, cũng không biết Lý Dung còn có tác dụng gì..."
Nhu phi lẳng lặng nhìn Hoa Nhạc chốc thì mắng, lúc thì lại nói tốt cho Tô Dung Khanh, bà ta cười cười, giơ tay vuốt tóc Hoa Nhạc: "Đừng quan tâm hắn muốn làm gì, người của con, con làm gì thì làm không phải được rồi sao?"
Hoa Nhạc ngơ ngác ngẩng đầu lên, Nhu phi nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Bé ngốc, đừng chuyện gì cũng nghe lời nam nhân. Những nam tử đó, ngoài miệng nói một đằng nhưng trong lòng muốn cái gì thì con sẽ không biết được. Nếu con muốn giết Lý Xuyên thì biện pháp tốt nhất không phải là trực tiếp ám sát hắn."
"Vậy thì là?"
"Võ đài ngày mai, tất cả mọi người sẽ che chở Lý Xuyên, bởi vì tất cả mọi người đều biết Lý Xuyên là mục tiêu cho nên tất cả mọi người sẽ lưu tâm đ ến Lý Xuyên. Còn Lý Dung là nữ quyến, chắc chắn sẽ phải rời đi trước. Đến lúc đó, con điều tất cả quân tinh nhuệ đến bên cạnh Lý Dung, ép nàng ta vào trong rừng. Rồi cho người báo với Lý Xuyên nếu hắn không đi cứu tỷ tỷ hắn thì sẽ giết Lý Dung."
"Lý Xuyên sẽ cứu người sao? Hắn cũng đâu phải kẻ ngốc." Hoa Nhạc có chút không tin tưởng lắm.
Nhu phi cười cười: "Hắn sẽ đi." Trong mắt Nhu phi mang theo vài phần thương hại: "Chết trong những năm hoàn toàn không biết cực khổ là gì cũng là một loại may mắn đối với hắn."
"Vâng." Hoa Nhạc gật đầu rồi lại nhíu mày: "Chỉ là con sợ không có nhiều người như vậy..."
"Con cứ làm đi là được." Giọng Nhu phi ôn hòa: "Sẽ có người giúp con."
"Có người?" Hoa Nhạc nhìn Nhu phi một cách khó hiểu: "Ai thế?"
Nhu phi cười cười nhìn về phía hoàng cung, trên tháp Bắc Yến - nơi cao nhất hoàng cung - có treo đèn, ngọn đèn dầu nhẹ nhàng lay động ở phía xa xa, cùng những vì tinh tú trên bầu trời tôn lên ánh sáng của nhau.
Hoa Nhạc nhìn theo, Nhu phi lẳng lặng nhìn một lát rồi quay đầu nhìn về phía Hoa Nhạc: "Đi đi, đừng chậm trễ."
Hoa Nhạc gật đầu, không nghi ngờ gì bà ta, giơ tay đội nón lại rồi khẽ nói: "Con đi đây, mẫu phi, người phải bảo trọng." Dứt lời, nàng ta xiay người, lại bước vào hành lang hẹp giống như một con rắn lớn kia.
Nhu phi nhìn nữ nhi từng chút từng chút một chìm vào trong bóng tối, một lúc lâu sau bà ta mới nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Bà ta biết chắc chắn Hoa Nhạc sẽ thành công.
Sẽ có người giúp nàng ta, có vô số người trong bóng tối muốn Lý Xuyên chết sẽ giúp đỡ tất cả cho Hoa Nhạc.
Họ không cần Hoa Nhạc làm gì cả, cái bọn họ cần chỉ là sau khi Lý Xuyên chết đi thì sẽ do Hoa Nhạc chịu tất cả tội lỗi.
Chỉ cần là con người thì luôn luôn phải chọn lựa, bà ta chọn quyền thế, vì vậy trên con đường này sẽ phải bỏ qua một vài thứ.
Những ngôi sao trên bầu trời Hoa Kinh sáng lập lòe sau những tầng mây. Ở biên cảnh Tây Bắc, lúc màn đêm buông xuống, cũng là thời tiết tốt, trăng sáng sao thưa.
Tần Lâm dẫn theo Thôi Thanh Hà đứng trên vách núi, nhìn về hướng Tiêu Túc đang đóng quân ở phía xa xa.
Gió thổi đến mức khiến y phục của hai người bay phần phật. Thôi Thanh Hà nhìn ngọn đuốc phía xa xa, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi binh lính thông báo, nói Tiêu Túc đang điểm danh binh mã, đêm nay xuất phát về phía Hoa Kinh."
"Bao nhiêu người?"
Tần Lâm không quay đầu lại, vẻ mặt rất kiên định.
"Ba vạn, để lại hai vạn đóng quân ở Tây Bắc."
"Ba vạn à."
Tần Lâm chậm rãi lên tiếng, Thôi Thanh Hà cúi nhìn những ngọn cỏ nhẹ nhàng lay động trên mặt đất: "Ngươi định chặn Tiêu Túc lại theo như lời Bình Nhạc điện hạ hay sao?"
"Nếu không thì sao?" Tần Lâm quay lại nhìn về phía Thôi Thanh Hà, cười khẽ: "Ngươi cho rằng Bình Nhạc điện hạ giúp chúng ta nhiều như vậy mà không phải trả gì sao?"
"Nhưng thứ Tiêu Túc cầm chính là ý chỉ của bệ hạ."
Thôi Thanh Hà nhíu mày: "Đến lúc đó ngươi sẽ thành mưu phản."
"Vậy thì làm sao?"
Sắc mặt Thôi Thanh Hà rất bình tĩnh, hắn lẳng lặng nhìn Tần Lâm chăm chú: "A Lâm, ta đang lo lắng cho ngươi."
"Lo lắng cho ta thì giúp ta theo dõi hai vạn nhân mã ở Tây Bắc là được."
Tần Lâm quay đầu nhìn về phía xa xa: "Điện hạ cứu Tần thị của ta, đương nhiên ta không thể phản bội nàng ấy."
Thôi Thanh Hà không nói gì nữa, hắn bước lên một bước, đứng sau lưng Tần Lâm.
"Vả lại, dựa vào tài trí của điện hạ và Bùi Văn Tuyên, ta tin bọn họ. Thanh Hà, ngươi yên tâm đi, nếu thật sự xảy ra chuyện, ngươi từ Tây Bắc ra khỏi Đại Hạ, đến biên giới phía Tây đi."
"Xin lỗi." Giọng Thôi Thanh Hà rất thấp. Tần Lâm phát hiện sự khác thường nhưng hắn còn chưa kịp quay đầu lại thì đã bị một lưỡi kiếm sắc bén găm vào cơ thể hắn. Tay Thôi Thanh Hà khẽ run rẩy, vành mắt Tần Lâm đỏ bừng, nhìn Thôi Thanh Hà chòng chọc: "Ta không muốn đi."
Vừa dứt lời, Tần Lâm trực tiếp rút kiếm vung ra, Thôi Thanh Hà vội vàng lùi lại mấy trượng, hơn mười người nhảy ra khỏi rừng rậm bổ nhào về phía Tần Lâm!
Hai thị vệ đứng trước mặt Thôi Thanh Hà, Thôi Thanh Hà nhìn chằm chằm Tần Lâm đang vừa đánh vừa lui khi giao đấu với mười mấy sát thủ, Tần Lâm liếc mắt nhìn lướt qua Thôi Thanh Hà một cái giống như một con sói rồi bịt miệng vết thương nhảy vào trong rừng sâu.
"Thôi công tử." Thị vệ bảo vệ Thôi Thanh Hà cung kính nói: "Tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Quay về doanh trại."
Thôi Thanh Hà giơ tay lau vết máu trên mặt một cái, nhìn theo hướng Tần Lâm đào tẩu rồi nắm kiếm quay người sang chỗ khác, bình tĩnh nói: "Thanh lý môn hộ."
Sau khi nói xong, Thôi Thanh Hà xách kiếm đưa người xuống núi.
Chẳng bao lâu sau, Tuân Xuyên đang viết thư cho Lý Dung trong phòng bỗng nghe được một tiếng hét.
"Đại nhân!" Một thị vệ xách kiếm chạy vào: "Tần tướng quân gặp chuyện ở vách núi đã rơi xuống vựa, Thôi Đại Nhân nói là có nội ứng hại tướng quân nên bao vây quân doanh, bây giờ đang đuổi về phía chúng ta, đại nhân mau đi nhanh đi!"
Tuân Xuyên nghe thấy những lời này, tay bỗng run lên, chỉ kịp viết một câu "Tần Lâm gặp chuyện" thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.
Tuân Xuyên gập bức thư lại, vội vàng giao cho thị vệ, nhỏ giọng nói: "Mau đi đi, gấp rút đưa thư đến cho điện hạ."
Nói xong, Tuân Xuyên nhấc thanh kiếm bên cạnh lên rồi dẫn người xông ra ngoài.
Nàng vừa lao ra khỏi doanh trướng thì đã thấy Thôi Thanh Hà dẫn người đứng ở phía trước rồi. Sắc mặt Thôi Thanh Hà rất vững vàng, mở miệng một cách lãnh đạm: "Tuân đại nhân, tướng quân gặp nạn, bản quan phụng mệnh giám sát quân doanh, tróc nã tất cả những kẻ hiềm nghi. Thỉnh Tuân đại nhân phối hợp buông kiếm, cởi giáp, đến quân doanh một chuyến."
Tuân Xuyên không lên tiếng, nàng lẳng lặng nhìn Thôi Thanh Hà một cách chăm chú: "Thôi đại ca, ta là ai, huynh không biết sao?"
Vẻ mặt Thôi Thanh Hà khẽ đổi, nhưng chỉ nâng nâng tay lên.
Binh lính nhận được mệnh lệnh, lập tức chém giết về phía Tuân Xuyên. Sắc mặt Tuân Xuyên lập tức thay đổi, chỉ nói: "Ngươi phản bội đại ca."
"Rất xin lỗi."
Giọng Thôi Thanh Hà rất bình tĩnh: "Ta muốn quay về Thôi thị, các ngươi không giúp được ta, chỉ có một người mới có thể."
Trong lúc nói chuyện, Tuân Xuyên dùng một kiếm đẩy kẻ xông tới ra, dùng ba bước thành hai, xoay người nâng kiếm chém đứt dây thừng buộc ngựa, con ngựa hoảng sợ lồng lên nhảy ra, nàng dùng một chân giẫm nát cột cờ, mượn lực từ cán cờ lập tức nhào thẳng lên ngựa, sau đó nhanh chóng chạy vụt ra ngoài trong tiếng kinh hô của mọi người.
Thôi Thanh Hà không nghĩ tới Tuân Xuyên sẽ trực tiếp xông ra ngoài như vậy, sắc mặt hắn thay đổi ngay lập tức, thét lên: "Đuổi theo! Bắt nàng ta về cho ta!"
Tuân Xuyên nghe thấy tiếng nhưng không hề quay đầu lại, nàng nhìn ánh trăng sáng nơi phía Hoa Kinh rồi phi nước đại về phía rừng rậm.
Nàng phải tìm đại ca về.
Hoa Kinh vẫn còn đang chờ Tần Lâm.
Điện hạ còn đang chờ Tần Lâm!
Lời tác giả:
Viết lâu lắm rồi, chắc là mọi người quên mất Thôi Thanh Hà là ai.
Thôi Thanh Hà là bạn tốt của Tần Lâm, cùng được mời xuống từ Cửu Lư Sơn, cùng Tần Lâm đ ến Tây Bắc.
Chương 20 và đoạn chương mời người từ Cửu Lư Sơn đều có xuất hiện.
[Câu chuyện nhỏ]
Lận Phi Bạch: "Ta phải đấu với Tô Dung Khanh một mình, phải đánh mã cầu với hắn."
Thượng Quan Nhã: "Đánh không thắng thì sao?"
Lận Phi Bạch: "Thì ta sẽ phạm quy, đánh hắn."
Bùi Văn Tuyên: "Làm tốt lắm, từ hôm nay trở đi, chúng ta chính là huynh đệ tốt!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT