Lý Dung được Bùi Văn Tuyên ôm, cái ôm này cho nàng sự an ủi lạ kỳ.
Nàng trầm mặc, một lúc lâu sau nàng mới thong thả lên tiếng: "Có phải chúng ta đời trước đều sống không tốt hay không?"
Thượng Quan Nhã trở thành cây gậy chống đỡ gia tộc Thượng Quan thị, Lý Xuyên mất hai mươi năm tu tiên vấn đạo, Tần Chân Chân ôm kiếm nhập quan, Tô Dung Hoa tự sát trong lao ngục.
Tô Dung Khanh ở cạnh bên nhưng không có được nhau, Bùi Văn Tuyên ngóng trăng ba mươi năm cũng không thể chạm đến cùng với Lý Dung đơn độc một mình lảo đảo đi đến đầu rơi máu chảy.
Đến cuối kiếp trước, những người trong cung đình bọn họ giống như một sự luân hồi, ba mươi năm sau lại dùng đúng phương thức đó mà tái diễn toàn bộ những người liên quan đến Lý Minh ba mươi năm trước.
Quá khứ khiến người ta khiếp vía như vậy nên không kìm lòng được mà liều mạng ngăn cản. Bùi Văn Tuyên cảm nhận độ ấm trên người Lý Dung, cúi đầu lên tiếng: "Cho nên đời này chúng ta không thể sống như thế nữa."
"Nếu điện hạ muốn giết Lý Thành thì ta sẽ đi sắp xếp, xảy ra chuyện thì ta sẽ chết cùng nàng, điện hạ." Bùi Văn Tuyên nghiêng đầu đặt lên vai nàng: "Nàng không tin ta thì nàng cũng nên tin lợi ích."
"Bùi Văn Tuyên…" Lý Dung nghe thấy lời Bùi Văn Tuyên thì không nhịn được mà cười rộ lên: "Chàng thật sự không sợ chết sao?"
"Đã từng chết một lần, đã đánh mất một lần…" Bùi Văn Tuyên ôm Lý Dung: "Nếu như so sánh thì vẫn là mất đi nàng đáng sợ hơn một chút."
Một bên là chết một cách dứt khoát, còn một bên là sự lăng trì kéo dài suốt cả sinh mệnh.
Lý Dung lẳng lặng nghe, nàng trầm ngâm rất lâu, cuối cùng mới nói: "Được."
"Sắp xếp đi…" Lý Dung vô thức siết chặt lòng bàn tay: "Giết Lý Thành."
Đã ra quyết định nên Lý Dung lập tức ra lệnh xuống dưới, vào đêm cùng ngày, Lý Dung vào trong cùng, nói tất cả tính toán với Thượng Quan Nguyệt một lượt.
Sau khi nói xong, Lý Dung nhẹ giọng nói: "Đến lúc đó, sợ là ta và mẫu hậu khó tránh khỏi cơn thịnh nộ của phụ hoàng, không biết mẫu hậu định giải quyết thế nào?"
"Ta là Hoàng hậu…" Giọng Thượng Quan Nguyệt rất khẽ: "Không ra khỏi được. Đến lúc đó cần vào ngục thì vào ngục, nên làm sao thì làm vậy. Về phần con…" Thượng Quan Nguyệt ngước mắt nhìn về phía Lý Dung: "Nếu thật sự gặp chuyện không may, con lập tức bỏ trốn bằng mật đạo trong thành đi."
"Mật đạo?" Lý Dung hơi tò mò: "Mẫu hậu đang nói..."
"Con đi tìm ông chủ của cửa hàng son phấn ở thành Đông…" Thượng Quan Nguyệt bưng chén trà, khẽ nhìn xuống: "Lấy lệnh bài của ta, báo thân phận cho bà ấy, đến lúc đó bà ấy sẽ đưa con đi. Con ra khỏi thành phải đến Thanh Châu, chờ đến khi Xuyên nhi đăng cơ thì con lại quay về."
"Vậy còn ngài thì sao?"
Lý Dung nhíu mày: "Ta đi rồi vậy ngài phải làm sao bây giờ?"
Thượng Quan Nguyệt im lặng, một lúc lâu sau bà mới vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Lý Dung: "Con và Xuyên nhi sống tốt là ta yên tâm rồi."
Lý Dung ngẩn người, hiếm khi nàng nghe được những lời như vậy từ Thượng Quan Nguyệt. Thượng Quan Nguyệt nói những lời này hình như cũng hơi xấu hổ, bà không nhịn được rụt tay lại, lúng túng nói: "Con cũng không phải quan tâm ta, dù sao ta cũng là mẫu thân con, ta cự có thủ đoạn giữ mạng của mình."
Lý Dung lặng lặng nhìn Thượng Quan Nguyệt đăm đăm, sau một hồi, nàng đứng dậy, Thượng Quan Nguyệt còn chưa kịp phản ứng thì Lý Dung đã bước lên ôm bà.
"Mẫu hậu…" Giọng nàng rất khẽ: "Ngài sẽ không sao đâu."
Bà đồng ý vì nữ nhi mà chịu chết.
Bà đồng ý liều mạng vì để bảo vệ nàng.
Ngay cả bản thân Lý Dung cũng không phát hiện, những suy nghĩ xuất hiện trong đầu nàng vào khoảnh khắc đó sớm đã hoàn toàn khác biệt so với cách làm việc trước giờ của nàng.
Lý Dung ra khỏi cung thì lập tức liên hệ với Thượng Quan Nhã để sắp xếp tất cả mọi chuyện.
Ngày thứ ba, Lận Phi Bạch cũng từ Tây Nam chạy về đến nơi.
Ngày Lận Phi Bạch nhập kinh thì trực tiếp đến Đốc tra tư, lúc Lý Dung đi ra ngoài đón khách thì thấy một thanh niên vô cùng cao mặc y phục màu đen đứng trong đại đường.
Trên người hắn mang theo khí thế chết chóc mà người bước ra từ núi thây biển máu mới có, khi Lý Dung bước vào đại đường, Lận Phi Bạch quỳ một gối xuống, nói rõ ràng lưu loát: "Tham kiến điện hạ."
Lý Dung hàn huyên với Lận Phi Bạch một chút chuyện Tây Nam rồi cho Thượng Quan Nhã tiễn hắn ra ngoài.
Lúc Thượng Quan Nhã đưa Lận Phi Bạch ra khỏi Đốc tra tư thì nhịn không được chê cười hắn: "Đến quân doanh một chuyến, ngược lại trở thành kẻ câm điếc, có thể thấy cuộc sống ở quân doanh thật sự rất buồn tẻ."
"Vẫn còn tốt." Giọng Lận Phi Bạch rất nhẹ: "Diệp tử bài đại tiểu thư tặng, thật ra cũng thú vị lắm."
Thượng Quan Nhã ngẩn người, không nghĩ tới Lận Phi Bạch sẽ nói như vậy, hai người cùng bước ra khỏi cửa, Lận Phi Bạch bình thản nói: "Quy củ của Tạ thị rất nghiêm, chỉ dựa vào binh quyền của ta mà muốn bọn họ tán thành thì quá mức khó khăn, nếu không thì Thượng Quan tiểu thư có thể suy nghĩ lại…" Lận Phi Bạch quay đầu lại nhìn nàng: "Mượn thân phận của ngài giúp ta một chút?"
Những lời này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Thượng Quan Nhã, nàng đứng ngơ ra tại chỗ.
"Ta sẽ không quản nàng chuyện gì cả, binh quyền trong tay ta cũng là binh quyền trong tay nàng, nàng giúp ta lấy được Tạ gia, ta sẽ trở thành đá kê chân cho nàng. Nếu như khi nào nàng không thích hôn sự này nữa thì hòa ly cũng được."
Lận Phi Bạch nói rất bình tĩnh: "Nàng ngẫm kỹ lại thử xem, ta về trước."
Lận Phi Bạch nói xong thì chắp tay hành lễ rồi quay người rời đi.
Hắn đến như sấm rền, đi cũng dứt khoát, một người một ngựa ra khỏi Đốc tra tư giống như một con sói cô độc tự mình đi lại ở Hoa Kinh.
Thượng Quan Nhã mất một lúc mới hồi thần được, quay người trở lại đại đường.
Lý Dung đang xem bản đồ ở đại đường, nghe thấy tiếng Thượng Quan Nhã bước vào nàng cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục quan sát những tuyến đường trên bản đồ. Chờ một lúc lâu nàng mới ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Thượng Quan Nhã một cái thì thấy nàng ấy đang ngẩn người.
Lý Dung cười lên: "Phát ngốc gì vậy?"
Thượng Quan Nhã bị Lý Dung làm cho giật mình, hồi thần rồi nói theo bản năng: "Điện hạ."
"Hiếm khi thấy ngươi ngẩn người." Lý Dung đổi một hướng khoanh bản đồ lại, Thượng Quan Nhã bước theo sau nàng, Lý Dung thong thả lên tiếng: "Lận Phi Bạch nói gì với ngươi à?"
"Hắn nói chút chuyện, thuộc hạ không khỏi nghĩ nhiều một chút."
Thượng Quan Nhã đi theo Lý Dung, không cần đợi Lý Dung hỏi nhiều nàng đã nói ngay lập tức: "Hắn nói với ta, chỉ dựa vào binh quyền mà muốn đạt được sự ủng hộ của Tạ gia rất khó khăn, muốn mượn thân phận của ta để sử dụng."
"Thân phận?" Lý Dung nhíu mày, liếc mắt nhìn Thượng Quan Nhã một cái: "Hắn muốn dùng thân phận của ngươi như thế nào?"
"Điện hạ…" Thượng Quan Nhã nghe thấy câu hỏi của Lý Dung thì không khỏi bật cười: "Dù sao ta cũng là đại tiểu thư của Thượng Quan gia mà."
Nếu Lận Phi Bạch có thể lấy thê tử là đại tiểu thư của Thượng Quan gia thì cho dù hắn là con riêng thì Tạ gia cũng phải nể trọng thêm vài phần.
Nhưng mà nghe nói như vậy thì Lý Dung lại quyết đoán lên tiếng: "Bệnh à."
"Điện hạ?" Thượng Quan Nhã nghe thấy lời bình phẩm thế này thì ngơ ngác thốt lên. Lý Dung lập tức nói: "Chỉ là một Tạ gia đã muốn lấy ngươi, hắn thì tính là thứ gì?"
"Điện hạ." Thượng Quan Nhã dở khóc dở cười: "Tạ thị cũng là một trong bảy họ lớn, sao ngài nói thảm hại như vậy?"
"Tạ gia ly khai khỏi Xuyên nhi, ta còn đang ngứa mắt họ."
Lý Dung liếc mắt nhìn Thượng Quan Nhã một cái, dùng cái liếc mắt thể hiện "điên à" lướt qua: "Nếu vì như vậy mà thành thân, sao lúc trước không nhập cung đi?"
"Vào cung với gả ra ngoài đương nhiên là không giống nhau." Thượng Quan Nhã nói rất nhẹ nhàng: "Vào cung thì thế nào cũng không ra được, nhưng gả ra ngoài nếu gặp chuyện gì đó thì vẫn còn có thể quay đầu lại."
"Nghe ý này của ngươi…" Lý Dung chống bàn, ngón tay vô thức gõ gõ lên mặt bàn: "Hình như ngươi cũng không phản đối chuyện này?"
"Đều phải thành thân…" Thượng Quan Nhã cung kính nói: "Đầu tiên ta phải hài lòng, sau đó phải có giá trị. Tuổi của ta cũng không còn nhỏ nữa, cũng đến lúc lo những chuyện này rồi."
"Vậy Tô Dung Hoa thì sao?" Lý Dung ngước mắt nhìn nàng. Thượng Quan Nhã trầm mặc, rất lâu sau đó, nàng mới nói: "Chẳng qua là cùng nhau đùa vui chơi bời một chút, nếu hắn không giúp đỡ được gì cho ta thì cũng chẳng có giá trị gì."
Lý Dung nghe thấy nàng ấy nói như vậy thì bình tĩnh nhìn nàng.
Thượng Quan Nhã cung kính đứng đó, trong khoảnh khắc này, nàng ấy cảm thấy bản thân như bị xem thấu tất cả, nàng không khỏi lúng túng cười lên: "Điện hạ..."
"Người trẻ tuổi thì luôn mạnh miệng."
Lý Dung nhẹ nhàng cười: "Cứ luôn nói bản thân mình không để ý gì cả, nếu ngươi thật sự không để ý, ngược lại cũng là chuyện tốt."
"Điện hạ, ta không phải..."
Thượng Quan Nhã vội vàng mở miệng, muốn thay đổi quyết định của Lý Dung, Lý Dung khoát tay: "Ngươi không phải giải thích với ta, trong lòng ngươi cảm thấy được là được."
Động tác của Thượng Quan Nhã khẽ ngừng lại. Lý Dung nhìn sắc trời, cảm thấy nhưng chuyện cần phân phó thì cũng đã phân phó xong, quay người nói: "Được rồi, ta về đây, ngươi bận chuyện của ngươi đi."
Sau khi nói xong, Lý Dung cho người thu dọn tấu chương rồi đi ra ngoài.
Ra đến của thì nàng thấy Tô Dung Hoa đứng ở cửa.
Hắn đang tựa vào sư tử bằng đá bên cạnh cửa, thờ ơ xoay quạt. Lý Dung bước ra khỏi cửa thấy Tô Dung hoa, nàng cười lên, chắp tay nói: "Tô đại công tử."
"Điện hạ?"
Tô Dung Hoa cũng nở nụ cười: "Điện hạ đi sớm vậy sao?"
"Hôm nay ít việc."
Lý Dung giải thích, nhìn thoáng vào Đốc tra tư: "Tô đại công tử đang chờ A Nhã sao?"
"Có hẹn nàng ấy cùng nhau chơi bài." Khi Tô Dung Hoa nhắc tới Thượng Quan Nhã thì trong mắt nhiễm nét cười: "Dù sao cũng không có việc gì làm nên ở cửa chờ nàng ấy."
Lý Dung gật đầu, chỉ nói: "Vậy ngươi cứ từ từ chờ, ta về trước."
"Cung tiễn điện hạ."
Tô Dung Hoa cung kính hành lễ, chờ sau khi Lý Dung cất bước một lúc lâu sau, hắn mới thấy Thượng Quan Nhã đi ra.
Vừa thấy Thượng Quan Nhã hắn lập tức đứng thẳng lên, mang theo nụ cười, nói: "Cuối cùng nàng cũng ra rồi."
Thượng Quan Nhã đứng trước cổng lẳng lặng nhìn hắn, một lúc lâu sau nàng ấy mới cười cười bước ra.
Nàng bước đến trước mặt Tô Dung Hoa. Hai tay Tô Dung Hoa khoanh trước ngực: "Hôm nay nàng muốn đi đâu?"
"Hơi mệt." Thượng Quan Nhã cúi đầu xuống: "Ta đi về trước."
"Vậy ta đây tiễn nàng."
Dường như Tô Dung Hoa đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, đối mặt với chuyện nàng lỡ hẹn cũng chẳng hề giận dữ chút nào. Thượng Quan Nhã nghĩ ngợi một chút rồi lên tiếng chỉ nói: "Ngươi đi về đi."
Nói dứt lời, Thượng Quan Nhã lập tức quay người đi về hướng Thượng Quan phủ.
Tô Dung Hoa đi theo phía sau nàng ấy, hai tay đặt trong tay áo, giống như một cái bóng không phát ra âm thanh, yên lặng ở bên cạnh bảo vệ nàng, nàng vừa quay đầu lại là có thể thấy người thanh niên này dưới ngọn đuốc, mang theo ý cười trong vắt nhìn nàng.
Cho nên nàng ấy không dám quay đầu nhìn lại. Hai người bọn họ đi qua phố lớn, ngõ nhỏ, cuối cùng cũng đã đến Thượng Quan phủ. Lúc này, Thượng Quan Nhã dừng bước, nàng vẫn đưa lưng về phía Tô Dung Hoa, ngửa đầu nhìn biển hiệu Thượng Quan gia.
"Đã đến cuối đường rồi." Giọng nàng ấy rất khẽ.
Tô Dung Hoa cười cười: "Nàng nghỉ ngơi trước đi, ngày mai ta lại đến."
"Tô Dung Hoa." Thượng Quan Nhã chắp tay sau lưng, quay người lại nhìn hắn, Tô Dung Hoa vừa nghiêng đầu bỗng nghe thấy tiếng dò hỏi của Thượng Quan Nhã: "Vì sao ngươi không làm gia chủ của Tô gia?"
Tô Dung Hoa ngẩn người, sau đó hơi xấu hổ sờ sờ mũi: "Sao nàng lại hỏi chuyện này?"
"Là tò mò thôi." Thượng Quan Nhã ra vẻ không hề để ý: "Ngươi là đại công tử của Tô gia, luận trưởng thứ, nên do ngươi làm gia chủ mới đúng, tại sao lại để Tô Dung Khanh làm người thừa kế chứ?"
"Haiz, một lời khó nói hết." Tô Dung Hoa thở dài: "Dù sao từ khi còn bé ta đã không dự tính sẽ làm gia chủ, ta cũng không muốn làm."
"Vậy ngươi muốn làm gì?" Thượng Quan Nhã chắp tay sau lưng, cười nhìn Tô Dung Hoa, Tô Dung Hoa lắc đầu: "Cũng không nghĩ đến, chỉ cần như bây giờ ta cảm thấy rất tốt."
"Hễ có việc gì thì có nhị đệ và phụ thân ta chèo chống, ta thì đánh bài, mang chim đi dạo, ăn uống chơi bời…" Tô Dung Hoa mở chiếc quạt trong tay ra, trên đó lộ ra hai chữ "Tiêu dao": "Như vậy không vui vẻ hơn sao?"
Thượng Quan Nhã không nói gì, chỉ cười nhìn hắn.
Tô Dung Hoa nhìn người đứng trước cửa Thượng Quan phủ cứ đứng nhìn họ mãi, xua tay nói: "Được rồi, mau về nhà đi."
"Được."
Thượng Quan Nhã gật đầu, quay người bước vào nhà.
Mãi đến trước khi bước vào cửa, nàng vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Tô Dung Hoa đứng cách đó không xa, thấy nàng quay đầu lại thì nở nụ cười.
Thượng Quan Nhã chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, sau đó nàng bình thản nói: "Sau này đừng tới tìm ta nữa."
Tô Dung Hoa ngẩn người, Thượng Quan Nhã cười rộ lên: "Tuổi ta cũng không còn nhỏ nữa, không thể cứ rong chơi mù quáng với ngươi mãi nữa. Quay về đi."
Thượng Quan Nhã dứt lời thì quyết đoán quay người, nâng váy bước vào cổng chính.
Lúc Tô Dung Hoa kịp định thần lại thì vội vàng bước lên, cuống quýt la lên: "Chờ đã, nàng có ý gì, Thượng Quan Nhã..."
"Tô đại công tử." Người gác cổng ngăn Tô Dung Hoa lại, Tô Dung Hoa chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng Thượng Quan Nhã dần biến mất trong viện. Người gác cổng khó xử nói: "Đêm đã khuya, xin mời ngài quay về đi."
"Ta chỉ hỏi một câu thôi…" Tô Dung Hoa vội vàng lên tiếng: "Các ngươi thả cho ta qua... ta..."
"Tô đại công tử!"
Người gác cổng lên tiếng: "Đại tiểu thư của nhà tôi dù sao cũng là một cô nương, ngài nên bớt phóng túng một chút."
Nghe thấy lời này, Tô Dung Hoa không khỏi sững sờ.
Hắn bỗng ý thức được rằng, thật ra giữa hắn và Thượng Quan Nhã chẳng có quan hệ gì cả.
Nàng muốn gặp hắn thì gặp, nếu có một ngày không muốn gặp nữa thì cũng không phải tiếp tục gặp lại.
Ý thức được chuyện này khiến trái tim hắn thắt lại, hắn lẳng lặng đứng ở cửa, nhìn bóng dáng của cô nương trong viện đã đi qua đình viện, càng ngày bước càng xa.
Hắn đứng đó một lúc lâu, chờ đến khi không còn thấy bóng dáng nữa, hắn mới hít sâu một hơi, cuối cùng thì quay người rời đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, vừa mới tảng sáng Tô Dung Hoa đã canh giữ trước cửa Đốc tra tư. Thượng Quan Nhã đã sớm cho người hỏi thăm hành tung của Tô Dung Hoa, hắn chờ ở cửa chính thì nàng đi vào cửa sau.
Tô Dung Hoa chờ hết một ngày, khi Lý Dung bước ra thì thấy Tô Dung Hoa xụ mặt đứng ở cửa, không khỏi lấy làm lạ: "Sao Tô đại công tử lại vẫn còn ở đây?"
Tô Dung Hoa thấy Lý Dung thì miễn cưỡng cười cười: "Ta đang đợi A Nhã tiểu thư."
"A Nhã?" Lý Dung ngỡ ngàng: "Không phải nàng ấy đã đi từ sớm rồi sao?"
Mặt Tô Dung Hoa thoáng đổi sắc, hắn vẫn duy trì nụ cười, cung kính nói: "Vậy thì ngày mai ta lại đến."
Lý Dung bị những lời này của Tô Dung Hoa làm cho mơ hồ, chờ đến khi quay về trong phủ, nàng ngồi ở bên giường ngâm chân, nhìn Bùi Văn Tuyên vẫn còn đang phê duyệt tài liệu, nói một lượt với hắn những chuyện này, nàng nhíu chặt mày, cất giọng không chắc chắn: "Bọn họ đang diễn trò gì vậy, một người tìm, một người trốn?"
"A Nhã tiểu thư đã hai mươi tuổi."
Bùi Văn Tuyên tiếp tục phê tấu chương: "Hôn sự của nàng ấy sớm đã bị triều thần để ý, nếu trước sau cũng phải gả, không bằng gả cho một người phù hợp."
"Vì quyền thế mà thành thân…" Lý Dung nhíu mày: "Vậy còn chẳng bằng nàng ấy vào cung đi."
"Vậy thì không giống…" Bùi Văn Tuyên ngẩng đầu lên cười: "Vào cung là vì Thượng Quan thị. Nhưng hôm nay nếu đó là Lận Phi Bạch thì A Nhã tiểu thư đang vì chính bản thân mình."
Bùi Văn Tuyên nói xong thì đứng dậy, bước đến trước mặt Lý Dung, lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống, dùng khăn lau khô chân nàng rồi thong thả nói: "Nàng cũng đừng quan tâm nàng ấy nữa, dù sao những người trẻ tuổi cũng sẽ gặp phải mấy cái tường Nam*, bị đụng đau mới biết quay đầu lại."
*Lấy ý từ thành ngữ "Chưa đụng tường Nam chưa quay đầu".
"Sao chàng biết thứ nàng ấy đụng là tường Nam?" Lý Dung nhướng mày. Bùi Văn Tuyên dở khóc dở cười: "Không phải ta quan tâm nàng sao? Ta còn nghĩ nàng không đồng ý chứ."
"Ta không đồng ý với nàng ấy." Lý Dung nói rất hùng hồn: "Nhưng ta lại càng không đồng ý với chàng."
"Nàng không đồng ý với ta chỗ nào?" Bùi Văn Tuyên để nàng nằm lên giường, gọi người bước vào bưng nước rửa chân ra ngoài, thổi tắt đèn rồi quay về nằm bên cạnh Lý Dung.
Lý Dung nghiêm túc suy nghĩ: "Ta cảm thấy, hình như cũng không phải ta không đồng ý quan điểm của chàng."
"Hả?" Bùi Văn Tuyên nhăn hết cả mặt, sau đó bỗng nghe thấy giọng nói ngờ ngợ của Lý Dung: "Hình như ta chỉ không đồng ý với chàng, chàng nói cái gì ta cũng muốn phản bác."
"Vậy sao?" Bùi Văn Tuyên híp mắt nhìn nàng, nói một cách hơi khiêu khích. Lý Dung nâng nửa người trên dậy, chỉ vào Bùi Văn Tuyên: "Đúng, đúng, đúng, chính là cái vẻ này, ta nhìn rất chướng mắt."
"Có một chuyện, ta nghĩ chắc chắn điện hạ sẽ đồng ý với ta."
Bùi Văn Tuyên nhìn dáng vẻ của Lý Dung, trên mặt mang theo nụ cười. Lý Dung "Hửm?" một tiếng, Bùi Văn Tuyên chống người ngồi dậy, chăn trên người hắn trượt xuống, hắn ghé sát vào Lý Dung.
"Đêm đã khuya…" Giọng Bùi Văn Tuyên rất khẽ khàng: "Ta không muốn ngủ cùng điện hạ, điện hạ đồng ý không?"
Lý Dung vừa nghe thấy lời này thì bỗng nhiên trống rỗng.
"Đồng ý." Lý Dung lập tức gật đầu: "Chuyện này ta đồng ý."
"Trùng hợp quá." Bùi Văn Tuyên cất giọng ôn hòa: "Ta cũng có tính cách y chang như điện hạ…" Bùi Văn Tuyên vừa nói xong thì giơ tay đè nàng xuống, Lý Dung bất ngờ khẽ than một tiếng, Bùi Văn Tuyên vừa đè nàng vừa cười thành tiếng: "Ta không đồng ý."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT