Tô Thiến Ly thật sự đói mà nhai nuốt ngấu nghiến, vẫn còn chưa biết tính mạng của cô ở trong mắt của người khác không đáng một đồng như thế, có điều cho dù có biết đi chăng nữa thì cũng không để trong lòng, bây giờ không còn thứ gì có thể quan trọng hơn việc lấp đầy cái bụng của cô cả.
“Ăn chậm một chút, đừng để bị nghẹn.” Uông Thu Thực nhìn cô ăn như hổ đói, một bên gặp đồ ăn cho cô, một bên nhẹ giọng nhắc nhở.
“Thu Thực thúc thúc, con đã một ngày trời không được ăn gì, đói bụng lắm rồi.” Trước đây Tô Thiến Ly không cảm thấy được, hiện tại nhìn thấy đồ ăn, mới cảm giác được cái bụng của bản thân đói đến cồn cào.
Uông Thu Thực liền không đồng tình liếc nhìn Vân Nhất một cái. “Ngươi sao lại không chăm sóc cho con bé gì hết vậy, lúc ngươi ở Thông Châu sao mà cũng không biết đường mua một chút đồ ăn để ở đó, đến nơi này cũng không nói trước làm chút đồ ăn cho Tô Thiến Ly, hại ta còn tưởng rằng hai ngươi ở trên đường đã ăn rồi, đã hai bữa chưa được ăn rồi có thể không đói được sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT