“Tiêu Oa, nha đầu, không có việc gì thì hai đứa đi bắt tôm tích làm cái gì, bị kẹp đau sao? Tới đây, Phú cữu cữu giúp hai đứa gỡ ra.” Hà Phú cảm thấy hai tỷ đệ này thật là bướng bỉnh, bây giờ đã là nửa đêm, mấy hài tử còn không vội về nhà mà lại ở ngoài ruộng mò mấy con tôm tích để chơi, bị kẹp cũng không biết gỡ ra. Một bên thì khóc còn một bên thì hoảng, cái này không phải càng khiến cho tôm kẹp chặt hơn sao?

Trước đây Hà Phú đã ra đồng rất nhiều lần, tự nhiên sẽ biết một ít thói quen của loài tôm tích này, hắn ta vươn tay nắm lấy lớp vỏ cứng của con tôm tích, ấn một ngón tay vào dưới lớp vỏ cứng, con tôm tích liền nhả hai cái cái kẹp sắt đang kẹp hai tỷ đệ.

“Phú cữu cữu đừng ném.” Tô Thiến Ly nhìn thấy Hà Phú muốn ném hai con tôm tích thì cũng không rảnh mà xem xét tay của mình, vội vàng lên tiếng ngăn cản. Cô chưa từng bắt được thứ này, thậm chí là khi nó còn sống cũng rất ít, nhưng cô đã ăn qua rất nhiều lần, đây chính là món ngon hiếm có. Nhưng từ sau khi nằm viện thì cô chưa được ăn qua, sau đó lại tới nơi này, trở thành Tô Thiến Ly, đã trải qua rất nhiều năm.

Bây giờ nhìn thấy thư này, cô chỉ cảm thấy nước miếng đều đã chảy ra.

“Nha đầu muốn thứ này làm cái gì?” Hà Phú nhíu mày, nhìn cô một cách khó hiểu, ở trong ấn tượng của hắn ta, nha đầu không phải là một hài tử thích chơi đùa, càng không phải là một hài tử càn quấy. Chỉ là hắn ta không rõ, nha đầu muốn con tôm tích này để làm cái gì?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play