Giang lão gia nghe thấy tiếng kêu la liền ngẩng đầu lên: “Sao con lại chạy tới đây, có việc gì à?”
“Phụ thân, có một chuyện con muốn tìm người bàn bạc một chút.” Việc của nữ nhi làm hắn thật sự có hơi bấn loạn.
“Được rồi, con chờ chút đi.” Giang lão gia vốn muốn hỏi chuyện gì mà gấp gáp như vậy, lại tỉ mỉ phát hiện vẻ mặt của tế tử có chút không đúng, mà đây cũng không phải là tính cách bình thường của tế tử. Nếu đã gấp gáp thế này, xác định việc này rất gấp, vội vàng bỏ công việc trong tay xuống rồi đi về hướng tế tử.
“Chuyện gì, con nói xem?”
“Phụ thân, chúng ta tìm chỗ yên tĩnh rồi nói.” Tô Nam liếc nhìn bốn phía, luôn cảm thấy không được an toàn, việc này cũng không thể để cho người ngoài nghe được.
“Được, vậy chúng ta đến đó nói.” Giang lão gia chọn một nơi ở giữa khu đất của bọn họ và cách khá xa những người khác, người gần đây nhất cũng chính là bọn nhỏ trong nhà, ở đây nói chuyện nói khẽ thôi bọn chúng không nghe được, coi như nghe được, cũng nghe không hiểu.
“Chuyện gì mà thần thần bí bí như vậy?”
Tô Nam nhỏ giọng thuật lại một màn mình thấy trước đó bên tai Giang lão gia, lần này Giang lão gia cũng đã bị dọa cho giật mình, nhìn nhìn tế tử nửa ngày cũng chưa hồi hồn lại.
“Con nói, nha đầu biết chữ, còn đang đọc sách?”
“Dạ, con đã để ý đến con bé một lúc, đó đều là loại sách sử và địa lý, con bước vào mà con bé cũng không phát hiện.” Dáng vẻ nghiêm túc kia, hắn vô cùng chắc chắn nhất định nha đầu biết chữ, hơn nữa còn nhìn hiểu.
“Xem ra lão đạo sĩ kia không có lừa chúng ta, mấy năm trước quả thực nha đầu đã ly hồn, chẳng qua là không biết những năm này nha đầu đã đi nơi nào? Nhỏ như vậy mà đã đọc nhiều sách thế này, phải chịu bao nhiêu đau khổ chứ.” Giang lão gia sau khi kinh ngạc thì chính là vui mừng, nha đầu nhà bọn họ quả thật không hề tầm thường.
Tô Nam trợn to mắt nhìn vẻ mặt đau lòng của nhạc phụ, nghĩ thầm trọng tâm chú ý của ông có phải là lệch xa quá rồi không, hắn lo lắng chính là… Đột nhiên Tô Nam giật mình, lúc trước hắn lo lắng cái gì nhỉ?
Ung dung nở nụ cười, lo lắng của hắn thực sự đúng là dư thừa, không phải hắn đã sớm biết tình huống của nha đầu là gì rồi hay sao? Bây giờ nha đầu tốt lên không phải hắn nên vui mừng sao?
“Phụ thân, khôn quá dễ chết, con lo nha đầu đặc biệt như thế, sẽ mang đến cho nó nhiều điều không hay.”
Giang lão gia thấy tế tử quay lại, nhe răng cười: “Một người tài giỏi như con còn không dạy được nữ nhi của mình sao? Đây không phải là chuyện cười à?”
“Cảm ơn phụ thân.” Tô Nam biết mình nghĩ sai hướng, nếu không phải được nhạc phụ chỉ điểm, chỉ sợ hắn vẫn còn đang nghĩ sai lệch đến đâu.
“Cám ơn cái gì? Hai mẫu tử bọn nó đến nhà chúng ta là phúc khí của chúng ta.” Giang lão gia ngẩng đầu nhìn trời một cái, cảm khái nói.
Buông xuống khúc mắc trong lòng, Tô Nam một thân nhẹ nhõm về đến nhà, lúc ở ngoại viện trong sân cố ý lớn tiếng hỏi nơi Giang thị và Tô Thiến Ly đang ở, đợi một hồi mới tiến vào thư phòng, trông thấy nữ nhi vậy mà cố ý cầm ngược sách, khóe miệng hắn giương lên một chút nở nụ cười cưng chiều.
“Có phải nha đầu muốn đọc sách biết chữ hay không?”
“Vâng, vâng, tiểu phụ thân, người có thể dạy con không?”
Đối với việc nữ nhi kiên trì gọi tiểu phụ thân, Tô Nam đã không còn tin cái lý do kém cỏi kia, có điều hắn cũng không muốn đến truy vấn, giống như nhạc phụ đã nói, đứa nhỏ này rơi vào nhà bọn họ, là phúc khí của bọn họ.
“Được, phụ thân dạy con, có điều phải dụng tâm học tập, nếu không dụng tâm thì phụ thân sẽ đánh tay đó.”
Bàn tay nhỏ trắng trẻo mềm mại của Tô Thiến Ly cứng đờ, chuyện này thật sự có xảy ra ở cổ đại, phản ứng này của cô vốn là phản ứng của kinh ngạc, nhưng vào trong mắt của Tô Nam thì lại đổi thành một ý khác. Đó là phản xạ có điều kiện của sợ hãi, chẳng nhẽ trước đây nha đầu từng bị đánh? Lần này hắn cũng đau lòng, nha đầu còn nhỏ như vậy, mấy năm ly khai ở bên ngoài này đã chịu bao nhiêu cay đắng vậy chứ.
“Dụng tâm học tập, phụ thân sẽ không đánh nha đầu.” Vươn tay ôm nữ nhi vào lòng, không để nàng nhìn thấy hốc mắt ướt át của hắn.
“Tiểu phụ thân thật tốt.” Tô Thiến Ly tự nhiên nhận lấy cái ôm, bộ dáng nho nhỏ ỷ lại kia, khiến Tô Nam tức khắc ấm áp nở nụ cười.
Một buổi chiều, phụ tử hai người một người 'nghiêm túc' dạy, một người 'nghiêm túc' học, tốc độ này rất tiêu chuẩn. Tô Thiến Ly không phát hiện điểm này, Tô Nam lại khẳng định thêm một số suy đoán, vốn dĩ ngày hôm sau Tô Nam định về thành cùng nhi tử, nhưng để dạy học cho nữ nhi, đành phải bảo nhi tử cầm theo một phong thư quay về, nói chừng mấy ngày nữa quay lại.
Mấy ngày sau Tô Nam cảm thấy cũng đến lúc rồi, thông báo với nhạc phụ một tiếng, lúc này mới đeo lấy túi vải rời nhà, Tô Thiến Ly không ngốc, lúc đầu không phát hiện, nhưng qua mấy ngày thì sao có thể không phát hiện được chứ, cô giả vờ luyến tiếc đuổi theo suốt đường đi, một mực theo ra ngoài.
“Nha đầu không nỡ xa phụ thân sao? Qua 10 ngày phụ thân sẽ trở lại, ở nhà phải nghe lời nương và ngoại tổ mẫu, ngoại tổ phụ, biết không?” Tô Nam khom lưng ôm khuê nữ, nhỏ giọng dỗ dành.
“Tiểu phụ thân, xin lỗi.”
“Hửm, sao nào? Con phạm lỗi gì, yên tâm đi, phụ thân mãi mãi sẽ không bao giờ giận nha đầu, chỉ cần nha đầu biết sai có thể sửa là được.” Trải qua mấy ngày này, Tô Nam thật sự đem khuê nữ này đau vào tận đáy lòng, cũng không phải là nói trước đây không đau lòng khuê nữ, mà tình huống kia trước đó của khuê nữ, hắn vẫn luôn cảm giác thiếu một chút gì đó, cảm giác hoàn toàn không giống với bây giờ.
“Tiểu phụ thân, thật ra phụ thân dạy những cái kia lúc con ở trong mơ đã từng học được, thế nhưng mà, con sợ. Sợ mọi người sẽ xem con là quái vật, cho nên. Con nói dối phụ thân.” Tô Thiến Ly không muốn lừa gạt những người thân yêu thương cô thế này, nhưng mà nếu ăn ngay nói thật, cô sợ vừa nói thật lại hù đến bọn họ, liền nghĩ ngay đến những năm tháng nằm trên giường bệnh kia đã mơ giấc mơ kỳ quái gì đó.
“Mơ?”
“Vâng, ở trong mơ Ly Nhi đi thật là nhiều chỗ, gặp qua rất nhiều người, nhưng mà dường như những người kia không nhìn thấy con. Có điều mặc dù những người đó đều không thấy được con, nhưng con đi cùng bọn cũng học được rất nhiều thứ.” Trong giấc mộng đó, ngoại trừ lão hoàng thượng kia, quả đúng là không có người nào thấy được cô.
Người khác không nhìn thấy con bé?
Tô Nam nghĩ tới cảnh tượng ấy, lại một trận khó chịu, tay ôm nữ nhi nắm thật chặt: “Phụ thân.”
“Nha đầu của chúng ta chịu khổ rồi, tới đây ngoại tổ phụ ôm con đi tiễn phụ thân con nào.” Giọng của Giang lão gia vang lên từ phía sau Tô Thiến Ly, cô kinh ngạc nhảy dựng lên, tiếp đó may mắn nghĩ thầm, may mà là ngoại tổ phụ nghe thấy, nếu không đổi thành người khác, thì mình thảm rồi.
Hai ông cháu tiễn Tô Nam đến đón xe bò dưới cây hòe lớn tại cửa thôn, trông thấy chiếc xe bò chậm rãi lăn bánh, nhìn người đó không ăn khớp gì cùng với những người khác, bóng lưng tuấn dật đĩnh đạt còn có gương mặt tươi cười thỉnh thoảng quay đầu lại, bỗng nhiên lòng Tô Thiến Ly có hơi chua xót, mở miệng hô: “Tiểu phụ thân.”
Tiểu phụ thân và nương đều như nhau, hành vi và cử chỉ của bọn họ không phải gia đình bình thường có thể bồi dưỡng ra được. Nương là vì ngoài ý muốn, vậy tiểu phụ thân là vì sao nhỉ, tại sao người lại lưu lạc vào nơi thôn xóm sơn dã này.
Cô vừa mở miệng, tất cả mọi người đều kinh ngạc, cũng khiến cho Tô Nam có loại xúc động muốn nhảy xuống xe, thế nhưng bây giờ hắn không thể, hắn là nhất gia chi chủ, còn vợ con đều đang chờ đợi kiếm tiền nuôi gia đình.
“Ngoan, về nhà cùng ngoại tổ phụ nhé, nghe lời ngoại tổ mẫu và ngoại tổ phụ, còn nương của con nữa, phụ thân trở về sẽ mang điểm tâm cho con.” Không biết vì sao, Tô Nam lại hiểu được những gì trong mắt nữ nhi, cảm thấy ấm lòng, đồng thời cũng gạt đi sự không cam lòng vốn có của hắn, bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống hiện tại không có gì không tốt, con dâu dịu dàng săn sóc, nữ nhi hiểu chuyện.
“Kẹo, hồ lô.” Tô Thiến Ly nghe ngoại tổ phụ và lời của thôn dân, bỗng nhiên hiểu rõ tại sao ông muốn ôm cô tới tiễn tiểu phụ thân, vì không muốn lãng phí khổ tâm của hắn, Tô Thiến Ly đáng yêu đáp lại một câu, thật giống như tiếng hô vừa rồi kia chỉ là vì muốn đồ ăn vặt.
“Được, phụ thân trở về sẽ mang kẹo hồ lô cho nha đầu.” Xe bò đã đi rất xa, nhưng giọng Tô Nam vẫn truyền đến tai Tô Thiến Ly.
“Đứa nhỏ này vừa thông suốt, đã rất dính người, nhất là phụ thân của nó, đi đâu cũng phải đi theo.” Giang lão gia mỉm cười vừa nhìn ngoại tôn nữ, vừa tán gẫu cùng thôn dân bên cạnh, chỉ là nói chuyện phiếm, nhưng lại để lộ ra rất nhiều thông tin.
Tô Thiến Ly nghĩ thầm, ngoại tổ phụ thật là một cụ già cơ trí.
Ông cứ như vậy mà nói vài câu lời ong tiếng ve, đã đem việc cô đột nhiên bình thường trở lại và chuyện cô đã học chữ tiết lộ ra ngoài, tìm một lý do hợp lý. Chỉ là cô không có kinh nghiệm giao tiếp cùng bọn họ, chỉ có thể ngơ ngác nhìn nhìn, Giang lão gia lại xem đây là bộ dáng bứt rứt bất an.
“Đứa nhỏ này không phải lúc nào cũng dính người.” Thôn dân rất hiểu lòng người đáp lại.
“Mấy ngày nay trong nhà rối ren, chờ qua mấy ngày rảnh rỗi, mời các vị huynh đệ đến nhà uống một chén, đứa nhỏ này còn sợ người lạ, ta quay về trước đây.” Giang lão gia nhìn ngoại tôn nữ vẻ mặt không biết làm sao, liền kết thúc cuộc tán gẫu với mọi người, dù sao lời nên nói ông cũng đã nói rồi.
“Mau về đi, lúc nào chúng ta nói chuyện cũng được, đứa nhỏ này vừa thông suốt, cũng đừng để nó hoảng sợ đó.” Thực ra phần lớn người dân ở thôn Hòe Thụ đều rất đơn thuần chất phác, cho dù có vài tâm tư nhỏ, nhưng cũng không phải là người đại gian đại ác gì, cho nên thấy Giang lão gia đã nói như vậy, liền mau bảo ông dẫn đứa nhỏ quay về.
Nhìn thấy những thôn dân chất phác này, cảm giác chân thực của Tô Thiến Ly càng ngày càng lớn hơn, cô thật sự đã biến thành một cô nương nhà nông cổ đại. Không đúng, nhà cô không có đất, cũng không trồng trọt, tiểu phụ thân xem như là một thư sinh nhà nghèo, cho nên cô hẳn là một cô nương nhà nghèo bần hàn, haiz, cái sự chênh lệch này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT