Còn chưa dứt lời, chúng tôi liền băng qua cổng doanh bước nhanh đến,
Lý Như Hưng miễn cưỡng lộ ra một nụ cười gượng, đứng lên nói: “Chu
Nguyên Hạo, mến mộ đã lâu.”
Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nhìn ông ta, nói: “Tướng quân Lý, tôi vì
quốc gia chiến đấu, mười chết một sống, vậy mà các người lại đối đãi với tôi như vậy?”
“Không không không, cậu Chu, cậu hiểu lầm rồi.” Lý Như Hưng vội vàng
nói: “Đại sư Vô Danh muốn thu nạp con gái của cậu làm đệ tử, tôi đây
cũng không phải là giúp người hoàn thành ước vọng hay sao.”
Giọng điệu tôi lạnh lùng nói: “Chuyện này tôi đã từ chối rồi, tôi
chưa từng nghe nói có chuyện ép buộc người khác phải nhận sư phụ, người
ta không chịu thì liền động thủ để cướp lấy.”
Chu Nguyên Hạo thản nhiên nói: “Lúc trước khi tôi đàm đạo cùng cấp
trên, tôn chỉ đầu tiên chính là tôi muốn phải bảo vệ người nhà của tôi
an toàn. Tướng quân Lý, hi vọng ông có thể nói rõ ràng với tôi, đây rốt
cuộc là ý kiến riêng của ông, hay là ý định từ phía trên đây?”
“Cái này… Cái này…” Lý Như Hưng do dự một chút, nếu như Chu Nguyên
Hạo thật sự kinh động lên đến bên trên, chắc chắn ông ta đỡ không nổi
chuyện này.
Đúng lúc này, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có người nói: “Đây là ý của tôi.”
Giọng nói kia giống như là tiếng chuông lớn, khiến cho màng nhĩ người ta có chút đau nhức, Ngô Băng Nhi vui mừng, hưng phấn hô lên: “Sư phụ.”
Lý Như Hưng cũng như trút được gánh nặng, ông tâ mang ý cười nghênh đón ra ngoài mặt, nói: “Đại sư Vô Danh, ông tới rồi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, người đang đến là một lão già mặc trang phục
từ đời Đường, đầu hói, sau tai còn có một vòng tóc trắng, dưới cằm có
sợi râu dài một thước, nhìn qua có cốt cách của người theo đạo tiên, hơi có chút phong thái của một cao thủ.
Tôi hơi nheo mắt, người này chính là cao thủ xếp hạng thứ nhất của
giới tu đạo Hoa Quốc, chỉ thiếu chút nữa thì có thể đột phá lên bát
phẩm: Vô Danh.
Nghe nói, ông ta đã sớm ba trăm tuổi, nhưng người tu đạo một khi đột
phá lục phẩm thì có thể sống thọ đến một trăm năm mươi tuổi, đột phá
thất phẩm hẳn có thể thọ đến ba trăm tuổi, đột phá bát phẩm lại có thể
được tăng thọ hai trăm tuổi, còn nghe nói người đột phá cửu phẩm có thể
sống đến một ngàn tuổi.
Nhưng có điều từ trước tới nay, người có thể đột phá cửu phẩm thật sự là quá ít.
Có lẽ ở bên trong rừng sâu núi thẳm còn có một số lão quái vật sống
bảy tám trăm năm, chỉ có điều đám người bọn họ sớm đã không màng thế sự
nữa rồi.
Tuổi mãn thọ của Vô Danh đang đến gần, bởi vậy những năm gần đây các
đồ đệ dưới trướng ông ta đều nghĩ trăm phương ngàn kế để tìm kiếm bảo
vật trời đất, nhằm muốn giúp ông ta đột phá bát phẩm, kéo dài tuổi thọ,
nghe nói là hãm hại, lừa gạt, cưỡng đoạt, thủ đoạn các loại đều đã vận
dụng hết cả rồi, bởi vậy thanh danh của cái môn phái này cũng không lấy
gì làm tốt đẹp cho lắm.
Vô Danh sải bước đi đến, ngẩng đầu nhìn chúng tôi một chút, thản
nhiên nói: “Các người chính là Chu Nguyên Hạo và Khương Lăng sao?”
Chúng tôi đều không thèm trả lời.
Vô Danh hừ lạnh một tiếng, Ngô Băng Nhi lập tức quát mắng: “Các người lại dám bất kính đối với sư phụ tôi sao!”
Vô Danh khoát tay áo, nói: “Được rồi được rồi, người trẻ tuổi không
hiểu chuyện mà thôi. Lão đây muốn thu nhận con gái của các người làm đệ
tử của quan môn, các người cảm thấy thế nào?”
Giọng điệu này của ông giống như là đang cho chúng tôi một cái ân huệ to bằng trời vậy.
Giọng của tôi lạnh tanh, nói: “Đại sư Vô Danh, con gái của tôi phúc
bạc, thật sự là không có cái phúc phận kia để mà trở thành đệ tử của ông đâu.”
Vô danh thản nhiên nói: “Cái gì mà phúc phận với không phúc phận, tôi nói con bé đó có thì nó sẽ phải có.”
Chu Nguyên Hạo nói, hoàn toàn không nể mặt mũi: “Đại sư Vô Danh,
người có sĩ diện thì tự mình hiểu lấy, chúng ta đã để lại mặt mũi cho
ông, tốt nhất ông nên thuận thế mà hạ xuống một bậc đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT