Tống Anh gấp gáp đến nỗi khắp đầu cô đầm đìa mồ hôi, nói: “Không biết là kẻ nào đi tung tin phong thanh, bọn họ biết chị không có ở đây, liền đến cướp Nguyệt Hy, hiện tại Vân Kỳ cùng với Mạc Thiên Phàm đã mang
theo Nguyệt Hy đi trốn rồi ạ.”
“Cái gì?” Tôi sợ hãi cực độ: “Rốt cuộc “bọn họ” trong lời em nói là ai?”
Tống Anh vừa tức vừa giận, nói: “Còn có thể là ai nữa ạ, đương nhiên
là cái tên Tướng quân Lý Lý Như Hưng kia rồi. Vậy mà ông ta dám lập một
cái đội quân để đem tới bắt người, còn nữa, cái cô Ngô Băng Nhi kia cũng là đồng lõa. Ban đầu Vân Kỳ muốn giết sạch tất cả bọn người đó, nhưng
đó chính là chống đối lại quân đội quốc gia, hậu quả khó mà lường trước
được, cho nên trước hết hai người bọn họ mang theo Nguyệt Hy trốn đi
đã.”
Tôi tức giận đến phát run cả người, vì thế giới này, vì quốc gia này, tôi đã bỏ ra nhiều như vậy, không ít lần đã suýt chút nữa chết trên
chiến trường, thế mà bọn họ lại dám đối xử với tôi như vậy! Thực sự lợi
dụng lúc tôi không có ở đây mà muốn bắt đi con gái của tôi để làm thí
nghiệm!
Tôi có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!
Sắc mặt Chu Nguyên Hạo càng trở nên thâm trầm: “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Tôi cũng không giấu diếm nữa, đem chân tướng sự việc nói một lần,
nghe tới Vân Kỳ, sắc mặt của anh sa sầm đến nỗi giống như muốn chảy hết
ra thành nước, tôi cảm thấy rất áy náy, cúi đầu nói: “Nguyên Hạo, xin
lỗi …”
“Không cần nói xin lỗi.” Chu Nguyên Hạo nói: “Anh tin tưởng em.”
Tôi nhẹ nhõm thở ra, ôm lấy eo của anh, anh ôm tôi và nói: “Anh không phải loại đàn ông không thèm nói đạo lý kia, anh không ở bên cạnh để
bảo vệ bọn em, anh ta ra tay cứu bọn em, hẳn là anh phải cảm ơn anh ta
mới được.”
Anh cau mày, đáy mắt dậy lên một làn sóng tức giận: “Cái tên Lý Như Hưng này cũng to gan thật.”
Anh nhanh nhẹn bắt lấy cánh tay của tôi, nói: “Đi, chúng ta đi tìm ông ta tính sổ một lượt.”
Lúc này Thành phố quỷ đã bị binh lính tinh nhuệ trấn thủ, Lý Như Hưng ngồi tại bàn công tác bằng sắt, nét mặt âm trầm đôi chút, đứng trước
mặt Ngô Băng Nhi nói: “Vẫn còn chưa tìm được sao?”
Ngô Băng Nhi lắc đầu, nói: “Vân Kỳ và Mạc Thiên Phàm đều không phải
người bình thường, không, tôi nghi ngờ bọn người đó căn bản còn không
phải là người, lấy thực lực của chúng ta thì chỉ sợ tìm không thấy bọn
họ đâu”.
Lý Như Hưng nói: “Nếu như vận dụng tất cả lực lượng của Văn phòng điều tra tài liệu X thì sao?”
Ngô Băng Nhi nói: “Khả năng tìm được cũng không cao lắm, trừ phi có
thể để cho tất cả gia tộc tu đạo và môn phái trên cả nước tham gia vào.”
Vẻ mặt Lý Như Hưng âm trầm: “Không được. Bây giờ Chu Nguyên Hạo và
Khương Lăng là hai người có uy thế rất cao trong giới tu đạo. Mà hơn
nữa, trong mắt những thủ trưởng kia ở phía trên kia, bọn họ cũng vô cùng quan trọng, chuyện này nhất định phải giữ bí mật, nếu để cho bọn họ
biết chúng ta muốn bắt giữ con gái của bọn họ, đến lúc đó ngược lại
chúng ta mới là kẻ chịu không nổi.”
Ông ta dừng một chút, hỏi: “Khi nào thì đại sư Vô Danh mới đến đây?”
Ngô Băng Nhi nói: “Khi tôi tiếp điện thoại của sư phụ, sư phụ đã ra
ngoài, hai ngày nữa sẽ lập tức đến, chờ sư phụ của tôi vừa tới nơi, mặc
kệ là Vân Kỳ hay là Mạc Thiên Phàm, dù là Chu Nguyên Hạo cùng với Khương Lăng đều không phải đối thủ của ông ta đâu.”
Lý Như Hưng nhẹ gật đầu, nói: “Đứa bé gái kia… Thực sự quan trọng với đại sư Vô Danh như vậy à?”
Đáy mắt Ngô Băng Nhi lóe lên một tia sáng trong thoáng chốc: “Sư phụ
nói, đứa bé gái kia chính là điểm mấu chốt để ông ta đột phá lên bát
phẩm, nếu như sư phụ có thể đột phá thuận lợi, ông muốn sự việc này đi
đến nước nào thì hoàn toàn không thành vấn đề.”
Lý Như Hưng lộ ra vẻ mặt kích động, ngay lúc này, bỗng nhiên cảnh vệ
binh đi tới nói: “Tướng quân, bên ngoài có người tự xưng Chu Nguyên Hạo
và Khương Lăng, nói muốn vào gặp người.”
“Cái gì?” Lý Như Hưng giật mình: “Bọn chúng trở về rồi sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT