Chúng tôi rời khỏi thành phố sa mạc cổ, Ngô Băng Nhi đợi người báo
cáo lên cấp trên, đơn vị đóng quân địa phương rất nhanh đã đi đến, bảo
vệ toàn bộ thành phố cổ lại, tuyên bố với bên ngoài đây là một căn cứ
đóng quân quan trọng.
Cao Thanh Hoàng bị thương tương đối nặng, Uông Lạc và Hàn Vũ Sâm cùng nhau, đưa anh ta về thủ đô để chữa trị.
Trước khi đi, anh ta nằm trên chiếc cáng cứu thương, băng gạc quấn
đầy người, giống như một cái xác ướp, tôi nhìn thấy mà lòng đầy chua
xót, tự tay đưa hũ tro cốt cho anh ta.
Trong hũ tro cốt kia là tro cốt của bố anh ta, sau khi anh ta đưa xác của Tướng quân Cao ra khỏi đống đá gai, rồi cứ luôn trốn ở gần cửa lớn
của thành phố quỷ, đào sâu xuống cát rồi chôn cất. Đợi sau khi mọi
chuyện được giải quyết, tôi dựa theo vị trí chỉ dẫn của anh ta, đào cái
xác lên lại, cái xác đã được gió cát làm khô trở thành một cái xác ướp
rồi.
Chúng tôi tìm thấy một lò hỏa táng gần đó, lập tức đưa cái xác vào
hỏa thiêu, sau đó đưa Cao Thanh Hoàng trở về thủ đô, Tướng quân Cao đã
hy sinh vì đất nước, đất nước đã chuẩn bị một lễ tang vô cùng long trọng cho ông ấy.
Cao Thanh Hoàng ôm lấy hũ tro cốt, một người đàn ông sắt đá đến như
thế, vậy mà trước mặt bao nhiêu người, anh ta lại khóc, khóc không thành tiếng.
Tôi nhìn theo chiếc trực thăng đang bay trên trời, sau đó dần dần bay xa, trong lòng vô cùng rầu rĩ, buồn phiền.
Mà Chu Văn Mộc, Chu Nguyên Chính và những người khác đã nằm trong
danh sách truy nã quốc gia cấp độ A, được đưa ra ban thưởng trong giới
tu đạo, đầu của Chu Văn Mộc đáng giá một viên thuốc Huyền Nguyên.
Viên thuốc Huyền Nguyên có thể giúp cho tu sĩ cấp bốn đột phá lên ngũ phẩm, là một viên thuốc vô cùng trân quý, đủ để cho toàn bộ giới tu đạo phải điên cuồng sục sôi rồi.
Chúng tôi không hề đi đâu xa, chỉ là tìm một cái khách sạn ở sa mạc
gần nhất để nghỉ chân, Chu Nguyên Hạo bị ném vào khe hở không gian ở
trong thành phố quỷ, nếu như tôi muốn cứu anh ấy thì không thể đi quá xa được.
Cách duy nhất bây giờ là mở ra chiếc gương Thiên Địa Tứ Phương một
lần nữa, sau đó tôi đi vào bên trong để tìm anh ấy trở về. Chuyện này vô cùng nguy hiểm, bọn người Vân Kỳ kiên quyết phản đối, nhưng tôi không
thể nào để mặc Chu Nguyên Hạo mà không lo được, nếu không có anh ấy, tôi thật sự không biết con đường sau này phải đi như thế nào nữa.
Mở ra chiếc gương Thiên Địa Tứ Phương cần phải có ánh sáng của đêm
trăng tròn, hơn nữa vùng đan điền của tôi đã bị thương, cần phải điều
dưỡng khôi phục lại, nên sẽ ở lại huyện tỉnh này mấy ngày.
Trong mấy ngày này, Mạc Thiên Phàm và Tống Anh dẫn theo Nguyệt Hy đi
dạo khắp huyện tỉnh này một lượt, huyện tỉnh này là thành phố kiểu Tây,
đi đến đâu cũng có đồ ăn ngon, Nguyệt Hy vừa nghe nói đi dạo chơi thì
hai mắt lập tức sáng trưng lên, mỗi lần đều ăn đến cái bụng căng tròn
luôn.
Kỳ lạ là một đứa trẻ ở độ tuổi như con bé, ăn uống nhiều đến như vậy, cái bụng sớm phải bị tiêu chảy rồi chứ, mà cái dạ dày của con bé lại
giống như được làm bằng sắt vậy, ăn như thế nào cũng không hư được.
Nhưng mà nghĩ đến đồ ăn chủ yếu của con bé là quỷ hồn, món tráng
miệng là linh khí trong ngọc thạch, thì chả trách dạ dày không bị ảnh
hưởng là chuyện rất bình thường.
Tỉnh huyển này là một thành phố có bề dày lịch sử nổi tiếng, trong
thành phố nhỏ này có khá là nhiều hồn ma, có mấy con ma nộ khí từ cuối
thời nhà Thanh còn có từ đầu thời Thanh Môn chiến loạn, Nguyệt Hy đã ăn
một con quỷ già, vừa ăn vào miệng thì cô bé vui vẻ mà nói nó rất ngon.
Hôm nay Nguyệt Hy đi chơi về, trong tay ôm lấy một miếng dưa hami,
đột nhiên có một tiếng gõ cửa vang lên, mở cửa ra nhìn xem, thì ra là
mấy người đàn ông mặc quân phục. Người đứng đầu hóa ra lại là một trung
tướng, mặc trên mình bộ quân phục thẳng thớm, với đầu tóc hoa râm, nhưng khí chất không tầm thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT