Tôi

“Đừng mà mẹ.” Nguyệt Hy méo méo cái miệng nhỏ nhắn: “Mẹ, mẹ cho con đi đi, nơi đó có thiệt nhiều thiệt nhiều đồ ăn ngon.” Nói xong, bé đưa ảnh chụp sang, đối với những bóng đen bay lượn trong bức ảnh đó, con bé nhìn mà nuốt từng ngụm nước miếng.

Tôi ôm cô bé vào trong ngực, nếu không dẫn cô bé đi, tôi có thể phó thác cô bé cho ai chứ? Vân Kỳ sao?

Nếu như bị Chu Nguyên Hạo biết được, anh ấy sẽ giận tới lật bàn, hậu quả là không thể tưởng nổi.

Nhưng mà ngoài anh ta ra, không còn người nào khác có thể có thể bảo vệ Nguyệt Hy.

Huống chi, tôi đã từng thề, sẽ không bao giờ rời xa con bé nữa.

Tôi nâng mặt của Nguyệt Hy lên, nói: “Được, mẹ sẽ dẫn con đi, chúng ta cùng đi tìm bố con nhé.”

Nguyệt Hy cao hứng gật đầu: “Mẹ thật tốt, con thích mẹ nhất.” Nói xong liền sáp tới hôn thật mạnh một cái trên mặt tôi, sau đó giơ bàn tay nhỏ bé hoan hô: “Có thể có một bữa cơm no nê rồi.”

Đầu tôi đầy vạch đen, con như vậy là thích mẹ, hay là thích đồ ăn đấy hử.

“Một khi đã như vậy, anh cũng đi cùng mọi người.” Vân Kỳ nói.

Tôi nói: “Vân Kỳ, thật ra anh không cần đi đâu, dù gì chuyện này cũng không có liên quan gì đến anh.”

“Anh muốn bảo vệ Nguyệt Hy.” Vân Kỳ trìu mến sờ sờ đầu của bé: “Anh sẽ không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn bé.” Nói xong, anh ta ngẩng đầu sâu sắc nhìn tôi một cái: “Còn cả em nữa.”

Tôi lại bắt đầu không được tự nhiên, lập tức chuyển hướng đề tài: “Ăn cơm trước đi đã.”

Cơm nước xong, Nguyệt Hy trộm hỏi tôi: “Mẹ, có phải là chú Vân thích mẹ hay không?”

Tôi cả kinh nói: “Con còn nhỏ như vậy, biết cái gì thích với không thích, là ai dạy con vậy?”



Nguyệt Hy nói: “Hồ ly nhỏ cho con xem phim truyền hình với chú ấy, bên trong có một chú đối xử rất tốt với một dì, hồ ly nhỏ nói, đó là bởi vì chú thích dì xinh đẹp ấy. Chú Vân đối xử với mẹ tốt như vậy, khẳng định là chú ấy cũng vô cùng thích mẹ.”

Tôi đỡ trán, hồ ly chết bầm nhà anh kia, con gái tôi mới ba tuổi, anh đã dạy con bé mấy thứ linh tinh lộn xộn gì vậy.

Nguyệt Hy lôi kéo tay áo của tôi, nói: “Mẹ, để chú Vân cũng làm bố của con đi.”

Phụt.

Tôi không nên uống nước lúc này, còn may chưa phun lên người con gái.

“Con nhóc này, con nói hươu nói vượn cái gì.” Tôi gõ nhẹ lên đầu cô bé một cái, Nguyệt Hy uất ức ôm đầu, nói: “Người ta chỉ là thích chú Vân thôi mà.”

“Vậy bố con thì làm sao bây giờ?” tôi hỏi.

Nguyệt Hy mở to đôi mắt ngập nước nhìn tôi: “Bố cũng là bố con. Bố làm bố lớn, chú Vân làm bố nhỏ, có được không.”

Tôi hoàn toàn hết chỗ nói rồi, trong cái não dưa chuột nhỏ của con bé này cả ngày đều nghĩ đến cái gì vậy chứ.

“Nguyệt Hy, con nghe mẹ nói. Cho dù là mẹ, hay là bố, đều chỉ có thể có một mà thôi.” Tôi nói: “Con là muốn bố con, hay là muốn chú Vân?”

Nguyệt Hy thực rất nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nói: “Vậy thì con vẫn muốn bố ạ.”

Tôi nhẹ nhàng thở ra, nếu bé nói muốn chú Vân, Chu Nguyên Hạo khẳng định sẽ tức chết mất thôi.

“Vậy…” Nguyệt Hy mắt to vụt sáng hỏi: “Vậy con gả cho chú Vân được không?”

Tôi lại cạn lời rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play