Tôi ngay lập tức ngồi dậy gọi lại, Uông Lạc nói: “Cảm ơn Chúa, cuối cùng em đã trả lời điện thoại rồi.”
“Nói vào chuyện chín đi!” Tôi vội vàng hỏi. Giọng nói của Uông Lạc cũng rất sốt ruột: “Tướng quân Cao đã chết rồi.”
“Cái gì?” Tôi không khỏi kinh ngạc hô lên, lại sợ ầm ĩ đến Nguyệt Hy, vội vàng đi ra khỏi phòng ngủ: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Điện thoại nói không rõ ràng, tôi sẽ đến nhà em để nói chi tiết.”
Uông Lạc nhanh chóng chạy tới, anh ta nói cho tôi biết, Tướng quân
Cao mang theo bộ đội đặc thù tiến vào sa mạc Thiểm Vực để tìm kiếm trụ
cột không gian thứ tư. Căn cứ vào manh mối đó, bọn họ tìm được một tòa
sa mạc thành cổ, Tướng quân Cao mang theo quân nhân tiến vào trong thành cổ, đi vào theo bọn họ còn có một ít tu sĩ từ các môn phái tu đạo.
Khi họ bước vào thành phố cổ thì đã mất liên lạc với doanh trại.
Một ngày sau, doanh trại phái người đi kiểm tra, bọn họ từ cửa thành
nhìn vào trong, phát hiện bên trong có vô số gai đá, mỗi một viên đá đâm vào, đều xâu chuỗi một người, đáng sợ nhất chính là những người đó còn
sống, vẫn không ngừng kêu thảm thiết.
Nói tiếp, anh ta lấy ra một tấm ảnh đưa cho tôi, tôi nhận lấy nhìn, lông mày lập tức nhíu lại.
Bức ảnh này được chụp chính xác từ cổng thành phố cổ, ngay sau khi những người xâu chuỗi trên gai đá.
Người đầu tiên chính là Tướng quân Cao.
Đáng sợ nhất chính là trên bầu trời trên thành cổ, giữa những người
đáng thương bị gai đá đâm có vô số bóng đen đang bay múa, giống như
những oán linh thời xưa vậy.
Uông Lạc lo lắng nói: “Theo tin tức từ quân doanh địa phương, ba ngày trước, em họ truy tìm tung tích người của liên minh địa ngục cho nên đã tiến vào thành cổ, cho đến nay vẫn chưa trở về.”
Tôi im lặng, khuôn mặt của tôi tối đi.
Uông Lạc nói: “Tổng bộ đã ra lệnh sẽ điều những tinh anh thuộc văn
phòng điều tra tài liệu X để tiếp tục tìm kiếm trụ cột không gian, tôi
cũng nằm trong danh sách này. Chúng tôi hy vọng em có thể đi với chúng
tôi.”
Tôi gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đi với các người.”
Uông Lạc thở phào nhẹ nhõm nói: “Một ngày sau, chúng tôi sẽ cho xe đến đón em.”
Tiễn Uông Lạc đi rồi, tôi gọi điện thoại cho Cao Thanh Hoàng.
“A lô?” Trong micro truyền đến giọng nói khàn khàn của anh ta, nghe
thấy thế tôi cảm thấy đau lòng, tôi khẽ thở dài: “Anh đã biết hết chuyện chưa?”
Cao Thanh Hoàng nói: “Tôi đã đến thành phố rồi.”
Tôi ngạc nhiên, vội vàng nói: “Thanh Hoàng, anh phải bình tĩnh, không được bốc đồng, chúng tôi sẽ đến sớm, anh nhất định phải chờ đợi cho
tôi.”
“Tôi có thể chờ đợi, nhưng bố tôi thì không thể chờ đợi được nữa.”
Trong giọng nói của Cao Thanh Hoàng tràn ngập bi thương, trong lòng tôi
chua xót, đã qua nhiều ngày như vậy, Tướng quân Cao khẳng định đã không
còn nữa rồi. “Thanh Hoàng, Tướng quân Cao khẳng định cũng không hy vọng
anh sẽ vì ông ấy mạo hiểm như vậy.”
Tôi thì thầm: “Anh chờ đợi chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ đến sớm.”
Cao Thanh Hoàng im lặng một lúc rồi nói: “Cảm ơn em, Khương Lăng.”
Nói xong, anh ta cúp máy.
Tôi tức giận đến không nói nên lời, Cao Thanh Hoàng này, lời tôi nói với anh ta một câu anh ta cũng không nghe lọt tai.
Sáng sớm hôm sau, trên bàn cơm, tôi đã nói chuyện đang xảy ra với mọi người, Mạc Thiên Phàm và Tống Anh đều bày tỏ muốn đi cùng, Nguyệt Hy
kéo tay áo của tôi, nói: “Mẹ ơi, con cũng sẽ đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT