Chẳng lẽ vì ngôi nhà đó tình cờ được xây dựng trên nền của một ngôi nhà được xây từ thời chiến loạn? Vừa vặn lại cũng có một gia đình ba người vào ở?

Cát Cát lại tái diễn bi kịch năm đó, lẽ nào nó muốn nhân cơ hội này để trở thành ma nhiếp thanh sao?

Bỗng nhiên cái gáy tôi tê rần, tôi gục xuống mặt đất, trong tay Trần Thanh Diệu cầm cái ghế dựa, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi.

“Có những phương diện cô rất thông minh, nhưng ở một số phương diện khác cô quả thực quả ngu xuẩn. Trần Thanh Diệu lấy ra ba thứ đồ từ trong cái túi tùy thân của tôi: “Tên ngu ngốc Mã Trung Thế kia lại có thể đưa thứ này vào tay cô, thật làm mất mặt tổ chức Ẩn Sát”

Trái tim tôi run lên, Trần Thanh Diệu lại có thể là người của Ấn Sát?

“Thế nào?” Trần Thanh Diệu nở nụ cười: “Cảm thấy rất khó tin phải không? Ha ha, thành viên của Ẩn Sát ẩn giấu trong đám người, bất luận người nào bên cạnh cô cũng có thể là người của Ấn Sát”

Tôi đột nhiên cảm thấy cả người rét run, Chu Nguyên Hạo nói đúng, trên đời này đáng sợ nhất không phải quỷ hồn mà là con người.

“Tôi vất vả lắm mới luyện chế được con huyết quỷ đó vậy mà cô lại phong ấn nó lại?” Trong mắt Trần Thanh Diệu lóe ra sát ý: “Bản lĩnh đấy, nếu đã có bản lĩnh như vậy thì hôm nay để tôi cho một con ma nhiếp thanh chín mươi năm tới giết cô nhé, thế là tôn trọng thực lực của cô lắm rồi đó.”

Nói xong cô ta lấy trái tim được bọc trong gói giấy dầu ra, nhét vào trong ngực Trân Nhi, trái tim khô quắt đó lập tức được lấp đầy và trở thành một trái tim mới.

Trân Nhi cử động thân thể, nhảy thẳng người lên.

Lại là một con lệ quỷ

Trần Thanh Diệu cười âm trầm nhìn tôi, rồi xoay người đi ra khỏi phòng: “Trước khi tôi làm cho Cát Cát tiến hóa thành ma nhiếp thanh thì cô đấu một trận với con lệ quỷ này đi. Nhất định đừng để nó giết chết nha, nếu không tôi sẽ rất buồn đấy.

Cô ta đóng cửa lại, tôi nghiến răng lảo đảo đứng lên từ trên mặt đất, tuy rằng tim của nữ quỷ đã sinh trưởng trở lại nhưng vết thương trên người cô ta cũng không đỡ hơn, vẫn đang lật ra ngoài, máu me be bét, nhìn rất kinh khủng.

Nữ quỷ hét lên một tiếng đánh về phía tôi, tôi nắm tay thành “lôi thế” đẩy về phía trước, tiếng sấm vang lên nhưng trước mắt đã trống không.

Không đánh trúng

Có tiếng bò trên đỉnh đầu, tôi vừa nhìn lên đã thấy nữ quỷ đang bỏ nhanh trên trần nhà rồi trốn l vào trong vách tường.

Trong lòng tôi kinh hãi, cô ta có thể trốn vào tưởng thì cô ta cũng có thể thoát ra từ bất kỳ hướng nào.

Tôi lấy phù chủ ra, nhìn xung quanh một cách thận trọng, xung quanh yên lặng một cách kỳ lạ, thứ âm thanh duy nhất tôi có thể nghe thấy là tiếng thở và nhịp tim của chính mình.

Đột nhiên, tôi dường như cảm nhận được điều gì đó, tôi đập lá bùa trấn tại trong tay sang bên trái, ngay khi thân ảnh của nữ quỷ xuất hiện thì lá bùa đã dẫn trên ngực cô ta.

Nữ quỷ hét lên một tiếng rồi biến mất trong không trung.

Cô ta còn chưa chết, lệ quỷ chắc hẳn không thể

bị giết chết chỉ bằng một lá bùa trấn tại.



Đột nhiên, một đôi tay vươn ra từ phía sau nằm lấy cổ tôi. Thực lực của cô ta rất mạnh, chỉ cần thế này thôi cũng đủ để làm gãy cổ tôi.

Nhưng cô ta không có cơ hội đó.

Tôi quay đầu nhìn nữ quỷ hai mặt trắng dã, kiếm gỗ đào trong tay đâm thẳng vào vết thương trên ngực cô ta, đâm chính xác vào tim.

Tôi sợ cô ta không chết nên lại lấy ra một lọ máu chó đen rưới vào vết thương, nữ quỷ hét lên, theo tiếng hét đó, cơ thể cô ta dần vỡ tan ra thành từng mảnh thịt vụn, sau đó tan chảy trên mặt đất.

Tôi thu lại kiếm gỗ đào, từ sau bảy ngày cùng Chu Nguyên Hạo vành tai và tóc mai chạm vào nhau tôi phát hiện cảm giác và sức mạnh của tôi mạnh hơn không ít, chỉ cần tập trung lực chú ý thì tôi có thể cảm nhận rõ rệt sự công kích của quỷ hồn.

Tôi xoa cái gáy vẫn còn hơi đau, cầm theo kiểm gỗ đào đẩy cửa đi ra ngoài.

“Tôi biết là cô sẽ không dễ dàng bị con lệ quỷ đó giết chết mà, tuy là nó chỉ là một con lệ quỷ rất yếu ớt.” Trần Thanh Diệu đưa lưng về phía tôi, cô ta đang ngồi xổm trước đống xương của đứa trẻ, đặt xương chân của nó trở lại, sau đó chuẩn bị đặt bình sữa vào trong lòng nó.

“Dừng tay!” Tôi hét lớn: “Cô có biết mình đang làm cái gì không? Cô thức tỉnh nó, làm cho nó tiến hóa thành ma nhiếp thanh, cô cho là nó sẽ chịu sự khống chế của cô sao? Nó sẽ không để cho chúng ta còn sống, chúng ta đều sẽ chết ở đây.

“Người phải chết chỉ có cô thôi.” Trần Thanh Diệu nói: “Tôi đã đến tam phẩm, còn cô, chẳng qua chỉ là một người mới vừa đạt được nhất phẩm. Tôi có cả trăm loại phương pháp trốn thoát từ trong tay nó, cũng có cả trăm loại phương pháp để khống chế nó.”

Cô ta quay đầu lại, dùng ánh mắt vô cùng tự tin liếc nhìn tôi: “Trên đời này không có một người dưỡng quỷ nào có thể thoát khỏi sự mê hoặc của việc dưỡng một con ma nhiếp thanh, chỉ cần đủ khả năng khống chế nó, bắt nó quy phục để tôi điều khiển thì tôi có thể trở thành người dưỡng quỷ số một ở Hoa Quốc!

Nói xong, cô ta đưa bình sữa về lại trong lòng đứa trẻ, đứa trẻ lập tức động đậy, nó dùng cái tay xương của mình đút bình sữa vào miệng, ngậm núm vú cao su rồi nhảy dựng lên.

Bộ xương trắng tinh của nó bắt đầu chuyển sang màu đen, đầu tiên là những chiếc răng, sau đó nhanh chóng lan rộng ra. Nét mặt Trần Thanh Diệu vui sướng, lấy ra một cái phù chú từ trong lòng, trên mặt lá bùa có viết ngày sinh tháng đẻ của Cát Cát, cô ta dán lá bùa lên trán đứa trẻ, sau đó bắt đầu niệm tụng chú ngữ.

Tôi lo lắng, xông lên định ngăn cản cô ta, cô ta xoay người hung hăng chỉ thẳng vào người tôi, tôi liền cảm thấy lồng ngực bị đánh vào rất mạnh, phải quỳ rạp xuống đất, họ khan dữ dội.

Cô ta tiếp tục đọc phù chủ, từ sau khi bị dán lá bùa đứa trẻ không động đậy gì nữa, nhưng màu đen trên người nó vẫn không ngừng lan tràn.

Bốn phía bỗng nhiên nổi lên một trận gió âm,

gió âm xoay tròn hình thành lốc xoáy màu đen, tụ

về phía đứa trẻ.

Trần Thanh Diệu đứng lên, hai tay mở ra, vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt, cô ta cao giọng xưởng tụng chú ngữ, sau đó nói: “Phương Cát Cát, đến đây đi, lập khế ước với ta, trở thành nô bộc của ta.”

Lời còn chưa dứt đứa trẻ liền cử động.

Nó cầm lá bùa trên trán xuống, sau đó nhảy mạnh lên, giơ tay đâm xuyên qua lồng ngực Trần Thanh Diệu.

Nói thì có vẻ chậm nhưng thực ra toàn bộ quá trình chỉ diễn ra không đến một giây, Trần Thanh Diệu căn bản chưa kịp phản ứng thì trái tim đã bị đứa trẻ móc ra mất.

Cô ta không dám tin nhìn Cát Cát, trong tay nó còn đang cầm trái tim của cô ta, mà trái tim vẫn còn đang co bóp.

“Mi..” Cô ta phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mềm nhũn ngã xuống, đến tận lúc chết vẫn nghĩ không thông vì sao chú ngữ dưỡng quỷ của cô ta lại không có tác dụng.



Thật là ngu xuẩn

Tôi nghĩ thầm trong lòng, đây là một con quỷ già đã chín mươi tuổi, một kẻ chỉ mới đến tam phẩm như cô ta thì chỉ trong phút chốc là người tal đã có thể giết chết rồi.

Phương Cát Cát chuyển động cải đầu, xương cốt ở cổ nó phát ra tiếng răng rắc rất nhỏ, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía tôi.

Tôi cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, lui về phía sau vài bước, lưng dán vào vách tường, trong lòng thầm nghĩ mạng mình khó giữ rồi.

Phương Cát Cát tung chân lao về phía tôi, tôi không thể tránh được, đành nhằm mất chấp nhận số phận.

Trước mặt con quỷ già này tôi hoàn toàn không có sức đánh trả, trên người tôi toàn là bùa cấp thấp, đoán chừng dù có cộng lại tất cả thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Trong chớp mắt, Phương Cát Cát đã ở trước mặt tôi, cơn gió âm băng giá khiến trên mặt tôi xuất hiện một vài vết nứt nhỏ.

“A!” Khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết thực sự kinh hoàng, dưới sự sợ hãi tột độ tôi không thể nhịn được mà hét lên.

Sau đó, tôi lại cảm thấy cái trán nóng rực, nóng như sắp bị thiêu cháy đến nơi.

Phương Cát Cát bỗng dừng lại đột ngột ngay trước mặt tôi, sau đó quay người bỏ chạy thật nhanh.

Nhưng thứ trên trán tôi không cho nó cơ hội thoát ra. Nó giống như nữ quỷ ở nông thôn lúc trước, cơ

thể bị hút chặt và kéo về phía tôi.

Nó đã hoàn toàn mất đi sức mạnh không như khi giết Trần Thanh Diệu lúc vừa rồi, bây giờ nó chỉ là một đứa bé bất lực, tay chân giãy giụa, cố gắng thoát ra.

Đến gần rồi, ngày càng gần hơn.

Thân thể của Phương Cát Cát vỡ thành vô số mảnh nhỏ chui vào trận tôi.

Tôi cảm giác như đột nhiên bị một hũ thủy ngân lớn đổ vào đầu, đầu tôi đau dữ dội, đau như sắp chết, tôi ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, trong lòng chỉ muốn được chết ngay lập tức để không phải chịu đựng nỗi đau này.

Tôi không nhớ rõ cơn đau này giảng co mất bao lâu, cuối cùng tôi không chống đỡ nổi nên hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh lại tôi đã ở trong bệnh viện, Cao Thanh Hoàng và Tư Hoàng Lăng đều ngồi bên giường tôi, thấy tôi đã tỉnh lại cuối cùng họ mới nhẹ nhàng thở ra.

Tư Hoàng Lăng gọi bác sĩ tới, bác sĩ kiểm tra cho tôi rồi nói: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ là do quá mệt nhọc, hơn nữa lại bị thương, não hơi chấn động, nghỉ ngơi một thời gian ngắn là được.”

Tôi ngơ ngác nhìn họ: “Tại sao tôi lại ở đây?”

Tư Hoàng Lăng có vẻ áy náy: “Xin lỗi Khương Lăng, tôi không nên giới thiệu vụ án này cho cô.”

Hóa ra là do anh ấy cảm thấy không yên tâm nên đã lái xe đến tiểu khu Long Hoa xem thế nào, khi đến nhà Trần Thanh Diệu thì phát hiện cửa nhà không đóng, mở ra liền thấy tôi đang nằm hôn mê trong phòng khách, còn Trần Thanh Diệu thì đã chết, ngực có một lỗ thủng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play