“Tôi hối hận rồi.” Cô ấy run rẩy nói: “Tôi không nên ham giá rẻ mà mua căn nhà này, tôi không nên không tin vào quỷ thần, tôi tôi, bây giờ tôi sẽ chuyển đi ngày.”

Tôi nói: “Cũng được, nếu không thì bán căn này đi.”

Trần Thanh Diệu lộ ra vẻ mặt rất khó xử: “Tôi đã tiêu hết tiền tiết kiệm từ trước đến nay vào căn nhà này rồi, căn nhà này lại khét tiếng mà một căn nhà ma ám, nếu mà bạn chắc chắn không ai mua đầu, tôi cũng không có tiền mua lại căn khác, cô Khương, có thể mời cô đến giúp tôi đuổi quỷ đi được không?”

Tôi gật đầu, nói: “Trước tiên cô cứ thu xếp đồ đạc đi đã, tôi đến xem mấy bức tranh này.”

Có tổng cộng bốn bức tranh, tôi cạo đến bức thứ ba là hình ảnh bên trong căn phòng, có lẽ phòng ngữ, thiết kế trang trí bên trong cũng theo phong cách thời dân quốc, sau khi tôi cạo xong, bên trong bức tranh có một người đàn ông đang ấn một người con gái xuống đất, cả người cô gái đó đầy máu, còn người đàn ông đó thì đang cầm dao chặt xuống, tả bọc rơi xuống dưới đất, một bộ xương trẻ con ngồi dậy.

Bức tranh này thực sự làm cho tôi sởn cả gai ốc.

Tôi lấy bức tranh thứ tự đến, bức tranh này là ở trong phòng khách, sau khi cạo xong, trong bức tranh có một bộ xương trẻ con đang ngồi trên vai của người đàn ông, người đàn ông kia lộ ra một biểu cảm vô cùng đáng sợ, trong tay vẫn đang cầm dao, kề lên sát cổ của mình.

Động tác của anh ta rất kỳ lạ, hình như không thể nào khống chế con dao trên tay mình, tau còn lại thì liều mạng chống cự lại.

“A!” Trần Thanh Diệu đang dọn dẹp trong phòng ngủ thì thét lên một tiếng thất thanh, tôi vội vàng chạy vào, cô ấy ngồi dưới đấy, hoảng sợ chỉ vào tủ quần áo, quần áo rơi đầy dưới đất.

“Sao thế?” Tôi liền hỏi ngay.

Trần Thanh Diệu bị dọa đến nỗi không thể nói thành lời, tôi bước đến nhìn xem thử, trên tủ quần áo có một cái bao giấy dầu, bao giấy dầu này đen thui.

Tôi cũng thấy có chút đáng sợ, nhưng vẫn gan dạ lấy cái bao giấy dầu đó ra, một mùi máu tươi nồng nặc xộc thẳng vào mũi, thứ đồ này còn có âm khí lạnh lẽo quấn quanh, khiến người khác không rét mà run.

Tôi mở cái bọc ra xem, sợ đến mức tay run rẩy, bao giấy dầu rơi xuống đất, bên trong là một trái tim.

Một trái tim không biết là của tháng năm nào đã khô héo thành một cục.

Đột nhiên, tôi như nhớ lại cái gì đó, nhặt cái bao giấy dầu đó lên, chạy đến phòng khách, đối chiếu với bức tranh thứ ba, hình ảnh đang truy sát trong vườn, trong tay người phụ nữ vẫn đang cầm một bình sữa. Còn người đàn ông trong bức tranh giết chết người phụ nữ kia, lồng ngực của người phụ nữ bị xé ra, còn bức tranh người đàn ông tự sát thì chân của đứa bé lại rớt xuống đất.

Mấy thứ này, hoàn toàn ăn khớp với mấy tình tiết bên trong bức tranh.

Vẫn còn một bức nữa, là bức tranh ngoại cảnh, có một bộ xương.

Tôi nhìn xung quanh, hỏi Trần Thanh Diệu: “Cô Trần, căn phòng của cô có sơn sửa lại không?”

Sắc mặt Trần Thanh Diệu bị dọa đến xám xịt lại, vội vàng dựa vào bên cạnh tôi, vừa run rẩy vừa lắc đầu.

“Giúp tôi một việc” Tôi đến nhà bến lấy ra một con dao chặt thịt, đưa cho cô ấy: “Chúng ta cùng miếng dán tường này ra”

“Hả?” Trần Thanh Diệu nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, mờ mịt, tôi nói: “Đợt sau khi lột miếng dán tường ra cô sẽ biết.”

Vì thế, hai người chúng tôi bắt đầu lột ra, lúc chúng tôi lột miếng dán đầu tiên xuống, cả hai đều cùng sợ ngây người.



Trên tường, thế mà lại có một bức tranh vẽ xương người màu đen rất lớn, giống y đúng bức tranh ở trên.

Bỗng nhiên vành mắt và miệng của bộ xương này nhảy ra máu đen kìn kịt, chảy xuôi dọc xuống bức tường.

Tôi lập tức lấy ra bùa trấn tai họa, miệng niệm: “Thiên có thiên can, địa có địa chỉ, thông minh chính trực, không thiên không tư, trảm tà trừ ác, giải khốn an nguy, như can thần nộ, hóa cốt thành tro”

Niệm chú xong, tôi ném bùa trấn tai họa ào vào bức tranh bộ xương kia, sau đó lại vang lên một tràng tiếng cành cạch, thế mà bức tường lại sụp đổ.

Cảnh tượng xung quanh thay đổi, tôi phát hiện ra chúng tôi đang đứng ở một căn phòng theo phong cách thời dân quốc ngay giữa sân, âm khí nồng nặc, ánh sáng rất âm u.

Là không gian quỷ!

Hơn nữa xem ra không gian quỷ này khác là cao cấp.

Âm hồn này, ít nhất là một là con ác quỷ.

“Cô Khương, không, Khương đại sư, chúng ra đang ở đâu thế này?” Trần Thanh Diệu sợ hãi bám lấy tay tôi: “Không phải là tôi đang nằm mơ đấy chứ?”

“Tôi lấy một lá bùa trấn tại hoa ra, đưa cho cô ấy, bảo cô ấy mang theo bên mình.

“Cô đừng gọi tôi là Khương đại sư, nghe có vẻ như là một kẻ lừa đảo.” Tôi nói đùa với cô ấy, xoa dịu bớt sự hoảng sợ: “Cô cứ gọi tôi là Khương Lăng được rồi.”

Cô ấy miễn cưỡng nở một nụ cười, đột nhiên vẻ mặt liền thay đổi: “Khương Lăng, cô nhìn xem”

Tôi cúi đầu, nhìn thấy trên tường có ba thứ, là một bình sữa, xương đùi và một trái tim đã khô héo. Tôi suy nghĩ một lúc rồi đến nhặt lấy ba thứ này, bỏ vào túi đeo bên mình.

Trần Thanh Diệu nói: “Cô còn nhặt thứ đó làm cái gì, ghê tởm chết đi được”

Tôi lắc đầu: “Ba thứ này có lẽ rất quan trọng, cứ lấy trước đã, nói không chừng còn có thể dùng đến.”

Tôi định quan sát xung quanh xem thử, nhìn xem có thể tìm thấy được cách nào để quay về hay không. Tôi mở cửa ra ngoài sân, nhưng lại không mở được, tôi lại đẩy cửa phòng, cửa phòng lại không khóa, một mùi máu nồng sặc bay đến, Trần Thanh Diệu hét lên.

Thi thể của người đàn ông đang nằm trong phòng khách, máu ở cổ chảy ra đã thấm đỏ cả nền nhà.

Còn bộ xương con nít vẫn đang cười trên cổ anh ta, không hề nhúc nhích.

Biểu cảm của người đàn ông đó rất khủng khiếp, Trần Thanh Diệu không dám nhìn, tôi cũng có chút phát hoảng, nhưng lại không thể nào không đi vào, dù sao cũng không thể nhốt mình cả đời ở đây.

Hai người chúng tôi dựa sát vào nhau mà đi, bỏ qua thi thể nằm dưới đất đó đi vào phòng ngủ, xác của người phụ nữ quả nhiên ở trong đó, cả người toàn là vết đâm, lồng ngực bị khoét đi một lỗ lớn, không nhìn thấy trái tim.

Tôi quan sát xung quanh, phát hiện ra trên bàn có một cuốn sổ ghi chép, cuốn dổ đó có một dấu tay, bên cạnh còn có một cây bút dính máu.

Sau khi người đàn ông đó giết người phụ nữ này vẫn còn viết cái gì đó.



Tôi đến lấy cuốn sổ ghi chép, bên trong thế mà lại là cuốn sổ nhật ký của người đàn ông kia.

Ngày thứ sáu của tháng tám năm chiến loạn thứ hai mươi ba.

Tôi cùng Trần Nhi rời khỏi quê nhà, đến thành phố núi này, chúng tôi tìm rất nhiều nơi, cuối cùng cũng tìm được một căn nhà, giá cả rất rẻ, chỉ có điều kỳ lạ là từ khi thuê nhà đến bây giờ chưa bao giờ chúng tôi nhìn thấy mặt của chủ nhà, chỉ thông qua một người trung gian môi giới tên là Lão Tam, nhưng chúng tôi cũng mặc kệ, chỉ cần có nhà là được rồi.

Ngày mười hai tháng năm năm chiến loạn thứ hai mươi tư.

Hôm nay con của tôi chào đời, là một đứa bé rất mũm mỉm, tôi mừng chết đi được, tên của con tôi cũng đã nghĩ ra rồi, gọi là Phương Cát Cát, mang ý nghĩa là may mắn, cát tường.

Ngày đầu tiên tháng thứ sau năm chiến loạn thứ hai mươi tư.

Cát Cát không ổn rồi, vừa kéo vừa nôn, bác sĩ nói bị bệnh sốt rét, không có thứ đặc trị, không chữa được.

Ngày mười lăm tháng sáu năm chiến loạn thứ hai mươi tư.

Cát Cát đã đi được một tuần rồi, Trần Nhi không cho phép tôi chôn cất con, tôi cảm thấy tinh thần của Trân Nhi có vấn đề, cả ngày cô cứ ôm thi thể của Cát Cát, không ngừng hát ru con.

Ngày mười bảy tháng sáu năm chiến loạn thứ hai mươi tư.

Hôm nay tôi đi đưa cơm cho Trần Nhi, nhìn thấy thi thể của Cát Cát, trời a, tôi nhìn thấy cái gì thế này, một bộ xương trắng trong cái tả bọc đó! Cát Cát mới chết chưa đến mười ngày sao lại biến thành bộ xương trắng như thế này được?

Ngày hai mươi lăm tháng sáu năm chiến loạn thứ hai mươi tư.

Tôi chịu không nổi, mỗi buổi sáng trong phòng Trân Nhi đều sẽ có tiếng chậm chạp bò đi phát ra, tôi biết nhất định đó là Cát Cát, Cát Cát sống lại rồi, nhưng lại trở thành một quái vật, tôi không dám ngủ cùng Trần Nhi, tôi sợ Cát Cát sẽ đột nhiên trèo lên giường bóp chết tôi.

Ngày một tháng bảy năm chiến loạn thứ hai mươi tư.

Tôi mời một vị đạo sĩ đến xem Cát Cát, đạo sĩ nói Cát Cát đã trở thành ác quỷ, vào ngày mười lăm tháng bảy phải đưa nó quay về âm phủ, nếu không nó sẽ biế thành ma nhiếp thanh, đến lúc đó đừng nói là nhà chúng tôi cả con phố này sẽ gặp tai họa.

Ngày mười ba tháng bảy năm chiến loạn thứ hai mươi tư.

Đạo trưởng Vương đến rồi, nhưng ông ta không đấu lại Cát Cát, bị Cát Cát giết chết, Cát Cát cũng bị thương nặng, tôi không thể để Cát Cát biến thành ma nhiếp thành được, bây giờ là thời cơ tốt nhất để phong bế nó. Đạo trưởng Vương nói cho tôi một cách, có thể phòng bế nó, Tìm một món đồ mà gắn bó với Cát Cát, và một trái tim của người mà thân thiết nhất với Cát Cát, còn có một xương người nữa, đặt ba thứ này lại với nhau,chôn trong tường thì có thể phong bế nó.

Ngày mười bốn tháng bảy năm chiến loạn thứ hai mươi tư.

Hôm nay là ngày lễ của quỷ, tôi vừa mới giết vợ của mình, mổ tim của cô ấy ra. Tôi tìm thấy món đồ thân thiết nhất của nó, đó chính là bình sữa. Bây gờ, chỉ cần lấy được bộ xương của Cát Cát nữa thôi…

Nhật ký viết đến đây thì dừng lại, phía sau chỉ còn là những đường cong lộn xộn, đoán chừng người đàn ông họ Phương này đã bị Cát Cát điều khiển, anh ta ở trong phòng khách vật lộn với Cát Cát, thành công lấy được xương của Cát Cát, nhưng lại Cát Cát giết chết.

Nhưng không có thể nào kịp thời chôn ba thứ này vào tường, cũng chính là nói rằng Cát Cát còn chưa được phong bể, nhưng vốn dĩ Cát Cát đã bị thương rất nặng, lại còn mất đi một khúc xương, không thể nào trở thành ma nhiếp thanh được.

. Nhiều năm sau, vì sao nó lại xuất hiện quấy phá?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play