Huống chi trấn ngục quân nghe mệnh lệnh của tôi, nếu như cô ta bắt được tôi, trấn ngục quân tự nhiên sẽ không dám động thủ.

Tôi hít sâu một hơi, đi về phía cô ta.

Chu Nguyên Hạo một phát bắt được cánh tay của tôi, cả giận nói: “Khương Lăng, em đừng đi.”

Tôi dùng sức hất tay của anh ấy ra: “Anh buông ra!”

Dứt lời, tôi tăng nhanh tốc độ, đi tới trước mặt cô ta.

Cô ta cười lạnh với tôi, nói: “Anh ta là người đàn ông của cô sao? Xem ra, anh ta đối với cô cũng chỉ có như vậy mà thôi.”

Tôi trầm mặt nói: “Thả bạn của tôi ra.”

“Được chứ, tôi nói được thì làm được.” Đường Vận Nhi đẩy Hoắc Khương Đạt về phía trước, sau đó vươn tay về phía tôi: “Tới đây.”

Tôi đi về phía trước, cô ta nhanh chóng bóp lấy cổ của tôi, cười nói với Chu Nguyên Hạo: “Ngài Chu à, hôm qua không phải anh còn nói trong lòng của anh ngay cả xách giày cho cô ấy tôi cũng không xứng sao? Hôm nay, tôi liền để cô ta chết trước mặt anh đây.”

Hai tay Chu Nguyên Hạo ôm ngực, bình tĩnh mà nhìn cô ta: “Được thôi, xin cô cứ tự nhiên.”

Đường Vận Nhi cười ha hả, nói với tôi: “Xem đi, đây chính là đàn ông, khi anh ta còn chưa có được cô, anh ta sẽ yêu chiều cô vô điều kiện, khi có được cô rồi, chơi chán thì hận không thể đá một cái để cô bay ra ngoài.”

Tôi lạnh lùng nói: “Cô đã gặp qua đàn ông như thế nào thì tôi không biết, nhưng người đàn ông của tôi, không đến phiên cô nói này nói nọ.”

Dứt lời, tôi đưa tay đè lên ngực của cô ta, cô ta sửng sốt một chút, lập tức lộ ra sắc mặt cực kì sợ hãi.



Cô ta phát hiện, sức lực trên người cô ta liên tục không ngừng mất đi, thông qua tay của tôi, chảy vào trong cơ thể của tôi.

“Cô, cô…” Cô ta phát hiện mình bị lừa rồi, hoảng sợ kêu to, muốn tránh thoát khỏi tay của tôi, lại phát hiện căn bản là không động đậy được.

Đây là lần đầu tiên tôi dùng hấp tụ tinh lực, cảm giác cướp đoạt này, thật sự là thoải mái vô cùng.

Trước đó linh khí đã hao phí, tất cả đều được bù đắp lại.

“Cô rốt cuộc là con quái vật gì?” Đường Vận Nhi hét to.

Khóe miệng tôi cong lên vui vẻ: “Tôi chính là Thủ lĩnh Quân Trấn ngục của địa ngục, tướng quân Phi Viêm.”

Đường Vận Nhi lộ ra sắc mặt sợ hãi: “Trấn ngục quân…”

“Cái người xấu xa này, thả mẹ tôi ra!” Con vong trẻ sơ sinh vứt cái đầu đang ăn được một nửa trên ai, thét chói tai đánh về phía tôi.

Đường Vận Nhi hoảng sợ kêu lên: “Vĩnh Mộc, con không được qua đây.”

Trong nháy mắt, Chu Nguyên Hạo đã ngăn ở trước mặt của tôi, Kích Hắc Long Phá Thiên trong tay anh nhanh chóng đánh về phía vong trẻ sơ sinh.

Ngay lúc đó, bỗng nhiên một âm thanh từ trên trời giáng xuống.

“A di đà Phật.”

Trong lòng tôi vang lên một tiếng, trông thấy một người mặc áo tăng màu xám bạc đứng ở trên tảng đá, trên đầu của ông có chín dấu đốm hương, quần áo trên người nhăn nhăn nhúm nhúm, giống như đã nhiều năm chưa giặt, thoạt nhìn vô cùng sa sút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play