Uỳnh!

Một tiếng vang thật lớn, đám người chỉ cảm thấy hoa mắt, trận địa cứ như vậy mà bị Đường Vận Nhi phá tan.

Thế nhưng vong trẻ sơ sinh kia oa oa khóc lớn lên: “Mẹ, mẹ ơi, người xấu đoạt thuốc của con.”

Lý Đức Trọng đứng ở bên cạnh tôi, trong ngực ôm lấy Diệp Vũ Lăng.

Đường Vận Nhi không cam lòng lườm tôi một chút, cười lạnh nói: “Mất một người thôi mà, trong tay của mẹ vẫn còn rất nhiều.”

Nói xong, cô ta lại nhảy lên không trung ôm lấy một người ra, lần này là một tinh anh của tổ thứ hai, vong trẻ sơ sinh giống như sợ chúng tôi sẽ đi cứu anh ta, nó lập tức nhào tới cắn đứt cổ của anh ta.

Đầu của người trẻ tuổi kia lăn xuống mặt đất, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi cùng không cam lòng.

Tôi hoàn toàn nổi giận, cơn giận dữ từ trên người tôi tràn ra, làm cho tóc của tôi không ngừng bay múa trên không trung.

“Trấn ngục quân, ra khỏi hàng!”

Một trăm binh sĩ cùng nhau tiến về phía trước một bước, tôi trầm giọng nói: “Trận pháp Bắc Đẩu giết quỷ, bày trận!”

Đại trận trấn ngục quân trăm người cũng đủ để tiêu diệt một con Quỷ Vương rồi.

Đường Vận Nhi cùng vong trẻ sơ sinh bị quân trấn ngục vây quanh, vong trẻ sơ sinh oa một tiếng, ôm chân cô ta, kêu lên: “Mẹ ơi, những người xấu này thật đáng sợ.”

Đường Vận Nhi giống như đã nhận ra gì đó nguy hiểm, lại từ trong hư không ném ra một người, đó chính là Hoắc Khương Đạt, bà ta nắm lấy cổ họng anh ta, nghiêm nghị nói: “Lập tức lùi xuống cho tôi, nếu không tôi sẽ giết người này.”

Tôi giơ cánh tay lên, binh sĩ trấn ngục quân thu vũ khí lại, nghiêm trang đứng vững, cũng không rút đi.



“Để bọn họ lui ra!” Đường Vận Nhi dùng sức ở tay, nghiêm nghị quát.

Tôi đang muốn nói chuyện, Chu Nguyên Hạo lại đè tôi xuống, lạnh lùng nói: “Giết đi.”

Đường Vận Nhi sửng sốt một chút: “Anh nói cái gì cơ?”

Hoắc Khương Đạt cũng lộ ra ánh mắt khiếp sợ.

“Tôi nói là, cô muốn muốn giết thì cứ giết đi.” Chu Nguyên Hạo lạnh lùng bình thản nói: “Chúng tôi và anh ta cũng không quen biết nhau, cô cứ giết đi. Tranh thủ lúc cô ra tay giết anh ta, chúng tôi vừa vặn có thể lấy tính mạng của cô. Chỉ cần có thể giết cô thôi, chỉ có một người chết như vậy thì chúng tôi cũng xem như kiếm được lợi lớn rồi.”

Tôi lập tức hiểu ý của anh ấy, khóe miệng cong lên, làm bộ lo lắng: “Không được, anh ta là bạn bè của em, em không thể để cho anh ta chết được.”

Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: “Khương Lăng, em đừng mềm lòng.”

“Không, là anh quá lạnh lùng.” Tôi vung tay lên, trấn ngục quân lui trở về, Đường Vận Nhi đắc ý hất cằm lên: “Quả nhiên vẫn là phụ nữ mới nặng tình nặng nghĩa, mà đàn ông các người, hừ, đàn ông đều không ra gì cả.”

Tôi tiến lên một bước, nói: “Thả bạn của tôi ra, tôi có thể tới thay thế anh ta.”

Chu Nguyên Hạo giận dữ, nói: “Khương Lăng, em điên rồi sao?”

Tôi trừng mắt liếc anh ấy một cái: “Em không điên, em chỉ là không lạnh lùng vô cảm giống như anh mà thôi.”

Chu Nguyên Hạo nhíu mày.

Đường Vận Nhi đánh giá người tôi từ trên xuống dưới mấy lần, cười lạnh nói: “Chỉ là một tu sĩ ngũ phẩm, được, cô qua đây, tôi sẽ thả anh ta.”

Trong lòng của cô ta, chỉ có Chu Nguyên Hạo là cường địch, mà tôi, thực lực của tôi ở trước mặt cô ta căn bản không đáng chú ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play