Đột nhiên, ông ta mở chiếc giương trong góc, hét lên: “Các cháu mau vào đây xem, đây là cái gì vậy?”

Tất cả mọi người đều sửng sốt, lập tức xúm lại nhìn vào trong giương, thò đầu nhìn vào trong giương nói: “Chú Ba, chỉ là một ít lụa sa tanh thôi mà. Những thứ này thời cổ đại rất hiếm, nhưng ở thời hiện đại…”

Anh ta chưa kịp nói xong thì chú ba đã bắt đầu ra tay, ông ta bất ngờ rút con dao ngắn đang gắt ở thắt lưng, xoay cổ tay, lưỡi dao xẹt qua, chém đứt đầu hai người một cách dễ dàng.

Cô gái trẻ kia rất cảnh giác, khi thấy chiếc hộp chất đầy lụa, linh tính có điều gì đó không ổn nên lập tức rút lui, tẩu thoát mất dạng.

Người chú Ba bê bết máu, cầm con dao trên tay, đá hai cái đầu trên mặt đất sang một bên, nhìn cô gái trẻ hung dữ: “Nguyệt Hi, lại đây, để chú Ba cho cháu chết được thoải mái.”

“Chú Ba, chú điên rồi à?” Sắc mặt Phương Ánh Hi tái nhợt, thận trọng từng li từng tí lui về phía cổng đá: “Chú còn muốn độc chiếm kho báu này một mình sao?

Chú ba liếm môi, cười đầy nham hiểm: “Nguyệt Hi, nhiều vàng bạc châu báu như vậy, đến cả một hạt ngọc chú cũng không muốn chia cho ai.”

Nguyệt Hi nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu như đưa số vàng bạc châu báu này dâng lên cho nhà họ Phương của chúng ta thì gia tộc chúng ta có thể phất trở lại. Có dòng họ Phương mới có chúng ta, đạo lý này cháu còn hiểu được, tại sao chú lại không hiểu?”

Chú ba cười lớn: “Nhà họ Phương ư, liên quan gì đến tao? Từ trước đến giờ ông cụ trong nhà chưa từng thích tao mà chỉ thích thằng bố rác rưởi của chúng mày, lòng dạ con người thâm hiểm, ông ta thiên vị như vậy thì hà tất tao phải đem số vàng bạc châu báu khó khăn lắm mới tìm được chắp tay dâng lên cho ông ta cơ chứ? Có số tài sản, đất đai này, tao nhất định có thể thăng lên tứ phẩm!”

Mặt Phương Ánh Hi biến sắc, đột nhiên nhận ra điều gì đó, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ bố cháu cũng là do chú…”

Chú Ba cười chế nhạo: “Mày thử nghĩ mà xem bố mày cũng là loại tốt lành gì? Trong động phủ Quỷ vương Thiên Huyền, bọn tao tìm thấy một lọ đan dược, tao bảo ông ta chia cho tao một nửa, nhưng ông muốn nuốt cả lọ đan dược đó một mình, cho nên tao phải tiễn ông ta lên đường thôi.”

“Ông, ông, đồ cầm thú!” Phương Ánh Hi hét lớn: “Bố tôi là anh ruột của ông, thế mà ông lại giết ông ấy!



Đã thế ông còn ném xác của bố tôi cho đám ma quái địa ngục đó ăn, tội nghiệt của ông chồng chất như vậy nhất định sẽ bị trời phạt!”

“Trời phạt sao?” Chú Ba cười lớn: “Tao sống đã lâu như vậy cũng chưa biết cái gì gọi là trời phạt nữa rồi.

Nguyệt Hi, qua đây, để chú Ba “yêu thương” cháu một lát rồi tiễn cháu lên đường nào.”

Sắc mặt Phương Ánh Hi tái nhợt, gào lên một tiếng: “Đừng có mơ!” Sau đó, cô ta xoay người muốn lao ra bên ngoài cửa đá.

Trên mặt cô ta không còn chút máu nào, chú Ba cười nói: “Nhìn xem, đến cả ông trời cũng giúp tao nữa kìa.”

Nói xong, ông ta nhào về phía Phương Ánh Hi, và Phương Ánh Hi nghiến răng, cô ta rút kiếm để chống lại, thế nhưng căn cơ tu vi của cô ta chỉ đến nhất phẩm, mới vài chiêu là cô ta đã bị đánh gục xuống đất.

Chú Ba cười xấu xa, vồ lấy cô ta và xé toạc quần áo của cô ta ra.

“Tôi sẽ không để cho ông toại nguyện đâu!” Phương Ánh Hi đỏ mắt hét lên, vơ lấy một cái cây trâm vàng vương vãi trên mặt đất đâm vào động mạch chủ của mình.

Chú Ba rất tức giận, đá mạnh vào xác cô ta và chửi: “Mày muốn chết như vậy sao!”

Rồi ông ta nhìn đống vàng bạc châu báu đầy động, cười đắc ý: “Là của tao, ha ha ha ha, tất cả chỗ này đều là của tao!”

Đúng lúc này, tôi chậm rãi bước ra, ông ta hét lên: “Ai đấy?”

Khóe miệng tôi cong lên, nở nụ cười nhàn nhạt, từng bước đi về phía ông ta, ông ta nhất thời bị tôi mê hoặc, há to miệng, sững sờ nhìn tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play