“Anh đã sống hơn một ngàn năm, năm này qua năm khác, thu thập được
không ít bảo vật.” Anh ta cười nhẹ “Đây chỉ là một trong những nơi anh
cất giấu bảo vật. Cũng giống như nơi này, anh vẫn còn chừng mười một nơi cất giữ kho báu nữa, nếu em thích, anh sẽ tặng hết cho em.”
Tôi chế nhạo: “Đó chỉ là những vật tầm thường bên người thôi.”
“Trong mười kho tàng cất giữ kho báu của anh, có một số nơi bên trong đều thu thập tất cả đan dược, công pháp và các loại bảo vật của trời
đất.” Vân Kỳ nhặt một viên dạ minh châu lên nói: “Lúc anh sưu tập những
thứ này thì trong đầu anh vẫn luôn chỉ nghĩ về em: sợi dây chuyền này
khi em đeo lên có đẹp không? Hạt trân châu này đính lên búi tóc của em
liệu có đẹp không? Bất tri bất giác vậy mà đã sưu tập được nhiều như vậy rồi.”
“Đúng là một lời tỏ tình bùi tai đấy.” Tôi đến bên anh ta, ngước lên
nhìn anh ta: “Chấp niệm của anh đối với tôi sâu sắc đến vậy sao.”
Anh ta ôm eo tôi, giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân: “Khương Lăng, em chính là tâm ma của anh.”
Khóe miệng tôi khẽ cong lên, nụ cươi mang theo vài phần trào phúng: “Từ lần chia tay đó, anh vẫn luôn quan tâm đến tôi sao?”
“Đúng vậy.”
Tôi càng cười mỉa mai hơn nữa: “Đã vậy, lúc tôi bị Chu Nguyên Hạo cầm tù, bị anh ta tra tấn, anh cũng biết cả đúng không?”
Vân Kỳ dừng lại, tôi giữ vai anh ta và chế nhạo: “Anh không cứu tôi,
bởi vì anh muốn tôi phải chịu sự tra tấn của Chu Nguyên Hạo rồi tuyệt
vọng hoàn toàn về anh ta. Sau đó, anh sẽ dang tay ôm lấy tôi, khiến cho
tôi phải cam tâm tình nguyện đi theo anh. Vân Kỳ, anh thực sự yêu tôi
hay chỉ là muốn chiếm hữu tôi thôi?”
Vân Kỳ đột nhiên nhấc bổng tôi lên, sau đó đè tôi xuống một cái gương lớn,cứ duy trì cái tư thế này xấu hổ này, nói: “Anh không vào Hang Đuổi Gió.”
Vừa nói xong, hơi thở trên người anh lập tức nguội lạnh: “Anh ta đã tra tấn em sao?”
“Anh ấy đã làm gì tôi, tôi sẽ tự giải quyết.” Tôi vòng tay qua cổ anh ấy: “Nhưng mà, Vân Kỳ à, anh bảo thế nào để khiến tôi tin tưởng anh
đây?”
Vân Kỳ đột nhiên cúi đầu hôn lên môi của tôi, nụ hôn của anh ta khác
xa với của Chu Nguyên Hạo, nụ hôn của Chu Nguyên Hạo rất hung hãn, như
muốn chiếm đoạt không chừa một mảnh đất nào, nhưng nụ hôn của anh ta lại dịu dàng không dứt.
Tại sao tôi vẫn còn nghĩ đến Chu Nguyên Hạo cơ chứ?
Một cơn tức giận dâng lên trong lòng tôi, tôi thô bạo đảo khách thành chủ, đè anh ta ra, ngồi lên người anh ta và xé áo anh ta ra.
Tuy nhiên, nhìn thân trên cực kì cường tráng của anh ta, thứ lóe lên trong đầu tôi vẫn là thân hình của Chu Nguyên Hạo.
Lòng tôi càng thêm bực bội, lúc này, hồ nước bên ngoài đột nhiên tách ra, Vân Kỳ giơ tay ôm tôi nói: “Có người xông vào, anh ra ngoài giải
quyết.”
“Chờ đã.” Tôi ngăn lại anh ta lại, kéo anh ta trốn sang một bên rồi mở trận pháp phòng ngự bên ngoài động phủ.
Cửa động ngầm mở ra, bốn người đi vào, ba nam một nữ, đều là người tu đạo. Vừa vào mà nhìn thấy nhiều vàng bạc châu báu, mắt bọn họ sáng rực
lên, vội vàng chạy tới, chộp lấy đồ trang sức trong giương, hai mắt phát sáng lộ ra vẻ phấn khích.
“Chú ba ơi, chúng ta phát tài rồi!” Một thanh niên mặc áo jacket phấn khích kêu lên.
“Với nhiều đồ trang sức vàng bạc châu báu như vậy, gia đình nhà họ
Phương của chúng ta nhất định có thể trở mình lại lần nữa rồi.” Một
thanh niên khác mặc quần áo thể thao nói.
Còn người phụ nữ trẻ kia chọn một số món đồ trang sức, đeo thử chúng trên cổ mình không biết bao nhiêu lần.
Bỗng dưng một luồng tham không đáy lóe lên trong mắt người đàn ông
được gọi là Chú Ba kia, còn cả một luồng sát khí không thể nhận thấy
được sâu trong mắt ông ta.
Ông ta đi xung quanh một vòng, nhìn ba đứa cháu đang vơ vét rất nhiều châu báu nhét vào ba lô của chúng thì khẽ nheo mắt lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT