Anh tiến đến bên tai của tôi, thấp giọng nói: “Không được nhắc tên
của người đàn ông khác ở trước mặt anh.” Dứt lời, anh bỗng nhiên hôn lên môi của tôi.
Nụ hôn của anh có một sự công kích bá đạo, không nói lời nào đã dùng
đầu lưỡi cạy mở hàm răng của tôi, đẩy vào, động tác một mạch thành thục, không do dự dù chỉ một chút.
Tôi sửng sốt một lúc, dùng sức gấp gáp đẩy ngực của anh ra, anh sừng
sững bất động, tay lại càng dùng lực mạnh hơn, siết chặt tôi hơn nữa, nụ hôn cũng càng sâu hơn.
Nụ hôn này, để cho tôi cảm thấy anh thâm tình, bên trong nụ hôn tựa
hồ như là tất cả yêu thương và chấp niệm của anh đối với tôi.
Nụ hôn này, hôn đến đau thấu tâm can.
Sau ròng rã nửa phút hôn, anh buông ra, sau đó lại áp sát lỗ tai của
tôi, trầm giọng nói: “Nếu như em còn để cho anh nghe được em gọi tên
người đàn ông khác ở trước mặt anh, thì không chỉ là chút trừng phạt nho nhỏ ngần này đâu.”
Trong đầu tôi trống rỗng, sửng sốt mấy giây mới phản ứng lại được, giận dữ nói: “Khốn nạn! Con mẹ nó, anh là đồ lưu manh!”
Anh cười tà mị, nói: “Từ lần đầu tiên gặp mặt của chúng ta, chẳng phải em đã biết anh là lưu manh sao?”
Lần đầu tiên gặp mặt?
Là kiếp trước hay kiếp này?
Kiếp này thì không nói, một cái tên lưu manh theo cấp số nhân. Còn
kiếp trước sao? Lúc gặp mặt lần đầu tiên, hình như anh vẫn là Quỷ Vương.
Đó là trên chiến trường, tôi muốn thảo phạt một Quỷ Vương đã làm
nhiều việc ác, đại khai sát giới lũ ác quỷ, anh mang binh đến chi viện.
phải nước mắt trên mặt, người anh cứng đờ, thở dài trầm giọng:
“Khương Lăng, rốt cuộc em muốn anh phải làm như thế nào làm mới có thể
tha thứ cho anh đây?”
“Tôi không làm được.” Tôi thấp giọng nói: “Tôi không có cách nào tha thứ cho anh.”
Nói xong, tôi ấn một cái vào ngực anh, sắc mặt anh biến đổi, nhanh nhẹn lui về sau hai bước, tôi thừa cơ nhảy xuống.
Đúng lúc này, bóng tối biến mất, bốn phía một lần nữa sáng rực rỡ.
Nhưng có điều, mọi thứ lần này lại khác, địa ngục đã ăn mòn càng sâu
hơn, vách tường bệnh viện cũng đổi thành màu xanh đen, phía xa có không
biết bao nhiêu tên quỷ vật thoắt ẩn thoắt hiện đang gầm thét, còn tiếng
kêu của những người may mắn còn sống lại càng đau đớn thảm thiết.
Rốt cuộc, tôi không thể chịu nổi nữa rồi, mặt đỏ lên như quả cà chua, lảo đảo đi ra ngoài, bị một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy.
“Thanh Hoàng?”
“Khương Lăng, lần này tôi đưa em đi.” Cao Thanh Hoàng ôm ngang tôi lên, nhanh chân đi ra ngoài.
Sắc mặt Chu Nguyên Hạo trở nên âm trầm, anh đuổi theo, tôi đau đầu
chóng mặt, cao giọng nói: “Tôi không nghĩ mình sẽ gặp lại anh.”
Vân Huyên, cũng chính là Tống Anh bất chợt lách người ngăn trước mặt
anh, giọng điệu lạnh lùng, nói: “Bệ hạ Thừa Hạo, hiện tại tướng quân
không muốn gặp người, mong người tránh ra.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT