Lúc đó chúng tôi đoán rằng, đằng sau vụ án này chắc hẳn có một tổ chức khoa học đang bí mật nghiên cứu quỷ khí, muốn tạo ra đội quân siêu chiến binh.

Vân Huyên nói: “Vương quốc chết chóc thật ra là một tổ chức, bọn họ có một căn cứ ở sâu trong lòng đất. Bọn họ tiến hành những thí nghiệm khác nhau trong căn cứ dưới lòng đất đó, nhằm điều khiển hồn ma, thậm chí còn muốn tạo ra quỷ nhiếp thanh, quỷ tướng, thậm chí là Quỷ Vương. Vì để tạo ra Quỷ Vương, bọn họ đã dùng các phương pháp cổ khác nhau để triệu hồi tôi từ địa ngục, còn chuẩn bị sẵn sàng cả mẫu vật để tôi đầu thai chuyển kiếp. Muốn mượn lúc sức mạnh của tôi suy yếu để khống chế tôi.

Thế nhưng bọn họ đã đánh giá thấp sức mạnh của tôi, tôi đã phá huỷ phòng nghiên cứu và giết các nhà khoa học đó.”

Sức mạnh trong người lúc này đã dần mất kiểm soát, tôi dựa vào tường, hỏi lại: “Nếu đã vậy tại sao cô còn ẩn nấp bên cạnh tôi?”

Vân Huyên đáp: “Tướng quân, khi tôi còn ở địa ngục từng nghe nói, ngài có rất nhiều kẻ thù ở địa ngục, bọn họ đều cố ý lợi dụng khi sức mạnh của ngài suy yếu để đến giết ngài. Mà khi đó kí ức của ngài còn chưa khôi phục lại, vì thế tôi bèn giả làm bạn học của ngài, ẩn nấp bên cạnh ngài, âm thầm bảo vệ ngài.”

Cô ấy dừng lại một chút rồi nói: “Ngài còn nhớ rõ không? Cái lần vương quốc chết chóc kia, ở cái không gian quỷ kia, có một người đã cứu được ngài, người đó chính là tôi.”

Lúc này tôi mới nhớ lại, lúc ấy sức mạnh của Vương Khánh mạnh đến phi thường, tôi và Tư Hoàng Lăng đều gần như không chịu nổi, lúc đó có một người thần bí đã cứu chúng tôi.

“Đó là một người đàn ông.” Tôi nói.

Vân Huyên có hơi xấu hổ, nói: “Lúc ấy tôi sợ ngài nhận ra tôi đến, cho nên mới ngụy trang thành một người đàn ông.”

Tôi lập tức im lặng, bất đắc dĩ thở dài, nói: “Vân Huyên, tôi muốn tin tưởng cô, nhưng tôi đã từng trải qua quá nhiều sự phản bội rồi.”

“Hơn nữa kỹ năng diễn xuất của cô quá tốt, mới một khắc trước còn đang gạt tôi nữa kìa, bảo tôi làm thế nào tin tưởng cô đây?”

Trên mặt Vân Huyên hiện ra mấy phần bi thương, cô nói: “Nếu tướng quân không tin tôi, vậy ít nhất ngài hãy để để cho tôi đưa ngài ra ngoài, rời khỏi bệnh viện, đến một nơi an toàn, ngài có thể thăng cấp.”

Tôi im lặng, muốn đánh cược lần này sao?



Vân Huyên gấp: “Thật xin lỗi, thân thể của ngài không trì hoãn được nữa rồi.” Cô ấy đưa tay qua, mạnh mẽ kéo tôi lên, cõng tôi trên lưng, bước nhanh ra ngoài.

Không ngờ vừa đi được mấy bước thì liền gặp chạm mặt với Chu Nguyên Hạo và Cao Thanh Hoàng, hai người vừa gặp cô ấy thì khắp người tràn ngập âm khí, sắc mặt trầm xuống, Chu Nguyên Hạo cầm roi Hắc Long điện quang trong tay mà giáng xuống.

Vân Huyên vừa tránh né, vừa sốt ruột nói: “Bệ hạ Thừa Hạo, xin người nghe tôi giải thích.”

Chỉ trong mấy hiệp đánh, thế giới đột nhiên lại tối đen.

Màu đen này không đơn thuần là bóng tối, mà là một thứ màu hoàn toàn hắc ám, giống như trở về ngày mới bắt đầu sáng thế, trống rỗng và tĩnh mặc.

“Không ổn.” Tôi nghe được Chu Nguyên Hạo khẽ quát một tiếng, sau đó anh bỗng nhiên bắt lấy cánh tay của tôi, giật tôi từ trên lưng Vân Huyên qua bên đó, ôm chặt ở trong ngực.

Anh lui về sau mấy bước, hẳn là lùi đến một phòng bệnh nào đó, anh đưa tay chạm vào người tôi, trên tay anh toàn là máu.

“Em bị thương sao?” Anh phẫn nộ tới nỗi bốc khói cả người: “Là ai làm em bị thương?”

Lúc đầu tôi định nói thẳng một câu “Có liên quan gì tới anh đâu cơ chứ?”, nhưng rồi cũng kìm nén lại, nhưng từ đầu đến cuối không có thể nói ra, thở dài bảo: “Vết thương nhỏ mà thôi.”

“Trên người em nóng quá.” Anh kinh sợ, nói: “Em sắp thăng cấp rồi sao?”

“Thiên Nhãn đã ăn phải một con Quỷ Vương rồi.”

Anh ôm tôi chặt hơn nữa: “Chờ bóng tối biến mất, anh sẽ mang em ra ngoài ngay.”

Tôi hơi lo lắng một chút: “Thanh Hoàng và Vân Huyên đâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play