Bốn phía phát ra âm thanh két két, các cơ quan đồng loạt khởi động, sau đó anh ta xoay người, đi ra đằng sau ngôi ngai vàng màu đen, thân hình dần biến mất ở trong vách tường.

Trương Hoằng Thái vốn dĩ muốn đuổi theo, lại bị một hàng lưỡi dao vô cùng sắc bén rơi từ trên trời xuống, chặn lại.

Chu Nguyên Hạo lộ ra vẻ mặt u ám, nghiêm nghị, sau đó anh đi xuyên qua những thứ lưỡi dao sắc bén kia mà vào bên trong.

Anh là linh hồn, bên dĩ nhiên là không sợ những thứ dao kiếm này, anh đi theo anh ta, dần dần biến mất ở trong vách tường. Tôi khẽ nheo mắt, rồi cũng quyết định đuổi theo. Tôi tránh né những cơ quan kia, đi tới phía trước phiến vách đá và sờ lên trên vách đá. Cứ như một cơ quan nào đó đã được khởi động, vách đá nứt ra, chuyển động như một cái cửa xoay tròn vậy, xoay tôi đi vào, sau đó lại khép lại một lần nữa.

Trước mặt tôi là một lối đi rất dài, trong lối đi, khắp nơi đều là văn tự quỷ.

Tôi cười khẩy một tiếng, ở trước mặt tôi mà múa rìu qua mắt thợ, những văn tự quỷ này đều là cái bùa chú hình thành từng tầng cơ quan trong lối đi, nếu như đổi lại là người khác thì nhất định sẽ chết ở trong, nhưng ai bảo người mà anh ta gặp là tôi chứ?

Trong địa ngục, còn ai hiểu rõ văn tự quỷ hơn tôi chứ ?

Thiên Huyền đang định rời khỏi địa cung từ một cánh cửa khác, bỗng nhiên bước chân của anh ta nhưng lại một lát. Lúc này, anh ta nhìn về phía trước, thấy bóng dáng cao lớn, thì sắc mặt trầm xuống.

“Đừng chạy, ông không chạy được đậu.” Chu Nguyên Hạo cầm Mã Kim đao đứng ở đó, trong còn cầm roi Hắc Long điện, ánh mặt lạnh lẽo như đao.

Thiên Huyền hơi hơi nheo mắt: “Vừa rồi tao đã cho mày một con đường sống, thế mà may không biết thức thời, còn muốn tìm đường chết. Hôm nay tao liền…”

Anh ta giơ tay lên, lại phát hiện cả cánh tay của mình cứng đờ, sức mạnh trong cơ thể dường như bị thứ gì phong chặn lại, hoàn toàn không sử dụng được. Khuôn mặt anh ta tràn đầy kinh sợ, xé ống tay áo thì phát hiện cả cánh tay phải của mình đều đã hóa đá.

“Chuyện này, chuyện này sao có thể…”



“Còn nhớ chưởng vừa rồi mà chúng tôi đánh chứ?” Chu Nguyên Hạo nhàn nhạt nói, “Chính là vào lúc đó, tao đã để một tia khí làm hoá đá, thâm nhập trong cơ thể của mày.”

Thiên Huyền kinh sợ mở to hai mắt: “Khí hóa đá? Cậu, cậu thế mà có thể sử dụng khí hóa đá?”

Chu Nguyên Hạo mỉm cười lạnh lùng nói: “Tôi đã sớm có thể sử dụng khí hoá đá, chỉ là tôi không muốn dùng ở trên nguyện ý tại trần giới mà thôi. Nếu như lần này mấy người không chạm vào ranh giới cuối cùng của tôi, lúc đầu tôi cũng không muốn dùng.”

Đang nói chuyện, tiến độ hóa đá của Thiên Huyền đã lan tràn đến cổ và lồng ngực. Anh ta muốn chạy, lại phát hiện ngay cả hai chân của mình cũng hóa đá. Anh ta sợ hãi nhìn Chu Nguyên Hạo, cầu xin tha thứ: “Bệ hạ, cầu xin ngài bệ ha, bỏ qua cho tôi, bỏ qua cho tôi lần này được không?”

“Hiện tại còn biết gọi tôi là bệ hạ?” Chu Nguyên Hạo từ từ đi đến trước mặt ông ta, trên mặt mang theo nụ cười lạnh, “Thời điểm năm đó anh để tôi phải chịu cực hình, tấn công động phủ của tôi, cướp đoạt tài sản của tôi, sao không hề biết tôi là bệ hạ của anh?”

“Bệ hạ, đó, đó cũng là do tôi nhất thời bị quỷ ám.” Tình trạng hoá đá của Hiên Viên đã lên tận thắt lưng, mắt nhìn thấy muốn lan lên đầu, “Cầu xin ngài, tha tôi lần này. Lần này đều là cái tên Võng Lượng Vân Kỳ giật dây. Chỉ cần ngài bỏ qua tôi, tôi thề sẽ vĩnh viễn trung thành với ngài, hơn nữa còn giúp đỡ ngài giết chết Vân Kỳ, trả mối thù cướp vợ.”

Chu Nguyên Hạo nói mà không có biểu cảm gì: “Rất nhiều năm trước kia, anh cũng từng phát thề, nhưng mà lời thề của anh không hề có chút tác dụng nào.”

Anh nói xong, giơ tay lên, tóm lấy đỉnh đầu của ông ta: “Để tôi cho anh sự nhân từ cuối cùng. Sau khi nuốt chửng anh xong, sức mạnh của anh sẽ vĩnh viễn ở lại với tôi.”

“Không, không, bệ hạ, cầu xin ngài, tha tôi, tha cho tôi…” Thiên Huyền còn không ngừng xin tha thứ, bàn tay của Chu Nguyên Hạo đặt ở trên đỉnh đầu của anh ta từ từ nâng lên, rút linh hồn ra. Đôi mắt của Thiên Huyền bắt đầu trắng dã, khi Chu Nguyên Hạo rút linh hồn ra hoàn toàn, thân thể của anh ta đã hoàn toàn biến thành một bức tượng đá.

Chu Nguyên Hạo thu tay lại, trong lòng có một quả cầu ánh sáng màu vàng. Anh nhét quả cầu kia vào trong ngực mình, cả người đều là tầng ánh sáng vàng, trên mặt lộ ra vẻ cực kì dễ chịu. Trong nháy mắt đó, quỷ khí trong cơ thể anh đột nhiên tăng lên, hai mắt hiện lên ánh đỏ, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo, khiến cho người ta rùng mình. Hình như anh cảm giác được gì đó, quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy tôi.

Tôi nhìn đôi mắt đỏ như máu, cả người đều là quỷ khí, trong lúc nhất thời không nói ra lời.

Anh giật mình một chút, đôi mắt nhanh chóng khôi phục lại bình thường, đi tới chỗ tôi: “Khương Lăng, anh làm như vậy là vì để có được năng lực bảo vệ em. Em yên tâm, anh đã có thể khống chế quỷ khí ở trong người…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play