Trương Hoằng Thái vừa nghe, thì sắc mặt anh ta có chút quỷ dị, sau đó anh ta lén nhìn Chu Nguyên Hạo, Chu Nguyên Hạo cười lạnh nói: “Ai là đồng loại của anh? Anh xứng tự xưng là đồng loại của tôi sao?”

Thiên Huyền hừ lạnh lùng, đáp: “Bây giờ anh, cũng lắm chỉ là Quỷ Hồn bình thường ở trần gian mà thôi, ngay cả một tên ma tướng cũng đánh không lại, thế mà còn muốn tới giết tôi? Hôm nay tôi phải đánh anh đến hồn phi phách tán, để báo thù cho năm đó của tôi!”

Nói xong, anh ta tung một chưởng về phía Chu Nguyên Hạo, Chu Nguyên Hạo cũng tung ra một chưởng để tiếp đón.

“Rầm!” Một tiếng vang rất lớn, tia lửa nổ tung, Chu Nguyên Hạo bị đánh bay ra ngoài, Thiên Huyền cũng lùi về sau hết mấy bước, trên mặt anh ta cũng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Anh có thể…”

Câu kế tiếp còn chưa kịp nói ra, bảo kiếm Long Tuyền của Trương Hoằng Thái đã lập tức đâm thẳng tới, nhưng lại trận đồ màu đen chặn lại, bảo kiếm Long Tuyền cắm xuống đất ở trước mặt Thiên Huyền.

Thiên Huyền cười lạnh nói: “Một cây củi nhóm lửa mà cũng muốn dùng để giết tôi? Cậu mới có bao nhiêu đạo hạnh chứ?”

Ánh mắt của Trương Hoằng Thái sắc bén như dao, anh ta hung hăng nhìn anh ta, nói: “Dù cho tôi có bao nhiêu đạo hạnh, chỉ cần hôm nay tôi không chết, cả đời này của tôi, một ngày nào đó tôi sẽ chém chết anh.”

Thiên Huyền cười ha ha một tiếng: “Đáng tiếc, cậu không có cơ hội rồi. Hôm nay, tất cả các người đều phải chết ở chỗ này!”

Quỷ vật vẫn không ngừng hết con này tới con kia bước ra và rơi xuống, số lượng quỷ vậy rất nhanh đã vượt qua cả số người tu đạo, mặc dù bên người tu đạo có không ít cao thủ, nhưng dù gì cũng lả song quyền nan địch tứ thủ, từng người, từng người một ngã xuống, máu tươi nhuốm đỏ cả tòa đại điện.

Tôi tập trung niệm thần chú, tay phải tôi nhanh chóng xoay vòng trong trận đồ máu mà tôi đã vẽ, tốc độ niệm chú của tôi càng lúc càng nhanh, tay tôi cũng xoay chuyển càng lúc càng nhanh.

Khi tôi đọc xong một chữ cuối cùng, trận đồ trên đất bỗng nhiên sáng lên ánh sáng màu đen, tôi mở mắt ra, nhìn thật sâu vào trận đồ, nói: “Các tướng sĩ trấn thủ địa ngục, bây giờ các người ra trận đi.”

Vừa dứt lời, đường hoa văn trên trận đồ khởi động, cứ như biến thành một cái giếng vậy, một bóng người cao lớn nhảy ra từ bên trong miệng giếng kia.

Đó là một ngựa cao to màu đen nhánh, trên lưng ngựa là một chiến sĩ với vóc dáng cao lớn, người đó mặc trên người bộ giáp chiến đấu màu đen, trên đầu mang một cái nón sắt, không thấy rõ mặt mũi, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt to màu đen, kiên định.



Sự xuất hiện của người đó khiến cho tất cả mọi người sững sờ, bao gồm cả Thiên Huyền và những con quỷ vật kia.

Đám quỷ vật khi thấy người đó đều lộ ra vẻ hoảng sợ, mỗi quỷ vật đều lui lại về phía của Thiên Huyền.

Vị chiến binh kia kéo cương ngựa, để ngựa xoay người lại, cứ như muốn xuống ngựa để hành lễ với tôi, tôi nhìn giáp chiến của người đó một chút, ở chỗ ngực có một hoa văn màu đỏ.

Hoa văn này chính là ký hiệu của các tướng quân trấn thủ địa ngục, không có hoa văn thig chính là chiến binh bình thường, hoa văn màu đỏ thì cho thấy rõ người đó là một phó tướng. Không ngờ là tôi có thể triệu hồi được một phó tướng ra trận, đúng là ông trời cũng đang giúp tôi.

Tôi giơ tay lên, ngăn cản người kia xuống ngựa hành lễ, tôi nói thẳng: “Không cần đa lễ, nhiều quỷ vật trốn thoát khỏi địa ngục như vậy, quân của các người nên ra tay trấn thủ địa ngục đi.”

Vị phó tướng này khẽ khom người với tôi, hành lễ một cái, sau đó người đó vung tay lên, vác cây thương dài xông tới chỗ những quỷ vật kia. Ở sau lưng vị phó tướng kia, từng kỵ binh lao ra từ trong trận đồ của tôi, khoảng chừng ba mươi người, là một đoàn nhỏ. Bọn họ cứ như một dòng nước lũ màu đen, chỗ bọn họ đi ngang qua, chỉ còn lại đầy xác của quỷ vật.

“Thật là mạnh.” Có người tu đạo lẩm bẩm hỏi: “Đại sư, bọn họ rốt cuộc là ai vậy?”

Đại sư của người hỏi cũng nhìn đến mức trợn mắt hốc mồm, nói: “Quân trấn ngục, có thể còn sống mà thấy quân trấn thủ địa ngục, chuyến đi hôm nay đúng thật là không uổng công tới.”

“Cái gì mà quân trấn ngục?” “Quân trấn ngục là quân trấn thủ địa ngục, trong truyền thuyết, bắt đầu từ thời đại hoàng đế, thiên luật sẽ chọn ra những chiến binh dũng mãnh thiện chiến trong anh linh đã chết trên sa trường, đưa vào trong địa ngục, bố trí quân trấn ngục để đặc biệt trấn thủ địa ngục. Người thống lĩnh bọn họ nghe nói là một nữ tướng quân, chính nhờ có bọn họ ở đây, nên trật tự ở trong địa ngục mới được duy trì, để trần gian không bị ảnh hưởng bởi địa ngục, sinh linh đồ thán.”

“Đúng là nữ tướng quân.” Có người cảm thán.

Tôi nhìn quân đánh tới đâu thắng tới đó, không chỗ nào không tới, trong lòng tôi bỗng nhiên sôi sục nhiệt huyết, tôi như thấy ở trong địa ngục vô tận kia, lửa địa ngục cháy ở khắp nơi, mà trên tay tôi cầm thanh Yển Nguyệt, cả người bị ngọn lửa bao vây lấy.

Ở trong ngọn lửa cháy mạnh, cả người bên ngoài là lớp áo giáp kim. Tôi vung thanh Yển Nguyệt, một thân xông vào trong đám quỷ vậy với ánh lửa, tàn sát cả hai bên, sảng khoái biết bao. Bên ma vương Thiên Huyền đã để lộ ý muốn rút lui, anh ta lại một lần nữa ép Trương Hoằng Thái lùi lại, sau đó mở tất cả các cơ quan ở trong chánh điện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play