Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Chúng ta thắng rồi”.
Chu Nguyên Hạo tán thưởng vỗ vỗ vào mặt của tôi: “Làm tốt lắm, Tiểu
Lăng.” Khóe miệng của anh khẽ nhếch lên một cái, anh nhìn ra ngoài cửa
sổ: “Vị thầy Âm Dương người Nhật Bản thao túng ác mộng kia, e rằng sẽ
khó đối phó đấy.”
Lúc này, trong căn phòng khách sạn nhỏ ở một góc Thành Tây An, một
người đàn ông thấp bé đột nhiên bừng tỉnh dậy sau cơn mơ, ôm đầu kêu la
thảm thiết.
Phải mất gần nửa tiếng đồng hồ sau mới tỉnh hẳn, anh ta lấy điện
thoại di động ra bấm một dãy số, một giọng nữ nói tiếng Nhật lạnh như
băng truyền đến: “Thầy Âm Dương cấp hai Bạch Hoàng Thạch, nhiệm vụ của
anh thất bại, sẽ bị trừng phạt cấp ba.”
“Không, không, làm ơn nghe tôi giải thích.” Bạch Hoàng Thạch vội vàng hét lên, nhưng người bên kia hoàn toàn không nghe anh ta nói mà lạnh
lùng cúp điện thoại.
Đột nhiên Bạch Hoàng Thạch lộ ra vẻ mặt vô cùng hoảng sợ và đau đớn,
nhìn về phía tay phải của mình, cánh tay đó bắt đầu xoay theo chiều kim
đồng hồ, vòng qua vòng lại, xương và lông phát ra tiếng kêu “răng rắc”
rồi gãy lìa, các thớ cơ cũng bị xé nát. Cuối cùng, sau khi cánh tay bị
xoay tới xoay lui hơn chục lần thì “bựt” một cái, cả cánh tay bị xé toạc khỏi bả vai và rơi thẳng xuống đất.
Lúc này, người khách ở phòng bên cạnh dùng búa đập vào tường hai lần
rồi gầm lên: “Gọi cái gì mà gọi? Không biết mấy giờ rồi hả? Vẫn không để yên cho người khác ngủ à?”
Bạch Hoàng Thạch hai mắt đỏ hoe, trong mắt hiện lên vẻ căm hận, đứng
dậy, lấy trong túi ra một chiếc quạt xếp, quạt vào tường rồi niệm thần
chú Nhật Bản.
Người khách bên cạnh đang tắm, nằm xuống giường phì phèo điếu thuốc,
bỗng thấy chân mình mát lạnh, như có một đôi bàn tay lạnh lẽo bắt lấy.
Người khác đó nhấc người lên xem thử thì đôi mắt lộ ra vẻ sợ hãi và hét lên một tiếng kinh hoàng.
Chốc chốc lại vang lên tiếng gặm, cắn và nhai ngấu nghiến ở trong phòng.
Sắc mặt của Bạch Hoàng Thạch tái nhợt, anh ta lau mồ hôi trên trán,
xử lý qua loa cánh tay phải. Lúc này chuông điện thoại vang lên, anh ta
cầm điện thoại lên, trên màn hình hiện lên dòng chữ: Thuê bao chưa rõ.
Anh ta ấn nút trả lời, giọng nữ lạnh lùng mới vừa rồi lại vang lên:
“Tu sĩ Hoa Quốc dám cả gan khiêu khích thầy Âm Dương của Đại Nhật Đế
quốc chúng ta. Thủ lĩnh Âm Dương vô cùng tức giận, đã phát lệnh Âm
Dương, khởi động kế hoạch tiêu diệt tinh anh, diệt trừ toàn bộ tu sĩ
tinh anh trẻ tuổi của Hoa Quốc. Lần này kế hoạch sẽ do đại thuộc Âm
Dương Đằng Nguyên Khánh phụ trách, tất cả thầy Âm Dương ở biên giới Hoa
Quốc sẽ do đại thuộc Đằng Nguyên Khánh chỉ huy, nếu người nào vi phạm sẽ bị trừng trị cấp bốn.”
Bàn tay Bạch Hoàng Thạch siết chặt điện thoại, trong mắt hiện lên sự
phẫn uất dữ dội, anh ta nói bằng tiếng Nhật: “Chu Nguyên Hạo, Khương
Lăng, chờ xem, tao sẽ xé nát chúng mày thành trăm mảnh.”
Chu Nguyên Hạo đã phổ cập kiến thức cho tôi về Tổ chức thầy Âm Dương của Nhật Bản.
Vào thời bình, ở Nhật Bản có một cơ quan chính phủ tên là Âm Dương
Liêu, có nhiệm vụ quan sát, đánh giá và giáo dục những thứ liên quan tới bói toán, thiên văn, thời gian và cách làm lịch.
Đồng thời, các thầy Âm Dương thông thạo con đường âm dương, có thể
khống chế yêu ma quỷ quái, đồng thời cũng có thể tiêu diệt yêu ma quỷ
quái, có thể coi như đây là một phe giữ bình an cho xã hội.
Có một thầy Âm Dương cực kỳ nổi tiếng tên là Abe No Seimei, ông ấy là một thành viên của Âm Dương Liêu.
Người đứng đầu của Âm Dương Liêu gọi là “thủ lĩnh Âm Dương”, ngay bên dưới có “trợ thủ Âm Dương” và “phụ trợ thủ Âm Dương”, ở thấp hơn có
“đại doãn Âm Dương” và “thiếu doãn Âm Dương”, thấp hơn nữa là “đại thuộc Âm Dương” và “thiếu thuộc Âm Dương”, đây là toàn bộ quan chức xếp theo
cấp bậc từ cao xuống thấp của Âm Dương Liêu, Bên dưới các quan chức, còn có rất nhiều thầy Âm Dương.
Đến gần thời Minh Trị, Nhật Bản đã bãi bỏ Âm Dương Liêu, vì vậy các
thầy Âm Dương bắt đầu hoạt động ngầm rồi gầy dựng một Âm Dương Liêu mới, đem các thầy Âm Dương chia làm các cấp bậc khác nhau, các cấp bậc này
cũng gần giống với các phẩm cấp của tu sĩ ở Hoa Quốc.
Vào thời nhà Minh cai trị, các tu sĩ của Hoa Quốc và các thầy Âm
Dương của Nhật Bản xảy ra đụng chạm, về sau hai nước cãi vã và thù hận
ngày càng nhiều, đôi bên trở thành kẻ thù truyền kiếp của nhau, hễ chạm
mặt nhau là cấu xé, hận đến mức không thể đem đối phương chém tận giết
tuyệt.
Nghe đến tôi, tôi thấy sởn cả tóc gáy, lần này tôi giết ác mộng của
thầy Âm Dương, thầy Âm Dương sẽ không buông tha cho tôi, họ nhất định sẽ lại tấn công tôi.
Thấy tôi tiều tụy vì lo lắng, Chu Nguyên Hạo an ủi: “Chỉ là một Âm
Dương Liêu hèn mọn thôi mà, đừng lo lắng, tu sĩ ở Hoa Quốc chúng ta đâu
phải dạng xoàng.”
Nghĩ đi nghĩ lại thì tôi cảm thấy là phúc thì không phải họa, là họa
thì không thể tránh khỏi, sợ cái móc khỉ gì chứ, cần ăn cứ ăn, cần uống
cứ uống, binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đất chặn, mọi vấn đề đều
có cách giải quyết mà, sao phải xoắn?
Mấy ngày tiếp theo, tôi vẫn tiếp tục đi du lịch ở Thành Tây An với
Chu Nguyên Hạo như thể chẳng có chuyện gì cả. Tôi đã ăn hết món ngon vật lạ ở Thành Tây An, tôi đưa tay sờ vào bụng của mình, tuy rằng mỗi ngày
đều ăn uống no căng nhưng không có bị béo bụng tí nào, eo của tôi vẫn
rất thon thả!
Tôi quay lại trước gương, nhìn vòng eo thon gọn dưới chiếc váy đen, tỏ vẻ cực kỳ mãn nguyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT