Nhưng những khuôn mặt đáng sợ đó cứ rung lên trước mắt tôi, tôi cảm
thấy trong giấc mơ này, nỗi sợ hãi của tôi được đã được phóng đại lên
rất nhiều, càng xem tôi càng sợ hãi, sợ hãi đến mức cả người run cầm
cập.
“Không!” Tôi ôm chặt đầu mình rồi hét lớn: “Tôi không làm được!”
Nói xong, tôi xoay người, mở cửa sổ và từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Trong giấc mơ, sự nhạy bén của cơ thể tôi giảm đi rất nhiều, khi ngã
xuống, mắt cá chân của tôi bị gãy, đau đớn dữ dội khiến tôi suýt nữa thì bật khóc.
Nhưng khi tôi nhìn lên, tôi bị dọa sợ đến mức không khóc nổi nữa.
Bên ngoài quán trọ Thanh Điền, khắp nơi đều có cương thi lang thang
vất vưởng, trong rừng thông thỉnh thoảng còn nghe thấy mấy tiếng cương
thi gầm thét.
Vài cương thi gần tôi nhất quay đầu lại, chúng nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt trắng dã như bị đục thủy tinh thể, rồi chúng nhanh chóng đi về
phía tôi.
Tôi sợ đến mức hét ầm lên, không phải cương thi đều di chuyển rất
chậm chạp sao? Sao những cương thi này lại di chuyển nhanh như thế!
Một cơn gió xẹt qua đầu, Chu Nguyên Hạo từ trên cao bay xuống đứng
trước mặt tôi, chặt đầu con cương thi sắp đánh tôi, sau đó quay lại hét
vào mặt tôi: “Tiểu Lăng, em phải vượt qua nỗi sợ hãi của mình, nếu không thì chúng ta không thể thoát ra được và sẽ bị mắc kẹt trong giấc mơ này mãi mãi! “
Tôi ngã ngồi trên mặt đất, không ngừng lùi về phía sau, co rụt lại
trước cửa quán trọ, ôm lấy hai tay của mình và run rẩy hỏi: “Nếu như
chúng ta kẹt ở đây… thì sẽ thế nào?”
“Tôi sẽ vĩnh viễn không thể sống lại được nữa, còn em thì sẽ trở thành người thực vật!”
Tôi hoảng loạn đến mức không nói được lời nào, tôi không muốn trở
thành người thực vật, huống hồ gì Chu Nguyên Hạo sẽ không bao giờ sống
lại được, tôi rụt người lại bên cửa, hai lỗ mũi sụt sùi, nước mắt rơi lã chã.
“Cạch cạch cạch!” Cánh cửa bị cạy ra, tôi nhìn lại thì thấy trong nhà trọ Thanh Điền đâu đâu cũng có cương thi, chúng ùn ùn chất đống bên
cạnh cửa kính, nhìn tôi với bộ dạng thèm thuồng như muốn ăn tươi nuốt
sống tôi.
Tôi sợ hãi hét lên một tiếng, quay đầu nhìn lại Chu Nguyên Hạo, thì
thấy anh vẫn đang mải miết chém cương thi nhưng những cương thi này mãi
mãi không thể hết được.
Tôi nắm chặt tay, không được, tôi không thể kéo anh ở lại đây được,
cũng chỉ là cương thi thôi mà, không phải sao? Dù sao thì tôi cũng là
một người đã tu luyện đến tam phẩm, vậy mà lại sợ hãi trước đám cương
thi biết đi cấp độ còn thua xa đám Bạch Cương, nếu chuyện này mà truyền
ra ngoài thì chắc chắn sẽ xấu hổ lắm. Tôi hít một hơi thật sâu, ngay lập tức đứng dậy và nhìn những cương thi bên trong cửa kính, cửa kính bị
đập có vết nứt hình mạng nhện và sắp bị đập vỡ ra rồi.
“Đùng!” Một âm thanh giòn giã vang lên, cánh cửa kính được đóng sầm
lại, lũ cương thi từ bên trong nhảy ra từng tên một, chúng vươn cánh tay hôi hám định chộp lấy tôi.
Tôi vẫn không nhúc nhích, tiếp tục nhìn chúng bằng ánh mắt u ám và lớn tiếng nói: “Nào, lại đây, tôi không sợ các người đâu!”
Lũ cương thi lao tới, cắn xé máu thịt tôi, cơn đau dữ dội ập đến, nhưng tôi vẫn đứng đó như pho tượng và từ từ nhắm mắt lại.
Đây chỉ là một giấc mơ, không có gì phải sợ, chỉ cần tỉnh dậy thì giấc mơ sẽ chấm dứt và mọi chuyện sẽ qua thôi.
Mọi thứ đều kết thúc rồi.
Đột nhiên, cơn đau biến mất, vết cắn cũng không thấy nữa, tôi mở mắt
ra và thấy những cương thi xung quanh đã biến mất không còn tăm tích.
Chu Nguyên Hạo vui vẻ nắm lấy vai tôi: “Tiểu Lăng, em làm được rồi.”
Tôi lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên khuôn mặt và nói:
“Đúng vậy, Nguyên Hạo, tôi đã làm được rồi. Cũng tại khoảnh khắc mới vừa nãy tôi đã hiểu được chân lý trong giấc mơ. Trong cơn mơ, tôi mới chính là chủ và tôi phải kiểm soát được tất cả những gì diễn ra trong giấc mơ đó.”
Nói xong, cảnh vật xung quanh tôi bắt đầu thay đổi, không còn là quán trọ nhỏ ở Hokkaido nữa, mà là đang ở trước cửa hàng bán vòng hoa của
tôi.
“Dù cơn ác mộng đó có lợi hại đến đâu, thì từ đầu đến cuối đều là ở
trong giấc mơ của tôi.” Tôi nở một nụ cười bí hiểm: “Tôi có thể cảm nhận được nó, tự nhiên cũng có thể dễ dàng nắm bắt và tiêu diệt nó”.
Vừa nói, tôi búng ngón tay một cái và “đùng” một cái, dường như có
cái gì đó bị giam lại ở giữa không trung, nó vùng vẫy một cách tuyệt
vọng và phát ra một tiếng gầm kỳ quái.
Những tiếng gầm đó giống như tiếng thì thầm của hàng triệu người trong cơn ác mộng của họ, tràn đầy sự sợ hãi.
Tôi nhìn nó và chậm rãi nói: “Bây giờ, mày và cơn ác mộng của tao sẽ cùng nhau tan thành mây khói.”
Nói xong, cảnh vật xung quanh bắt đầu sụp đổ, hóa thành từng mảnh vụn rải rác vào khoảng không tối tăm, cơn ác mộng giãy giụa càng lúc càng
dữ đội, giãy giụa đến tận giây phút hấp hối cuối cùng.
Trong ánh mắt nhàn nhạt của tôi, nó cũng hóa thành vô số mảnh vụn và hoàn toàn biến mất.
Tôi đột nhiên mở mắt ra, Chu Nguyên Hạo cũng nhấc người lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT