Tôi lạnh lùng mỉm cười, cao giọng nói: “Tôi một lòng nghĩ cho chị, sợ chị bị nguy hiểm tới tính mạng, chị lại quay lại cắn ngược lại tôi
không ý thức được lòng tốt của người khác, dù sao đi chăng nữa những lời cần nói tôi đều đã nói rồi, đêm nay tùy các người có túc trực bên linh
cữu hay không, cho dù có chết người thì cũng chẳng liên quan gì tới tôi
cả, Chúng ta đi thôi.”
Tôi đưa Hàn Linh Thương ra khỏi nhà họ Trương, Hàn Linh Thương lo
lắng nói: “Bây giờ người đã chết rồi, chúng ta phải làm thế nào đây?”
“Người đã chết rồi nhưng hồn phách vẫn còn.” Tôi nói: “Như vậy ngược
lại còn tốt hơn, nếu như tên Trương Hiếu Khanh này lúc còn sống là người làm ra nhiều chuyện ác, ngược lại còn tính là vì dân trừ hại rồi.”
Hàn Linh Thương do dự một lúc lâu, nhỏ tiếng nói: “Nếu như Trương Hiếu Khanh vô tội thì sao?”
Vừa đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại của tôi kêu lên, là Tư Hoàng
Lăng gửi tin nhắn tới, tôi mở ra xem vừa nhìn thấy liền lập tức mỉm
cười: “Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, tên Trương Hiếu Khanh này
không ngờ lại chính là một tên tội phạm bị truy nã.”
Tôi đưa điện thoại cho Hàn Linh Thương, khi Trương Hiếu Khanh còn ở
Đông Hà từng đổi tên thành Trương Học Quân, khi còn ở xưởng chế biến
thịt, anh ta đã ra tay tàn nhẫn giết chết sáu người phụ nữ.
Sáu người phụ nữ đó đều là những nữ công nhân sinh sống ở xung quanh
xưởng chế biến thịt, anh ta lừa bọn họ ra ngoài, nhốt vào bên trong
xưởng chế biến thịt, giết từng người bọn họ như giết lợn vậy, còn moi
ruột già của bọn họ ra quấn quanh cổ của bọn họ.
Khi anh ta đang ra tay tàn nhẫn giết người phụ nữ thứ ba thì bị một
người công nhân khác của xưởng chế biến thịt phát hiện, anh ta dùng rìu
chặt người công nhân đó tới bán sống bán chết, sau đó còn châm lửa thiêu chết anh ấy.
Sau đó sự việc bị bại lộ, cảnh sát ập tới bắt anh ta, nhưng đã ta đã
chạy mất tung tích từ trước đó rồi, anh ta che giấu thân phận của bản
thân rất giỏi, tất cả mọi người đều tưởng anh ta là người ở tỉnh Thiên
An, trên mạng có lệnh truy nã khẩn cấp anh ta, Cảnh sát Đông Hà thưởng
nóng một trăm tám mươi triệu để tìm kiếm manh mối về anh ta.
Hàn Linh Thương xem xong cả người lạnh toát, đến điện thoại còn không cầm chắc, cô ta không dám tưởng tượng bản thân mình lại có để đi nhận
một người như vậy làm cha nuôi.
Cô ta nơm nớp lo sợ nói: “Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”
Tôi nhìn về căn nhà treo đầy vải trắng kia nói:: “Cô đi tìm người
trong thôm mua một con gà trống về đây, phải là con mà mào đỏ nhất, sau
đó giết lấy tiết. Nếu như có thể tìm được tiết chó đen là tốt nhất,
trước khi trời tối nhất định phải tìm về mang trở về đây.”
Hàn Linh Thương gật gật đầu, đi thực hiện công việc ngay, tôi ở bên
dưới gốc cây hòe lớn ở cổng thôn vừa cắt hình nộm vừa đợi trời tối, cô
ta xách hai bình giữ nhiệt trở về, nói rằng cô ta đã lật tung cả cái
thôn lên tiết hết hơn ba triệu mới mua đủ được chỗ tiết này, đám người
dân ở trong thôn này đều rất chặt chém, toàn là những người ăn thịt
người mà không chịu nhả xương.
Tôi cầm theo chỗ tiết đó lặng lẽ đi tới phía sau nhà họ Trương, có lẽ là do những lời nói ban ngày tôi nó có tác dụng hay sao mà rất nhiều
khác khứa đều đã đi hết rồi, chỉ còn lại con dâu nhà họ Trương và hai
đứa bé ở lại canh đêm.
Con dâu nhà họ Trương quỳ trước linh đường, bỏ tiền vàng vào trong
chậu lửa, đợi đến lúc đêm muộn, cô ta đưa hai đứa bé lên trên tầng ngủ.
Không lâu sau đó một người đàn ông lén la lén lút đi tới.
Người đàn ông đó trước đó tôi từng nhìn thấy ở trong linh đường, hình như là anh họ của Trương Hiếu Khanh.
Người đàn ông đó bước vào linh đường, con dâu nhà họ Trương liền nhào vào trong lòng anh ta, vui mừng nói: “Cái tên Trương Hiếu Khanh chết
tiệt này cuối cùng cũng chết rồi, sau này chúng ta có thể danh chính
ngôn thuận ở bên nhau rồi.”
Người đàn ông cũng rất vui mừng, hai người bọn họ nói với nhau những
lời tâm tình, anh ta lặng lẽ hỏi: “Nghe nói Trương Hiếu Khanh ở Đông Hà
đã kiếm được rất nhiều tiền?”
Con dâu nhà họ Trương bĩu bĩu môi: “Lấy đâu ra tiền chứ, những năm
qua anh ta ở Đông Hà không chỉ không gửi tiền về nhà mà còn luôn hỏi
tiền em, anh ta còn chưa chết thì chút vốn liếng này của nhà em sớm muộn gì cũng bị anh ta rút mòn hết.”
Người đàn ông hơi thất vọng, con dâu nhà họ Trương rất nhiệt tình ôm
lấy anh ta hôn qua hôn lại, người đàn ông bị dẫn lửa, hai người không
ngờ lại công khai lăn lộn trên mặt đất ở linh đường.
Hàn Linh Thương đỏ ửng mặt, quay mặt đi không nhìn nữa, tôi lại âm
thầm nghĩ trong lòng, hai người này đúng là tự tìm cái chết rồi.
Màn kịch của hai người này càng lúc càng cao trào, cởi hết quần áo ra còn dám vứt cả lên bàn hương nhang, tôi nhìn thời gian, mười một rưỡi,
đến lúc xuất hiện rồi.
Không biết từ đâu bỗng nhiên thổi tới một trận gió, quét qua tới mức
ngọn nến trên bàn hương nhang cũng bập bùng vài lần, hai người bọn họ
hoàn toàn không để tâm, tiếp tục ân ái.
Bỗng nhiên quan tài đựng thi thể động đậy mạnh mẽ.
Hai người bọn họ bị hoảng sợ mới dừng động tác lại, nhìn về hướng
quan tài, phát hiện không biết từ lúc nào nắp quan tài đã bị mở ra rồi.
Người đàn ông sợ hãi nhìn ngó xung quanh, vội vàng mặc quần: “Thúy
Vân à, anh thấy hôm nay đến đây thôi, đợ hạ tang em họ rồi hãy tính đến
chuyện của chúng mình.”
“Cái đồ chết tiệt nhà anh, anh vẫn tin rằng thực sự có quỷ à?” Con
dâu nhà họ Trương người trần như nhộng, phun vào anh ta một ngụm nói:
“Khi Trương Hiếu Khanh còn sống là một tên nhát chết, chết rồi anh ta
còn dám tới tìm chị đây ư? Đợi mà xem chị đây đánh chết anh ta.”
Nói xong cô ta đi về phía quan tài định đóng nắp quan tài lại, nhưng
lại sờ thấy thứ gì đó, vừa nhìn thấy, không ngờ lại là cánh tay đầy máu
me.
“Thúy, Thúy Vân.” Người đàn ông bỗng nhiên bị dọa tới mặt tái mét, chỉ về hướng cô ta nói: “Em, trên cổ em có thứ gì đó.”
Con dâu nhà họ Trương sờ lên cổ, không ngờ lại là một đoạn ruột già
còn đang nóng hôi hổi, cô ta nhìn theo ruột già nhìn xuống phía dưới,
phát hiện trên bụng của mình không biết từ lúc nào đã bị rạch mở ra,
đoạn ruột già đó không ngờ lại kéo ra từ chính trong bụng của cô ta.
“A!” Con dâu nhà họ Trương phát ra tiếng hét dữ dội, đau quằn quại tới mức không ngừng lăn lộn trên mặt đất.
Người đàn ông sớm đã bị dọa tới mức tè ra quần, quay người lăn lê bò
chạy ra ngoài, vừa đến trước cửa bỗng nhiên nhìn thấy một đôi chân.
Một đôi chân nhúng đầy máu me.
Anh ta nhìn theo đôi chân ngước lên trên, nhìn thấy Trương Hiếu Khanh đang cởi trần, điều kỳ lạ là cổ của anh ta không ngờ bị chặt sống mà
lại nối liền lại như cũ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt trống
rỗng đờ đẫn, đem theo một nỗi oán hận vô bờ bến.
“A!” Người đàn ông thảm thiết kêu lên, ngồi dính chặt lên trên mặt
đất, vừa nhích về phía sau vừa nói: “Hiếu Khanh, không phải anh giết chú đâu, chú , chú đừng tới tìm anh mà, oan có đầu nợ có chủ mà.”
Trong tay Trương Hiếu Khanh cầm một con dao mổ lợn, đôi mắt nhìn chằm chằm người anh họ của mình.
Người anh họ hét lên: “Đừng giết anh mà, Hiếu Khanh, đều là do Thúy
Vân quyến rũ anh, không liên quan gì đến anh cả, cầu xin chú đấy, tha
cho anh đi mà.”
Trương Hiếu Khanh măt vô cảm xúc giơ con dao mổ lợn lên hướng về phía anh ta.
“Thiên có thiên can, địa có địa chi, thông minh chính trực, chí công
vô tư, trảm tà trừ ác, giải vây an nguy, làm như thần giận, tan thành
tro cốt.”
Tôi xông vào bên trong, ném lên ba lá bùa trấn tà, ba lá bùa bao vây
lấy Trương Hiếu Khanh, cây rìu giơ lên đến giữa không trung của anh ta
lập tức dừng lại.
Anh họ bị dọa tới mức mềm nhũn cả chân, hoàn toàn không thể đứng dậy
được, tôi lấy ra những hình nộm đã cắt ban nãy, những người nộm này chỉ
có kích thước bằng lòng bàn tay mà thôi, bên trên viết tên của Trương
Hiếu Khanh, tôi gọi to: “Trương Hiếu Khanh.”
Anh ta không có phản ứng gì, tôi lại tiếp tục gọi: “Trương Hiếu Khanh!”
Tôi gọi liên tục ba lần liền, cuối cùng anh ta cũng phản ứng lại, từ
từ quay đầu lại, tôi lập tức lấy ra chú thu quỷ, hét lớn: “Thu!”
Trương Hiếu Khanh hóa thành một luồng khí đen, chui vào trong người
nộm trên tay tôi, tôi lại đổ hỗn hợp tiết gà trống và tiết chó đen lên
trên đỉnh đầu của người nộm, luồng khí đen đó bơi qua bơi lại trong
người nộm, xông trái xông phải, nhưng cho đến cuối cùng vẫn không có
cách nào thoát ra khỏi được người nộm.
Tôi nhìn người đàn ông bị dọa tới mức tè cả ra quần, nghiêm túc nói: “Mau chóng đưa chị ta đến bệnh viện.”
Người đàn ông vẫn ngồi im bất động, tôi lạnh lùng nói: “Muốn tôi một lần nữa thả Trương Hiếu Khanh ra nữa không?”
“Không, không, không.” Người đàn ông vội vàng lắc lắc tay: “Tôi, tôi sẽ đưa cô ấy tới bệnh viện ngay bây giờ.”
Anh ta nhặt quần áo lên, giúp con dâu nhà họ Trương che đậy lại chiếc bụng, bế cô ta chạy ra bên ngoài, tôi nhắc nhở anh ta: “Anh tốt nhất
nên chạy nhanh lên, nếu như chị ta chết thì anh sẽ là nghi phạm đầu tiên đấy, cảnh sát sẽ không tin vào chuyện ma quỷ giết người đâu.”
Người đàn ông nghe thấy liền chạy càng nhanh hơn.
Tôi đưa Hàn Linh Thương ra khỏi thôn bên cạnh, trở về thôn nhà họ
Hàn, Long Bà nhìn thấy người nộm trong tay tôi rất kinh ngạc: “Cô, cô
nuôi người quỷ à?”
Tôi chưa trả lời bà ta vội mà bình tĩnh nói: “Những đồ dùng dùng để lập đàn làm phép đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”
Thái độ của Long Bà lập tức thay đổi, hơi chau mày nói: “Đều chuẩn bị đầy đủ cả rồi, có cái gì, cô cứ nói.”
“Thế thì đi thôi, tới nhà họ Hàn, hoàn thành nghi lễ trước đó.”
Chúng tôi trở về nhà của Hàn Linh Thương, mấy người đàn bà đang dứng ở bên ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, ở bên trong truyền ra tiếng than khóc kêu la của bố Hàn mẹ Hàn: “Linh Thương, tại sao con lại nhốt bố mẹ ở trong nhà chứ, bố mẹ yêu thương con như thế mà con lại có thể đối xử với bố mẹ
như này đây, con đúng là cái đứa con gái bất hiếu.”
Hàn Linh Thương vừa nghe thấy nước mắt liền tuôn ra, Hà Thành mặc dù
không trọng nam khinh nữ như một số tỉnh thành khác, nhưng ở trong thôn
mọi người vẫn thích con trai hơn, bố mẹ của cô ta vốn dĩ vẫn có thể sinh thêm một đứa nữa, như vì cô ta mà vẫn luôn chưa sinh thêm, thấy được
rằng bố bẹ yêu thương cô ta tới nhường nào.
Tôi nói: “Cô làm như này là để tốt cho hai người bọn họ, nếu không để bọn họ chạy ra đây, gây ra tội ác tày trời nào đó, ngược lại sẽ hại hai người bọn họ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT