Vì thế bọn họ liền mang theo một miếng thịt lợn lớn tới cửa, dựa theo quy củ, nếu muốn nhận bố nuôi, nhất định phải đưa một miếng thịt mông
của heo nhà tới.
Tên đồ tể trở về từ Đông Hà kia tên là Trương Hiếu Khanh, tuy rằng
anh ta làm đồ tể nhưng vẻ ngoài lại trông hiền lành, đối đãi với người
khác cũng không tệ, bố mẹ Hàn cảm thấy anh ta thật sự quá thích hợp liền chấp nhận tiền lễ vật ba mươi triệu, Trương Hiếu Khanh cũng đồng ý
chuyện này, tự nhiên lại được ba mươi triệu, ai mà không muốn chứ.
Bố mẹ Hàn lại đi qua đưa cho bà đồng ba mươi triệu, bà ta bày ra một
cái bàn thờ đơn giản ở đại sảnh nhà họ Hàn, sau đó bảo bố mẹ Hàn tìm một cái bàn bát tiên lớn đặt ở trước bàn thờ.
Bàn tiên bát này coi như là một cái cầu, một cánh cửa, sau khi lễ
cúng bái bắt đầu, đầu tiên bà đồng đốt hương làm phép, đốt vài tấm bùa
chú, sau đó ôm một cái lư hương, ngồi ở bên cạnh bàn bát tiên, hai chân ở dưới bàn không ngừng run rẩy đá qua đá lại, trong miệng bắt đầu ngâm
xướng hát những giai điệu cổ xưa mà âm trầm, nghe không rõ lắm.
Vừa hát, bà đồng vừa bảo Trương Hiếu Khanh dẫn Hàn Linh Thương chui
qua bàn, chui qua một lần coi như là qua một cây cầu, hoặc là xuyên qua
một cánh cửa, phải chui qua bảy bảy bốn mươi chín lần cả thảy mới được.
Vừa chui lần đầu tiên, Hàn Linh Thương liền cảm thấy có chút không
đúng, từ dưới gầm của cái bàn đã cũ kỹ lỗi thời, cô ta có cảm giác tóc
mình như bị thứ gì đó túm lấy.
Ban đầu cô ta cũng không để ý, ra khỏi bàn, bà đồng bỗng nhiên hỏi
hai ông bà Hàn: “Nhà các người có người già cả nào mà cả người toàn là
máu chết đi không?”
Bố mẹ Hàn vội vàng nói không có, nhà họ Hàn trước khi giải phóng là
nhà tú tài, nề nếp vẫn rất tốt, thời đại chiến loạn bọn họ không tranh
giành với bên ngoài, còn làm không ít việc tốt, người trong thôn cũng
đều nhớ đến chỗ tốt của bọn họ. Sau khi giải phóng, ông nội và bố nhà họ Hàn bị địa chủ lớn bắt được, lúc xét xử công khai, trên đài hỏi có nên
giết không, quần chúng dưới đài đều nói không nên giết, vì thế nhà họ
Hàn thoát khỏi một kiếp nạn, mấy người già đều sống thọ và chết tại nhà
cả.
Bà đồng liền cao giọng quát lớn, để cho tên ác quỷ chặn đường kia
nhanh chóng đi. Sau đó lại tiếp tục chui qua bàn, liên tục chui vài lần, bỗng nhiên trong phòng tràn ngập một mùi hôi thối nồng đậm, còn có một
mùi cháy nhàn nhạt.
Bà đồng lại mở mắt ra, hỏi bố mẹ Hàn, thế còn tổ tiên có người nào bị thiêu chết hay không, hai người họ vội vàng lắc đầu.
Bà đồng lại quát lớn ác quỷ chặn đường này, lại chui qua bàn vài lần, bỗng nhiên cánh tay Hàn Linh Thương vô cùng đau đớn, từ dưới bàn chui
ra mới nhìn thấy, trên cánh tay phải của mình có một miệng vết thương
lớn, máu lập tức chảy ra ào ạt.
Bà đồng kinh hãi, cầm một nắm gạo nếp từ trong cái chén trên bàn lên, ném về phía không trung, giận dữ quát: “Ác quỷ từ đâu tới, còn không
mau chóng lui ra, nếu không đừng trách ta đánh cho mi hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Mắng xong, bà đồng lại tiếp tục làm phép, Hàn Linh Thương phát hiện,
Trương Hiếu Khanh đứng bên cạnh mình sắc mặt rất khó coi, có chút chần
chừ không muốn chui qua bàn tiếp.
Bố mẹ Hàn vội vàng nói, nếu như làm xong chuyện này thì sẽ lại tặng anh ta thêm mười lăm triệu đồng tiền quà.
Vì mười lăm triệu này, Trương Hiếu Khanh cắn răng tiếp tục chui, bỗng nhiên, sắc mặt bà đồng chợt thay đổi, trừng mắt đầy giận dữ nhìn xuống
dưới gầm bàn:
“Nữ quỷ, cô là từ đâu tới? Lúc sống thì không sạch sẽ, bây giờ chết
đi rồi lại còn muốn hại người! Không sợ xuống mười tám tầng địa ngục
sao?”
Vừa dứt lời, trong phòng không biết từ đâu tới thổi một trận gió âm,
thổi tắt hết những ngọn nến trên bàn thờ, sau đó lại vang lên tiếng cười thê lương của phụ nữ, tiếng cười vang vọng ở trong phòng thật lâu, nghe có vẻ đặc biệt đáng sợ.
Trương Hiếu Khanh rốt cục nhịn không được nữa, ôm đầu thét chói tai
một tiếng, xoay người chạy ra ngoài cửa, trong chốc lát liền không thấy.
Thân thể bà đồng bỗng nhiên co giật, trợn tròn mắt, ngã xuống đất,
người nhà họ Hàn bóp nhân trung, lại hô hấp nhân tạo, một hồi mới đánh
thức được bà đồng.
Sau khi bà đồng tỉnh lại, đấm ngực mình, vừa khóc vừa nói: “Tạo
nghiệt, thật sự là tạo nghiệt rồi, hiện giờ nhà họ Hàn mấy người sắp xảy ra đại họa rồi. ”
Nói xong bà đồng đẩy mọi người ra, đứng dậy vội vàng rời đi, ngày hôm sau cũng trả lại ba mươi triệu tiền lễ vật.
Tối hôm đó, Hàn Linh Thương đột nhiên cảm thấy trên người có chút
lạnh, giống như bị thứ gì đó kinh khủng nhìn chằm chằm, cô ta từ trong
cơn ác mộng tỉnh lại một cái liền nhìn thấy con ma bị thiêu chết mang
theo rìu kia.
Cô ta hét lên sợ hãi, gọi bố mẹ nhưng điều đáng sợ là không ai có thể nhìn thấy con ma chết cháy đó ngoại trừ cô.
Dần dần, căn phòng của cô ta bắt đầu xuất hiện một lớp vết bẩn đen
sì, ngay cả bố mẹ cô ta cũng trốn tránh cô ta, vì sợ liên lụy cha mẹ chỉ có thể trở lại trường sớm.
Hàn Linh Thương cũng nói, trong nhà cô ta còn xảy ra vài chuyện kỳ
quái, trong phòng bố mẹ thường xuất hiện một ít vết máu, ngày cô ta đi
còn tìm thấy một dấu tay máu dưới gối của bố mẹ.
“Khương Lăng, cầu xin cô, xin cô giúp nhà chúng tôi đi, tôi thật sự
không còn lối đi nào nữa, bà đồng kia cũng mặc kệ nhà tôi rồi, tôi, tôi
có tiền.” Cô ta lấy ra một xấp tiền từ trong túi, thoạt nhìn thì hơn ba
mươi triệu: “Đây là tiền mừng tuổi mười mấy năm của tôi, tất cả đều cho
cô, cầu xin cô, xin cô giúp chúng tôi đi.”
Tôi trầm mặc một chút, nhận lấy xấp tiền, bà nội ở trong sách có nói
qua, chuyện này cũng có quy củ, lấy tiền tài của người ta rồi thay người ta tiêu trừ tai họa, đây vốn là đạo lý hiển nhiên, mặc kệ là bao nhiêu
tiền, đều phải giải quyết bằng không sẽ là ôm nhân quả cho mình, những
gì đạt được sẽ không thể bù đắp những gì mất đi.
“Được rồi, dù sao chúng ta cũng là bạn học, tôi cũng không thể thấy
chết không cứu nhưng mà tôi cảnh báo trước, tôi cũng không nhất định có
thể giải quyết chuyện của cô, trước tiên cứ đến nhà cô xem rồi nói sau.” Tôi nói.
Hàn Linh Thương vội vàng gật đầu: “Vậy, chúng ta đi ngay bây giờ?”
Tôi hỏi địa chỉ của Hàn Linh Thương, nhà cô ta ở không xa, ở ngoại ô
thành phố, vừa đi vừa về, chỉ cần hai tiếng lái xe, vừa vặn buổi chiều
không có lớp học, tôi gọi điện thoại cho Chu Nguyên Hạo, Chu Nguyên Hạo
nói, anh vẫn đang tiêu hóa năng lượng còn sót lại của Âm thái tuế,
chuyện nhỏ này, tôi tự giải quyết là được.
Tôi dọn dẹp một số đồ đạc và ngồi với cô ta trên một chiếc xe đến làng của nhà họ Hàn.
Làng nhà họ Hàn ở là một ngôi làng tương đối giàu có, mỗi hộ gia đình đều xây dựng biệt thự nhỏ, đương nhiên những biệt thự nhỏ này cũng
giống như hàng chục triệu ngôi nhà nông thôn tự xây dựng khác, không vừa cũng không to, nhìn qua đặc biệt quái dị.
Hàn Linh Thương vừa vào thôn thì đã cảm thấy bầu không khí không
đúng, dân làng trong thôn chỉ cần nhìn thấy cô ta đã quay đầu bỏ đi, có
đứa trẻ bình thường có quan hệ tốt với cô ta muốn chạy tới chơi cùng,
cũng bị người lớn nhà mình kéo đi, thấp giọng nói: “Đừng đi qua đó, sẽ
bị lây xui xẻo.”
Vẻ mặt Hàn Linh Thương lo lắng, thấy một người phụ nữ trung niên, vội vàng chạy tới: “Dì Hai, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Người phụ nữ trung niên lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách với cô
ta, thở dài và nói: “Haiz, Linh Thương à, cháu nên mau chóng về nhà đi,
bố mẹ của cháu sắp không được rồi.”
Sắc mặt của Hàn Linh Thương thay đổi, ba chân bốn cẳng chạy về nhà mình.
Ngôi nhà của cô ta nằm ngay trên đường cao tốc, một ngôi nhà ba tầng, xây dựng cũng khá khang trang.
Hàn Linh Thương vội vã xông vào nhà, lo lắng hét lên: “Bố ơi, mẹ ơi!”
“Linh Thương?” Mẹ Hàn vẫn đang mặc tạp dề đi ra khỏi phòng bếp, Hàn
Linh Thương vội vàng nhào tới, ôm lấy mẹ Hàn: “Mẹ ơi, bố đâu ạ?”
“Ở đây.” Bố Hàn cầm tờ báo đi xuống lầu: “Sao Linh Thương lại trở về giờ này? Không có lớp học sao?”
Tôi hơi híp mắt lại, vậy mà không nhìn ra bọn họ có vấn đề gì, chỉ là trong phòng này tràn ngập quỷ khí vô cùng nồng nặc.
Bà nội từng nói trên sách rằng có những con quỷ rất giỏi ngụy trang,
miễn là không mở mắt âm dương thì sẽ rất khó để nhìn thấy thủ đoạn của
chúng.
Hàn Linh Thương lôi kéo hai người nhìn kỹ một lượt: “Hai người không sao chứ? Sao mấy người dì hai lại nói…”
Mẹ Hàn giận dữ nói: “Đừng nhắc tới dì hai của con, còn không phải do
bà ta lắm miệng, ở bên ngoài nói luyên thuyên, nói chuyện chúng ta nhận
bố nuôi cho con đã chọc giận ma quỷ, cả nhà chúng ta đều bị quỷ quấn
lấy, kết quả cả thôn đều không để ý đến chúng ta, sợ chúng ta liên lụy
bọn họ. Ôi, con nói xem, đây là lời mà một người dì hai nên nói ư.”
Lúc này Hàn Linh Thương mới yên tâm, giới thiệu tôi với bố mẹ cô ta,
hai bố mẹ Hàn vô cùng nhiệt tình, giữ tôi lại ăn cơm, làm một bàn ăn
trưa thịnh soạn.
Hàn Linh Thương vốn rất vui vẻ nhưng tôi lại rất hoài nghi, nhẹ giọng hỏi bên tai cô ta: “Bố mẹ cô bình thường đều ăn nhiều đồ ăn như vậy
sao?”
Hàn Linh Thương lắc đầu: “Đương nhiên không phải, bọn họ bình thường
rất tiết kiệm, chỉ có khi tôi về nhà, mới làm một bàn ăn lớn.”
Tôi thì thầm: “Cô không thấy lạ sao? Bố mẹ cô không biết chúng ta sẽ
quay lại, nhưng những món ăn này dường như đã sớm được chuẩn bị sẵn.”
Bàn tay của Hàn Linh Thương run rẩy: “Ý cô là sao?”
“Những thức ăn này, chúng ta vẫn không nên đụng vào thì tốt hơn.” Tôi thừa lúc bố mẹ cô ta đi vào bếp bưng thức ăn, gắp một chút bỏ vào túi
nhựa cất giấu, giả vờ ăn no, bố mẹ cô ta còn kêu chúng tôi ăn nhiều hơn
một chút, chúng tôi liền lấy lý do ngủ trưa rồi chạy lên lầu hai, vào
phòng ngủ của Hàn Linh Thương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT